Thiên Duyên Định Thiên Niên

Chương 7: 7: Về Nhà 1




Nhà Tuấn Vũ.

Đồng Anh Phương, từ sau chuyện Nat qua lại với Louis Hoàng, cô ta không để tâm đến Nat nữa mà ra sức lấy lòng mẹ Tuấn Vũ, thường xuyên qua lại thăm nom quà cáp khiến bà cũng có vẻ ưng ưng cô gái này, còn về phần Tuấn Vũ anh không thích cho lắm vì e rằng sẽ gây hiểu lầm cho Anh Phương, anh luôn tìm cách nói chuyện thẳng thắn với cô nhưng dường như biết ý định đó Anh Phương cố tình tránh né.

– Để Vũ tiễn Phương. – Tuấn Vũ nhanh chóng cầm túi xách của cô đi về phía cửa. Mẹ anh mỉm cười tưởng đâu anh đã suy nghĩ lại.

Suốt đoạn đường xuống hầm gửi xe cả hai cùng im lặng, chỉ khi thang máy dừng lại, cánh cửa mở ra, cả hai cùng bước ra.

– Thật sự Vũ thấy phiền cho Phương vì phải thường xuyên đến thăm mẹ Vũ như vậy. Từ giờ Phương không phải thường xuyên đến như này đâu.

– Vũ đuổi Phương? – Cô ta làm ra cái vẻ mặt đáng thương trân mắt nhìn Tuấn Vũ khiến anh chàng trở nên bối rồi và cảm thấy có lỗi.

– Chỉ là… Thật sự thì… Vũ không có ý đó, chỉ là… – Tuấn Vũ ngập ngừng.

– Ủa, không phải Chu Tuấn Vũ sao? Cậu ta ở đó làm gì vậy? – Nat chỉ tay về phía Tuấn Vũ đang đứng, Hải Huệ đưa mắt nhìn theo, đang định dơ tay vẫy ông cậu thì…

– Vũ hiểu tấm lòng của Phương mà. – Anh Phương bất giác quay người ôm chầm lấy Tuấn Vũ, bị bất ngờ anh chàng đứng im bất động chưa kịp phản kháng gì.

Trong khi đó Nattalia và Hải Huệ cũng bị hoảng vì cảnh nhìn thấy, Nat lùi lại một chút, tay bám vào áo Hải Huệ kéo cô lại, Hải Huệ nhìn xuống tay, hơi sững người một chút, cô bặm môi thầm nghĩ “thôi xong rồi, xong rồi, sao lại manh động như thế này chứ cậu Vũ ơi?”

– Chúng ta đi thôi, chắc mẹ ngoại đang chờ ở trên nhà rồi. – Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh Nat kéo Hải Huệ nhanh chóng rời khỏi đó. “Anh ta và cô ấy thì có liên quan quái gì đến mình chứ? Tự nhiên thấy khó chịu là sao? Hừm, chắc chắn do ám khí của họ cao quá nên khi cả hai ở gần hợp lại gây bực bội cập độ max lever cũng nên”. – Nattalia suy nghĩ mông lung về chuyện mình vừa thấy lúc ở dưới hầm gửi xe, mà không để ý thấy Hải Huệ và mẹ Tuấn Vũ đang nhìn cô đầy khó hiểu.

– Hai người đến từ lúc nào vậy? Sao cậu không biết. – Tuấn Vũ ngồi xuống cạnh Hải Huệ.

– Biết làm sao được khi mà còn đang chim chuột với nhau. – Nattalia lẩm bẩm.

– Đến lúc cậu và Đồng Anh Phương ở dưới hầm gửi xe… – Hải Huệ ghé lại gần Tuấn Vũ thì thầm, nghe được câu này anh chàng trợn tròn mắt, thầm nghĩ trong đầu chắc chắn bị hiểu lầm rồi, nhưng không biết làm sao để giải thích rõ nỗi oan tình này.

– Hai đứa ăn táo đi, táo Anh Phương mới mang đến đó. – Bà Linh mẹ Tuấn Vũ tươi cười đặt đĩa táo ngon mắt lên bàn, đúng là thêm dầu vào lửa mà. Hải Huệ nhăn mặt nhìn đĩa táo rồi nhìn sang Nattalia, nhận thấy sự chẳng lành, đâu ngờ cô với tay lấy miếng táo lên mà ăn.

– Táo ngon, táo ngon ạ. – Mỗi từ cô nàng nói ra nghe còn sắc hơn cả dao, khiến Tuấn Vũ nổi da gà.

Thù cũ nợ mới, Nattalia không thể không trả. Tuấn Vũ bị bất ngờ vì cô gọi anh nói muốn đi shopping, và anh phải làm tài xế cho cô.

– Này đẹp không? – Nattalia dơ chiếc túi louis vuitton bản limitted lên trước mặt Tuấn Vũ.

– Cả nghìn đô thì chả đẹp. – Tuấn Vũ gật gật đầu miệng lẩm bẩm.

– Lan mami sẽ thích. – Nói rồi cô quăng luôn cái túi cho Tuấn Vũ.

Bỗng nhiên anh chàng trở thành cu ly của cô, bị bắt cầm hết túi này quần áo kia, rồi thì mỹ phẩm, nước hoa. Khi ra quầy thanh toán làm cho anh chàng toát hết hồ hôi vì phải ôm cả đống đồ, trong cửa hàng để điều hòa hai mươi độ C mà người ta cứ ngỡ anh đang ở sa mạc.

– Hóa đơn của anh chị tổng một trăm năm mươi triệu đồng ạ. – Cô nhân viên thu ngân tươi cười check lại hóa đơn với hai người.

– Hả? Một trăm năm mươi ba triệu??? Nhầm không? – Tuấn Vũ tròn mắt há mồm nhìn cô nhân viên, vẫn nụ cười đó, vẫn giọng nói êm ái đó, vâng rất nhẹ nhàng.

– Anh trả đi, không phải lúc đi anh nói tôi muốn mua gì tiêu gì anh cũng chiều tất sao? – Nattalia nhếch mép cười khoái chí.

– Nè nè, bớt bớt vài món được không? Cô cũng biết tôi nghèo mà. – Tuấn Vũ xuống nước thì thầm, mắt vẫn lấm lép nhìn cô thu ngân. Nattalia có vẻ như không xuy chuyển, giữ vững lập trường lắm.

Cùng lúc đó, Đồng Anh Phương và Liza cũng vào trung tâm thương mại này mua sắm, tình cờ nhìn thấy hai người, ngay lập tức cô ta kéo Liza lại đó.

– Vũ, cũng đến mua sắm sao? – Anh Phương lại gần, miệng cười giả lả với Tuấn Vũ nhưng lại liếc mắt nhìn Nattalia với ánh nhìn không mấy thiện cảm. Nattalia nhìn nhìn cô ta không nói gì liền quay mặt đi vì ghét cái thái độ.

– Ủa bạn trai của cô đâu sao lại lang thang một mình ở đây vậy? – Anh Phương nhìn Nattalia lên tiếng. Đúng kiểu cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Nattalia nhìn cô ta một cái, rồi nhếch mép cười.

– Cô có vẻ quan tâm bạn trai người khác quá nhỉ?

– Cô, tôi quan tâm bạn trai cô làm gì? Chỉ là không muốn sau lưng bạn trai cô lại quơ nhầm bạn trai người khác thôi. – Vừa mỉa mai Nat vừa nhìn sang Tuấn Vũ, cô ta làm cho Nattalia cảm thấy gớm, không muốn đôi co liền quay mặt đi, nhưng nghĩ gì đó liền quay sang nhìn Anh Phương cười khẩy:

– À, bạn trai người khác đâu ra? Sao không thấy nhỉ? Ở đây chỉ có mỗi anh ta, tài xế của tôi. Phải không? – Trừng mắt nhìn Tuấn vũ. Anh chàng mặt thộn ra, không dưng bị lôi vào cuộc chiến giữa hai bà cô tổ này, chắc chắn không thể đắc tội với Nattalia được nên chỉ biết đứng im gật gật đầu khiến cho Anh Phương kia giận tím mặt.

– Xin lỗi, anh chị có muốn thanh toán luôn không ạ. – Cô thu ngân kiên nhẫn chờ đợi.

– Thanh toán. Có thanh toán chứ. – Giọng nói từ phía sau làm cho tất cả những người có mặt ở đó giật mình.

– Phá game vậy? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây chứ? – Nattalia lẩm bẩm.

– “Anh Minh?” – Liza thầm ghĩ trong đầu, ngẩn người nhìn anh ta đang tiến lại.

– Sao mọi người tụ tập hết ở đây vậy? Muốn đi shopping sao không gọi anh đưa đi? – Tiến lại gần cạnh Nattalia tỏ ra vẻ quan tâm.

– Đừng tỏ ra quan tâm nhau vậy chớ. Ôi trời cái con người này. – Nat Miệng lẩm bẩm, cười méo xệch lùi người lại, Tuấn Vũ nhìn Anh Minh với con mắt hình viên đạn, liền lấy lại phong độ rút thẻ ra đưa cho cô thu ngân bảo thanh toán, cô gái tươi cười đưa hai tay nhận lấy tấm thẻ từ tay anh.

– Này, bị điên à? Tự nhiên thanh toán. – Nattalia kéo tay Tuấn Vũ lại, miệng lẩm bẩm. Anh liếc nhìn cô một cái, không thèm nói gì.

– Đồ bạn gái tôi mua sao phải phiền đến người khác thanh toán giúp chứ? Dùng thẻ của anh đi em. – Nói rồi Anh Minh rút thẻ của mình ra đưa cho thu ngân, cô nhân viên ngơ ngác khó xử, vừa nhìn Anh Minh, vừa nhìn nét mặt của Tuấn Vũ.

– Được được, thanh toán đi em, dùng thẻ của anh ấy. – Nattalia cười giả lả với cô nhân viên mà cũng không thèm để ý đến sắc mặt của những người bên cạnh. Cô nhân viên ái ngại nhận thẻ của Anh Minh mà tiến hành thanh toán. Trong khi đó cả Tuấn Vũ và Anh Phương đều tỏ thái độ không hài lòng ra mặt.

– Anh thanh toán tiếp đi nhé, tiện thì cho cô gái kia về cùng nhé, Tuấn Vũ có chuyện bên nhà nên cậu ta đưa em về cũng được, chắc Lan mami và mẹ ngoại thích mấy món đồ này lắm, em sẽ nói với họ là anh mua tặng nhé. Cảm ơn nhiều. Nào xách đồ đi thôi. – Liến thoắng một hồi rồi cô túm lấy đống đồ trên mặt quầy dúi vào tay Tuấn Vũ rồi lôi anh đi trước sự ngỡ ngàng của những kẻ đang đứng đó. Hoàng Anh Minh chỉ biết đứng cười cho qua chuyện, còn Đồng Anh Phương thì đứng giậm chân đành đạch vì tức, bị cô lôi Tuấn Vũ đi ngay trước mặt như vậy.

Liza đứng quan sát nét mặt của mấy người này nãy giờ, cứ thấy có cái gì đó là lạ không hợp lý, nhưng cũng không phải loại thích quan tâm đến người khác nên cũng chẳng nói ra, bất chợt ngước mắt nhìn lên bắt gặp ánh mắt của Anh Minh khiến cô bị giật mình mà lúng túng liền quay người đi luôn.

– Cô đang chơi cái trò gì vậy? – Tuấn Vũ giật tay ra khỏi tay Nattalia mà quát lên.

– Anh bị điên à? Tự nhiên nói to như thế làm gì? Có bị điếc đâu chứ? – Nat trợn mặt nhìn anh. Còn không phải tôi đã cứu anh một bàn còn gì nữa, không phải mất tiền thanh toán cả đống đồ còn gì. Nattalia thích thú dơ một túi đồ đang cầm trên tay lên.

– Tôi mà cần chắc. Lên xe. – Vừa nói vừa vùng vằng giật luôn túi đồ trên tay Nat quẳng vào cốp xe trước con mắt ngạc nhiên đến phẫn nộ của cô nàng.

– Điên rồi, điên rồi… – Nattalia vừa lẩm bẩm vừa mở cửa xe, ngồi phịch xuống ghế cạnh Tuấn Vũ, mặt hầm hầm liếc mắt nhìn anh chàng đang làm như giận dỗi cả thế giới kia, cả hai gườm gườm nhau không ai thèm nói với ai câu nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.