Thiên Đường Nơi Em

Chương 10




- Lão Hà, nhìn nhận vấn đề không nên chủ quan như vậy chứ? Những người họ trước giờ chưa làm qua những thứ đó.

Nhưng không phải là sau này họ cũng không biết làm. Chúng ta hoàn toàn có thể đào tạo họ, từng bước giúp họ biết về trình tự làm việc, từ từ học hỏi có phải không?

Nếu như phải đá họ đi, người ta không có miếng cơm mà ăn thì cũng phiền phức. Hai nghìn người chứ không phải con số nhỏ, nếu mà cùng hành động gây phiền phức thì đúng là kinh sợ.

Hơn nữa, chúng ta đều biết họ chính là bà con thân thích với các vị lãnh đạo Hạng Nam.

Kể cả ở các tỉnh lân cận cũng có, như vậy động tới họ thì ảnh hưởng cũng quá lớn. Hơn nữa ngay từ đầu chúng ta tuyển họ cũng là theo thủ tục hoàn toàn hợp pháp, họ chính là nhân viên chính thức của Hoành Không.

Không nên nói đá họ đi, anh có phải bồi thường một lần chứ. Cũng chẳng phải bàn cãi nhiều mỗi người một lần bồi thường đó là 50 nghìn, vậy hai nghìn người là 100 triệu.

Công ty lấy đâu ra số tiền đó, vì thế bí thư Dương nói cũng có lý. Việc này cứ làm từ từ, dần dần bước một.

Không thể một phát mang nồi đổ đi được, như thế không thực tế. Mà là một trong những lãnh đạo chủ chốt của Hoành Không tôi thấy việc đào tạo họ nhanh chóng nắm bắt công việc là hoàn toàn hợp lý.

Thự sự nếu không làm được thì mời để họ đi, hoặc là bồi thường một lần gì đó.

Nóng vội là không được. Đương nhiên làm thì vẫn phải làm, không chỉnh đốn cũng không được, gánh nặng này càng ngày càng nặng phải không?

Ngô Hồng Sơn nói, thái độ người này đúng là thay đổi rồi.

Hôm qua khi họp, ông ta mất đi chỗ dựa là Vệ Ngọc Cường nên vẻ mặt như nhà có tang. Lúc đó lại đồng ý với Diệp Phàm, để gây sự chú ý của Diệp Phàm.

Hôm nay lại thay đổi 180 độ, như kiểu dùng đạo của Trung Dung. Vừa nói Diệp Phàm có lý, rồi cũng nói cả Dương Chấn Đông nói cũng không hề sai. Người này đúng là té nước theo mưa.

- Ha ha, như bí thư Ngô nói tức là không thể chỉnh đốn có phải không?

Từ từ làm, chúng ta còn có thời gian để mà từ từ không? Bao năm rồi mà cứ từ từ đã.

Cứ kéo dài ra là vài năm, kết quả càng kéo dồn lại càng lớn, càng lún sâu vào vũng bùn đó. Vì thế đau lâu không bằng đau nhanh, nếu chỉnh đốn phải làm cho dứt khoát.

Chỉ có cách điều chỉnh được nhân sự thì mới có thể đón nhận những thứ mới cho tập đoàn được.

Bằng không, các anh nghĩ xem, giả dụ cứ để những người này nhận lương mà không làm. Những công nhân khác sẽ nghĩ sao?

Một người làm bán sống bán chết lại cũng nhận được đồng lương như anh sao? Như vậy tôi sẽ đấu tranh cùng anh, cũng lười như anh, rồi cả công ty sẽ là một đống lười nhác sao. Một khi tình trạng này cứ thế diễn ra, tập đoàn chúng ta muốn đứng dậy chỉ có thể là mơ giữa ban ngày.

Chúng ta ngồi đây đều là hạt nhân của Hoành Không, lẽ nào cứ trừng mắt để nhìn Hoành Không sụp đổ như vậy?

Nói thật với các anh, có thể tôi sẽ là người cuối cùng nhận cai quản Hoành Không. Nếu như không thể vực công ty dậy, tập đoàn Hoành Không chúng ta sẽ thành lịch sử của tỉnh Thiên Vân này.

Là lịch sử hay là mở ra một mùa xuân mới, những điều đó đang nằm trong tay những con người chúng ta đây.

Diệp Phàm nói hết sức cuốn hút.

Nói xong cả hội nghị im lặng, một lúc lâu mà không ai nói gì. Thực ra đối với những người ngồi đây cũng muốn Hoàng Không đứng dậy, Nếu như nói những lời ngược lại chắc chắn cũng sẽ liên quan đến nhữn người này.

- Bí thư Diệp, những lời anh nói này có vẻ như đã nói quá lên phải không? Đây là vấn đề nghiêm túc.

Chúng ta ngồi đây đều chưa hề nghe đến việc giải tán Hoành Không.

Mười mấy năm nay đều như vậy rồi, có đến mức nghiêm trọng như vậy không? Những lời này mà đồn ra ngoài nếu như các công nhân nghe thấy thì có phải là loạn không?

Đồng chí Tào Nguyệt vẫn còn ôm ảo tưởng.

- Nói quá, anh nghĩ là tôi đang đùa giỡn phải không? Các anh nghĩ xem, một đống đổ nát này nếu như cứ tiếp tục như vậy thì lãnh đạo nào chịu nổi?

Hàng năm đều bỏ tiền ra để giải quyết đống đổ nát này. Mà tôi đã đại diện cho Hoành Không ký bản hợp đồng với Điền Nam rồi.

Từ nay về sau họ sẽ không hể cai quản một nơi nào của Hoành Không. Họ đã bồi thường một lần 100 triệu và rút hết cổ phần.

Vì thế ông chủ cuối cùng của chúng ta vẫn chỉ là Thiên Vân. Mà ở đây ai cũng biết được “ông chủ” này rồi.

Người ta chỉ chỉ đạo về nghiệp vụ, còn lại các hạng mục khác họ không quản. Anh hãy còn muốn giơ tay mà lấy tiền của nhà nước, như vậy cũng phải cần họ đồng ý.

Nhưng giờ Thiên Vân cũng đã cắt bỏ con đường rút lui cuối cùng của chúng ta, bí thư Ninh và chủ tịch Khúc đã xác định, từ nay về sau không hề cho chúng ta bất kỳ một khoản trợ cấp nào nữa.

Khi không hề có bất kỳ một sự trợ giúp nào từ bên ngoài, hỏi rằng Hoành Không của chúng ta còn tiếp tục được bao lâu, các anh nói xem, nếu không phấn đấu, nếu không cải cách, nếu không chỉnh đốn, thì tỷ lệ đi vào lịch sử của Hoành Không là bao nhiêu?

Diệp Phàm liên tiếp dùng mấy từ “nếu không” chất vấn, khiến cả hội trường lại càng im lặng.

Thật lâu sau Hà Toàn Lý nói:

- Thế này họ đã ép chúng ta rồi. Nếu không đưa tiền thì đã chặt mất đường lui của chúng ta. Như thế này đến nửa năm chắc gì chúng ta đã trụ được. Đến lúc đó không cần nói họ ép chúng ta đóng cửa, mà chính chúng ta cũng không chịu nổi đàn phải tự rút thôi.

- Việc này, bí thư Diệp, bên Điền Nam chúng ta còn chưa thừa nhận. Mà Thiên Vân cũng không thể tán thành họ bỏ ra 100 triệu để trợ cấp một lần. Tôi thấy, chủ tịch Diệp nên nhanh đàm phán lại với họ, chính là bả hợp đồng đó công ty không thông qua, nên không có hiệu lực.

Dương Chấn Đông nói, không ngờ lại có ý định đổi lại việc đã làm, chứng tỏ muốn nói Diệp Phàm đã làm chuyện ngu xuẩn.

- Bí thư Dương, lẽ nào anh vẫn còn ôm mộng xòe tay ra xin tiền người ta sao? Tôi thất không thể có loại tư tưởng này được, tập đoàn chúng ta vì sao không đứng lên được?

Tôi thấy nó có liên quan đến loại tư tưởng này. Anh lúc nào cũng chỉ nghĩ giơ tay ra xin tiền nên không phấn đấu, vì đã có người bỏ tiền ra rồi đúng không?

Có bao nhiêu tên ăn xin muốn thay đổi suy nghĩ của mình? Vì thế không phấn đấu thì sao có thể đưa Hoành Không lên được?

Việc này, nói khó nghe một chút tức là “lý luận của kẻ ăn mày”. Loại tư tưởng này nếu còn khó mà vượt qua nổi…

Vì sao tôi đã ký hợp đồng với Điền Nam, lẽ nào là chủ tịch của Hoành Không mà tôi lại muốn nó bị đóng cửa sao?

Chẳng phải như thế là tự đập đá vào chân mình sao. Là chủ tịch, tôi hi vọng có thể qua được vài năm. 

Vì sao tôi lại tự chặn đường rút cuối cùng của mình, đó chính là để Hoành Không tự lập. Không thành công thì cũng thành người. Những điều này tôi đã nói rõ ràng với mọi người rồi.

Từ nay về sau, các anh đừng có hy vọng về Điền Nam nữa. Nếu tỉnh không đồng ý thì tôi cũng vẫn cương quyết nhuư vậy.

Chúng ta chỉ có một con đường phấn đấu để mà đi thôi, vì thế bắt buộc phải điều chỉnh lại nhân sự ngay từ bây giờ.

Những ngườ nhan hạ, không làm giờ phải tiến hành đào tạo họ. tất cả các phòng ban đều phải tiến hành điều chỉnh.

Tôi thấy công ty chúng ta cũng không ít phòng ban.Mỗi phòng ban đều đã chật người. Rõ ràng là chỉ cần 5 người một phòng vậy mà c ó đến hai, ba mươi người.

Nơi này không phải là nhà giữ trẻ, cũng không phải là viện dưỡng lão. Cứ quyết định như vậy đi. Đồng chí Chấn Đông phụ trách việc nhân sự, anh hãy sắp xếp để điều tra, làm ngay đi.

Xong tập hợp rồi báo lên trên, không phải nói gì cả, chỉ đạo rõ các đồng chí cấp dưới, những đồng chí nào không làm có thể tự rút lui.

Những người nào không làm được cũng cho cuốn gói luôn. Hoành Không sẽ không đóng vai là viện dưỡng lão nữa.

Đặc biệt là 200 đối tượng được chiếu cố kia, thông báo cho họ lập tức trở về tiếp nhận công việc, để tham gia lớp huấn luyện.

Trong một tuần nếu như không về thì sẽ cho là tự nguyện từ chức. Đương nhiên là trừ trường hợp ốm nặng, hay gì đó…

Diệp Phàm ra lệnh một loạt.

- Chủ tịch Diệp, anh đã nói vậy thì tôi làm nhưng Dương Chấn Đông tôi vẫn giữ ý kiến của mình.

Dương Chấn Đông than thở nói.

- Tôi cũng vẫn giữ ý kiến của mình.

Ngô Hồng Sơn cũng do dự chút rồi nói.

- Tôi từ bỏ.

Trợ lý chủ tịch Nghiêm Phương Long nói. Còn lại 4 người thường vụ Hà Toàn Lý cũng tán thành. Tào Nguyệt và Cung Trường Hỷ cũng khong ý kiến gì. Chỉ phục tùng sắp xếp của lãnh đạo. Hai người cũng theo Diệp Phàm. Diệp Phàm cũng không nói gì.

Tự nhiên việc chỉnh đốn nhân sự của Diệp Phàm đã được thông qua.

Buổi tối Diệp Phàm đang vui vẻ trở về, vừa bước vào phòng đã nhìn chằm chằm vào nhà vệ sinh,

- Thầy đúng là nhanh, Xa Thiên không bằng rồi.

Xa Thiên từ trong nhà vệ sinh đi ra.

- Xa Thiên, sao anh lại đến đây?

Diệp Phàm thốt ra, sững sờ nhìn, rồi lại nhìn một lượt người này, hỏi:

- Lạ thật, anh hình như đã khôi phục rồi, sao thế?

- Chắc chắn là thầy không đoán được đâu.

Xa Thiên cười một tiếng, Diệp Phàm phát hiện ra mặt anh ta có chút đỏ.

Hắn ta suy nghĩ, đột nhiên cười nói:

- Có thể ta đoán được một chút.

- Không phải chứ, sao có thể được?

Xa Thiên vẻ mặt không tin nhìn Diệp Phàm.

- Là nha đầu Tuyết Nha giúp cậu à?

Diệp Phàm cười, đầy thâm ý.

Xa Thiên thấy thế liền đỏ mặt.

- Đoán trúng rồi phải không?

Diệp Phàm phá lên cười.

- Là một cao thủ thần bí ra tay nhưng Tuyết Nha nói với tôi. Người đó là bà tổ của nhà họ Tuyết. Ngay cả cô ấy cũng chưa thấy bà ấy bao giờ.

Xa Thiên nói.

- Phi Linh Đang Tuyết Nha không hổ là một trong mười cao thủ trên thế gian. Bà ấy chắc chắn là đến được cảnh giới trong truyền thuyết.

Lần trước có đến Hồng Diệp Bảo một lần, cũng đã giúp Vương Nhân Bàng và Lang Phá Thiên đột phá. Hình Như tổ tông của hai người đó có nguyên do.

Diệp Phàm nói đến đây nhìn Xa Thiên, giả vờ như mơ hồ nói:

- Nhưng tôi thấy lạ, tổ tiên nhà họ Xa các anh chắc không có quan hệ với tiền bối họ Tuyết chứ?

- Thầy đừng có nghĩ xấu tôi, việc này thầy nên đoán được chứ?

Xa Thiên đỏ mặt, ngại ngùng nói.

- Việc này nên chúc mừng anh có phải không? Có cái gì ngai đâu, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng có phải không?

Nhưng từ đây tôi cũng có thể thấy được, cô nương Tuyết Nha kia đúng là rất được bà nội kí cưng chiều.

Bằng không bà ấy không thể nào ra tay giúp. Khi mới đầu bà đến Hồng Diệp Bảo, đó là vì tôi có quan hệ với Tuyết Hồng, còn có quan hệ với Thiên Thông.

Nhưng bà ấy không nể mặt tôi, tôi cầu cứu bà ấy giải huyệt đạo cho Viên Viên nhưng bà ấy không đồng ý mà còn đưa ra điều kiện.

Diệp Phàm buồn bực nói.

- Ôi, bà ấy là người bướng bỉnh. Tuyết Nha về cầu cứu mẹ Tuyết Hồng, nhờ mẹ mới nói cho bà nội được.

Nhưng ban đầu bà ấy cũng không để ý. Tuyết Nha thành tâm quỳ lại trước gia tổ nhà họ Tuyết đúng 7 ngày.

Chỉ để cầu cứu bà nội ra cứu tôi, chứ không hề có yêu cầu nào khác. Chỉ là, sau đó… ôi 

Xa Thiên buồn bực, than thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.