Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài

Chương 166: Thân phận của râu rậm




Ánh mắt này chứa thâm ý khác, làm anh phân không rõ cô ta là bạn hay là thù.

"Tôi tới tìm cô, Hạ Nhược Tâm." người kia đứng thẳng dậy, cũng không để ý chút bụi dính vào trên vai áo. Cô ta bước tới, bước chân nhẹ bẫng, hệt như một con mèo.

Cao Dật mím môi, chắn trước mặt Hạ Nhược Tâm, nhìn cô gái đang đến gần họ này, thậm chí là có thể làm khó họ.

"Thẩm Vi......" Anh nghe được Hạ Nhược Tâm thốt ra một cái tên.

Người cô gọi, là người phụ nữ này.

"Đúng vậy, tôi nói rồi, tôi tới tìm cô." Thẩm Vi đứng trước mặt Cao Dật, trong mắt có sự ngoài ý muốn, người đàn ông này xuất hiện cũng thật sự quá mức ngoài ý muốn, dùng kinh nghiệm trải đời nhiều năm của cô, có thể cảm giác ra được, người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản.

Đôi mắt vô cùng sắc bén, môi mím lại, giống hệt người nào đó, một kẻ có bề ngoài hiền hậu, nhưng, kỳ thật lại là kẻ lãnh khốc vô tìn.

Mãi cho đến lúc này, cô mới giật mình phát hiện, mình thất thần, mỗi lần nghĩ đến người đàn ông kia, cô luôn như vậy.

"Anh không cần đề phòng tôi như vậy, tôi sẽ không làm hại cô ấy, nếu tôi muốn gây khó dễ, như vậy, cô ấy sẽ không lành lặn được như bây giờ đâu, cô ấy sẽ rất thảm, vô cùng thảm."đôi môi đỏ mọng cùa Thẩm Vi không ngừng khép mở, Cao Dật trầm mặt.

Cô ta có ý gì?

Thẩm Vi vuốt lại tóc, cười, nhưng Cao Dật vẫn vô cùng cảnh giác, nhất cử nhất động của người phụ nữ này trong mắt anh đều là nguy hiểm.

"Anh đừng hỏi nguyên nhân. Bởi vì, nếu cô ấy muốn nói cho anh thì sẽ chủ động nói cho anh, nếu cô ấy đã không muốn nói, anh cũng có thể đi hỏi, người phụ nữ này rất ngốc, cô ấy sẽ nói hết cho amh, sẽ đào tim móc phổi ra nói hết cho anh."

Thẩm Vi đã nhìn thấu Hạ Nhược Tâm, bởi vì, từ trong đôi mắt của Hạ Nhược Tâm, cô nhìn ra bóng dáng của mình, đương nhiên là nhiều năm trước.

Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm từ sau lưng Cao Dật đi ra, đôi mắt cô đỏ hoe, hoá ra, trên đời này còn có một người sẽ che chở cho cô, cô đơn rất lâu rồi. Trước nay cô chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình, trước nay đều không có người trân trọng bảo vệ.

Cô cười với Cao Dật, sau đó gật đầu, ý bảo mình không có việc gì, đã mấy ngày rồi cô không gặp Thẩm Vi, đã lâu rồi không có đi nơi đó, cô ấy tới trách mắng cô, hay là tới bắt cô?

"Tôi xin lỗi, Thẩm Vi, tôi sẽ mau chóng đi, con gái tôi bệnh nặng, giờ không đi được." Hạ Nhược Tâm giải thích, cô không quên mình có thân phận gì, cũng không quên, cô cần tiền để trả viện phí cho con.

Thẩm Vi chỉ cười nhạt, sau đó nhếch môi, "Không cần, cô không cần đi nữa."

Nụ cười thật tình, bất quá, không ai nhìn ra.

"Vì sao?" Hạ Nhược Tâm sửng sốt, ý cô ấy là, cô không cần đi, không cần trở lại đó, sao có thể, cô vốn còn nợ rất nhiều tiền, cô đã sớm biết, nơi này, vào thì dễ, nhưng ra khó thế nào

Nhưng Thẩm Vi lại nói, cô không cần đi nữa.

Không cần đi, như vậy, con gái cô phải làm sao bây giờ?

Nó sắp làm phẫu thuật rồi.

"Tôi xin lỗi, Thẩm Vi, có thể cho tôi một cơ hội được không? Tôi thật sự cần công việc này, con gái tôi sắp làm phẫu thuật, cần rất nhiều tiền." cô vội vàng mở miệng, đau đớn van xin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.