Thiên Đường Lạc Lối, Anh Yêu Em!

Chương 51




Chiếc xe nhà rời lề đường chạy đi. Chance nhìn qua kính màu ở cửa xe thấy sương mù cuồn cuộn chạy qua. Chàng băn khoăn về sự có mặt của Hattie. Không có lý do gì đứng vững để bà ta bay qua một nửa lục địa tới đây. Chắc chắn không phải để thăm chàng. Chàng biết Hattie Morgan cầu mong cho chàng xuống địa ngục sớm.

Bên cạnh chàng có tiếng khẽ thở dài và cử động. Đó là Lucianna vừa dựa ngửa ra đệm xe bọc nhung dày.

- Tôi mừng vì chúng ta đã rời khỏi buổi tiếp tân sớm, Chance ạ - Cô đưa bàn tay tìm bàn tay Chance - Những buổi tiếp tân này làm người ta mệt quá!

- Nhất là những lời khen tặng.

- Không phải, cái đó tôi lại thích.

- Tôi cũng nghĩ vậy, thưa cô nữ danh ca.

Lucianna mỉm cười và thôi không cãi nữa, vẻ mặt cô trở nên suy tư trong khi ngẩng đầu ra sau tựa vào lưng ghế, để lộ cái cổ cong dài, trắng muốt:

- Chính việc đóng vai nữ danh ca đôi khi rất mệt. Không những phải ăn mặc cho hợp, mà còn phải giữ gìn cho mình luôn luôn vui vẻ, luôn luôn mỉm cười, không thân cũng giả vờ thân mật, nhưng không bao giờ được thân mật quá để bảo vệ cái huyền thoại về mình. Nhưng trên hết, một nữ danh ca phải đặt mình lên trên các lời phê bình. Phải luôn luôn giữ nụ cười và không để cho người khác thấy là mình bị chạm tự ái.

- Cô đóng khéo lắm.

Chance quan sát khuôn mặt tự tin tự mãn mà cô luôn luôn khoác lên mình. Người phụ nữ ở bên cạnh chàng khác xa cô thiếu nữ miền núi xứ Arkansas mà chàng gặp cách đây 15 năm đang hát trong một tiệm rượu đầy khói thuốc lá; cũng cô gái ấy khi còn hát trong ban đồng ca của nhà thờ đã được vị mục sư khen là thiên thần. Cô đã bỏ lại đằng sau tất cả những thứ đó từ lâu, cùng với giọng nói quê mùa đặc sệt và cái tên không hấp dẫn là Lucy Kowalsky. Nay thì ít người đoán ra lý lịch của cô, cũng như ít người đoán được lý lịch của chàng. Thở dài, cô rảy đôi giày xa tanh màu đỏ tươi như màu áo, nói:

- Tôi mệt vì mỉm cười mãi hoài, không biết cái gì mệt nhiều hơn, cặp má hay đôi chân.

Cô day qua nhìn chàng, cặp mắt đen rụt rè:

- Anh xoa dùm chút được không?

- Xoa má à? - Chance mỉm cười, có ý nhầm lẫn.

- Ý nghĩ đó thật là hay, anh yêu! - Cô rút bàn tay ra và khẽ vuốt má chàng - Sao anh không bắt đầu xoa từ bàn chân em trở lên? - Cô xếp hai chân lại và quì lên nệm ghế trước mặt chàng: - Hồi xưa anh hay xoa kiểu đó nhớ không?

- Cô không bao giờ để cho tôi quên cả - Nhưng chàng không phản đối khi cô nằm nghiêng xuống đệm và gác một chân mang vớ dài lên bắp vế chàng. Một cách máy móc, chàng bóp bàn chân cô.

Cô ta vẫn rên nho nhỏ vì sung sướng:

- Hừm, sướng ghê, Chance.

Chàng mỉm cười lặng thinh. Sự im lặng kéo dài nhiều phút, rồi Lucianna thì thầm:

- Có phải chín hay mười năm rồi từ khi anh trúng được vố lớn nhất đầu tiên của anh, cái vố anh thu hơn một triệu đô la?

- Gần 10 năm.

Chàng nâng chân cô lên khỏi bắp vế của chàng và đặt nó lên nệm. Cô giở chân kia lên cho chàng xoa bóp.

- Em đã cố gắng vui cho anh vui. Em cũng vui, nhưng một phần thôi - Cô nhún vai - Nhưng cũng ghét anh, bởi vì anh đã thành công, mà em thì chưa.

- Tôi biết.

Sau đó, họ đi mỗi người một đường. Không còn là tình nhân, và lòng ganh tị đã thắng cả tình bạn.

- Bây giờ em cũng đã sẵn sàng thành công - Giọng nàng sặc mùi tự mãn - Xe nhà có tài xế riêng, áo choàng lông chồn đen, áo dài do người vẽ kiểu thời trang, người làm tóc riêng, mọi thứ đều hạng nhất. Tất cả dấu hiệu thành công em có đủ. Em 35 tuổi. May thay, đối với một ca sĩ ngoại kịch, tuổi ấy còn là trẻ. Giọng hát của em còn tốt trong 15 năm nữa, lâu hơn nếu em cẩn thận. Nhưng anh biết không, Chance, điều buồn cười là em đã có tất cả những gì em muốn, thế mà gặp lại anh, em mới biết lâu nay em cô đơn.

- Cô đơn? - Chàng nhướng mày tỏ vẻ nghi ngờ - Với cả đoàn hầu gái, thợ uốn tóc, và người đệm nhạc đi theo cô? Không thể nào có chuyện đó được.

- Thế đúng đấy. Em không thân mật với họ như với anh. Chúng mình nên cưới nhau, Chance ạ.

Tay chàng đang bóp chân cô dừng lại nửa chừng, rồi quét xuống tận gót chân cô:

- Cô làm gì? Để gặp nhau ở các phi trường à? Cô biết tôi đi lại nhiều đến thế nào. Còn cô thì đã nói là chương trình biểu diễn của cô đã có cả trăm buổi chỉ riêng cho năm tới. Một cuộc hôn nhân như thế thì cần gì, phải không?

- Nhưng anh không thấy sao, Chance, anh nên hiểu cái đó đối với em có đầy ý nghĩa như thế nào. Nếu em lấy ai khác, người đó sẽ chống đối sự đi lại nhiều của em. Có lẽ ngay từ đầu, nhưng rồi theo thời gian sẽ như vậy. Em đã thấy chuyện đó xảy đến cho quá nhiều ca sĩ khác, nam cũng như nữ. Nhưng anh thì không màng để ý. Anh phải công nhận, Chance, rằng chúng mình hợp với nhau.

- Cô không thật sự muốn lập hôn nhân với tôi, Lucianna. - Chàng đáp.

Nhưng chàng hiểu cô muốn nói gì. Sau bao nhiêu năm, họ đã trở thành thoải mái với nhau, như kiểu hai người bạn lâu năm. Họ nối đi nối lại cuộc tình vì điều đó dễ dàng. Chàng biết có thể tìm thấy sự an ủi và thương yêu trong vòng tay cô, mà về phần cô không đòi hỏi gì, không điều kiện gì, không trông đợi gì ở chàng.

- Chúng ta biết nhau rõ quá! - Chàng nói tiếp.

- Cái đó có gì xấu? - Cô trách móc. Thế nhưng, giọng nói của cô không tỏ chút gì tự ái, và chàng càng tin là mình nói đúng - Chúng ta giống nhau rất nhiều điều, anh và em.

- Hãy thẳng thắn, Lucianna. Em có thật muốn có một người chồng đã quen em từ khi là Lucy Kowalski, một cô bé từ một vùng không ai biết đến, chỉ có lòng kiêu hãnh và tham vọng ngoài cái tên. Cả hai ta đã bắt đầu từ sát đất và tiến lên được đỉnh cao. Chúng ta không còn như trước. Chúng ta đã bỏ tất cả dĩ vãng đằng sau. Tôi không muốn sáng nào cũng bị nhắc nhở lại chuyện cũ... Tôi nghĩ rằng cô cũng vậy.

- Em cũng không chịu được - Giọng nói của cô run lên vì cảm động và cô quay mặt đi, để chàng ngắm khuôn mặt nghiêng rất hấp dẫn của cô - Tuy rằng, đó cũng là một ý hay, cô nói, hơi rầu rĩ.

Nhìn cô và cảm nhận sự thoải mái trong tình bạn, Chance nghĩ tới Flame, màu xanh lục hấp dẫn của đôi mắt nàng, nét mặt xương xương của nàng, nhưng bên dưới là cả một giếng sâu cảm xúc chưa được khoan cho trồi lên. Nàng là một phụ nữ có ý chí mạnh mẽ, có lẽ còn mạnh mẽ hơn chàng. Riêng điểm đó thôi cũng là một sự thách đố chàng, nhưng cái đó thôi không đủ giải thích tại sao nàng thu hút chàng, sự thu hút có dính dáng đến sự hiểu biết nhau. Mới tiếp xúc nàng được ít phút, nàng đã khơi dậy nơi chàng sự thèm muốn và còn hơn thế nữa.

Rồi sau đó chàng nhận được cú điện thoại của Hattie. Bà ta muốn gì? Chàng cau mày suy nghĩ.

Chiếc xe nhà quanh vào con đường hẹp vào cổng khách sạn, cặp đèn pha chọc thủng bức màn sương trắng đục. Bị lôi ra khỏi suy tư, Chance bóp một lần chót bàn chân mang vớ của Lucianna và đỡ nó xuống khỏi vế chàng:

- Mang giày vào đi, đến rồi.

- Có bắt buộc không - Giọng cô lại rung động, nhưng khi bước ra khỏi xe, hai bàn chân cô lại mang đôi giày đỏ.

Hai dãy phòng riêng của họ nằm ở hai đầu nhà cùng một tầng lầu. Khi ra khỏi thang máy, Lucianna dừng lại một chút, ưỡn mình sát vào chàng và vuốt ngón tay lên cạnh ve áo vét của chàng, cặp mắt đen mời mọc rất bạo:

- Công việc của anh không thể lâu hơn một tiếng đồng hồ, phải không anh? Em có sẵn một chai sâm banh Taitinger đang ướp lạnh trong phòng em.

Chance nhìn đôi môi mọng đỏ của cô. Cô là một phụ nữ đa tình, và đã quen làm vừa lòng chàng. Trước đó hai giờ, thậm chí ít hơn thế, chắc chắn có thể kết luận là chàng sẽ ở lại một hay hai giờ thoả mãn trong giường cô, nhưng bây giờ ý nghĩ ấy không có gì hấp dẫn đối với chàng.

- Lần khác đi em - anh đề nghị.

Có một chút nuối tiếc trong giọng cô trả lời, nhưng vẻ mặt cô thì suy tư:

- Sẽ còn một lần khác giữa chúng mình chứ?

- Phải - Chance đồng ý và công nhận rằng mỗi lần họ chia tay, đều biết rõ sẽ gặp lại ở đâu đó, khi có sắp đặt khi không.

- Hẹn tới đó - Cô đứng thẳng dậy hôn chàng, sự tiếp xúc ấm áp khơi dậy lại những chuyện cũ.

Chance hôn trả một cách máy móc, đầu óc chàng bận nghĩ tới cuộc gặp gỡ sắp đến với Hattie.

Vừa quay đi để bước dọc hành lang về phòng mình, chàng quên ngay Lucianna, ý nghĩ dồn hết về Hattie, và chi phối đầu óc chàng như xưa kia bà đã khống chế chàng. Nhưng hết rồi. Đã chấm dứt từ lâu. Hay còn? Chàng nhếch mép mỉm cười gượng gạo vì chợt nghĩ ra là chàng đã vâng lệnh khi bà ra lệnh đến gặp bà. Tuy nhiên, lần này do chàng tự nguyện. Nhất định chàng phải tìm cho ra lý do bà đến San Francisco. Trước đó chàng đã tin rằng, ngoại trừ khi chết, không có gì buộc được bà rời khỏi trang trại Morgan. Rõ ràng chàng đã nhầm.

Chàng đút chìa khoá vào ổ và quay một vòng. Khi mở cánh cửa, chàng nghe tiếng đàn dây chơi khe khẽ bên trong, và đèn còn để sáng, do sự ý tứ của cô bồi phòng. Chance bước vào, đóng cửa lại, và bắt đầu bỏ chìa khoá vào túi, nhưng chợt dừng tay.

Hattie đang ngồi trong cái ghế bành giữa phòng quay mặt ra cửa nhìn Chance. Chàng liếc thấy bà mặc bộ đồ đi đường cổ lổ, cổ áo có viền lông chồn, và mang một đôi giày đế thấp. Mái tóc quăn cắt ngắn và bạc loà xoà hai bên mặt bà.

Thoạt nhìn, trông bà giống như một bà dì thân yêu, nhưng nhìn kỹ thì nhận thấy sống lưng bà thẳng, hai vai bà ưỡn ra, và một bàn tay mang găng nắm chặt đầu gậy như là một cây vương trượng.

- Anh đến trễ - Giọng khàn khàn của bà cất lên như một lời buộc tội.

- Đúng vậy

Thớ thịt ở quai hàm chàng tự nhiên co giựt và Chance nhớ lại thuở còn là một đứa bé tám tuổi đã co rúm lại khi bị bà mắng chửi, bối rối vì miệng lưỡi độc địa của bà và sự thù ghét trong đôi mắt tối sầm của bà. Chàng liếc vào cái ghế thứ hai, đặt sẵn đối diện với chiếc ghế bà ngồi, nhưng chàng không đi đến ghế mà đi về phía quầy rượu nhỏ ở trong phòng. Chàng nói:

- Thế nào tôi cũng phải nói chuyện với người gác cổng về việc ông ta để cho người lạ mặt vào phòng tôi.

Chàng cầm chai rượu Brandy cổ thon và rót ra đầy một ly có miệng hẹp. Chàng nói tiếp:

- Làm sao bà bảo được ông ta, Hattie, bà đã nói cho ông ta tin được bà là dì thân yêu già nua của tôi chăng? - Vừa nói một cách nhạo báng, chàng vừa nâng ly uống.

- Đơn giản hơn thế nhiều - bà đáp - Ta chỉ cho con hầu gái ít tiền là nó để cho ta vào. Ta chưa bao giờ phải dùng đến kế nói dối để có được cái gì ta muốn. Ta không phải là một dòng họ Stuart.

Câu nói chế diễu chỉ làm chàng cười nhạt, không thấy buồn cười chút nào, mà chỉ thấy tức giận tràn hông, trong khi bước tới đứng giữa phòng.

- Bà phải nói cho tôi biết, Hattie, nguyên nhân nào tôi có được sự bực bội được bà đến thăm?

Chàng hài lòng khi thấy môi bà mím lại càng mỏng hơn.

- Anh có vẻ tự tin nhỉ! - bà nói - Anh nghĩ rằng ta không còn cách nào khác là để lại trang trại Morgan cho anh.

- Chuyện đó làm bà tức tối chứ gì? Ý nghĩ trang trại Morgan về tay một người dòng họ Stuart! Nhưng bà bị ràng buộc bởi các điều khoản của văn tự cho bà hưởng di sản đó. Khi bà chết, nó phải được truyền lại cho một người thân thuộc có họ gần. Nếu không có ai cả, thì tài sản ấy thuộc về tiểu bang Oklahoma. Nhưng điều khoản sau này không áp dụng phải không? - Chàng ngừng nói và nhấp một ngụm rượu - Thật đáng tiếc bà không có con ruột, Hattie.

Nếu có, bà phải để lại gia tài cho một đứa cháu trai mà bà thù ghét.

Nhưng cả hai đều biết bà không hề có khả năng sinh con vì hậu quả những vết thương do té ngựa khi còn nhỏ. Chàng nhớ không rõ, có một lần Hattie và cha chàng cãi nhau. Ông đã văng tục, bảo bà chỉ có một nửa là đàn bà, và vì không thể có con nên đâm ra ghen tức, cay đắng. Khi lớn thêm lên chàng mới hiểu ý nghĩa của những lời nói ấy. Và đến đó, chàng cũng biết được sự thù ghét của Hattie có những nguyên nhân sâu xa hơn thế nữa.

- Trang trại Morgan không ý nghĩa gì với anh - Bà nói như xác nhận một sự kiện có thật, hơn là buộc tội.

- Bà lầm, Hattie - chàng nói ôn tồn - Tôi còn giữ nhiều kỷ niệm của nơi tôi đã sống trong 11 năm... nơi mẹ tôi qua đời. Mồ mẹ tôi chưa xanh cỏ thì bà đã đuổi chúng tôi ra khỏi nhà.

- Ta đã tống đi một con chó cái và con của nó. Nếu không vì em gái của ta, ta đã tống đi sớm hơn nhiều – Vẻ mặt bà không để lộ chút gì là hối hận.

- Và bà không để cho ai trong chúng tôi quên việc đó. Mẹ tôi chết, bà cũng không để yên - Chance nói, giọng cay đắng.

- Ai khác có thể lầm vì tướng mạo và quần áo đẹp đẽ của anh, chứ ta thì không. Có lẽ người khác ngạc nhiên thích thú trước khả năng của anh tấn công ngay vào chỗ yếu khi nó được phát hiện, nhưng ta thì từ lâu đã biết anh sinh ra với bản tính láu cá của một con chó sói. Bộ anh tưởng ta không biết anh có ý định sử dụng trang trại Morgan như thế nào sao? Một người dòng họ Stuart cuối cùng rồi cũng huỷ hoại tất cả những gì có được trong tay.

Chance chậm rãi xoay xoay cái ly trong tay và lơ đễnh ngắm màu rượu hổ phách ở đáy ly.

- Có những cái nên huỷ hoại, Hattie - chàng nói, không phủ nhận cũng không xác nhận lời buộc tội của bà - Một nơi chỉ biết có sự thù ghét là một trong những cái ấy - Nói xong, chàng nâng ly lên nốc cạn.

Mấy ngón tay của bà Hattie bóp chặt hơn đầu gậy.

- Trang trại Morgan không bao giờ thuộc về anh - Bà kêu lên, giọng muốn khàn đi vì tức giận.

Chance nhướng chân mày nhìn bà với vẻ thích chí.

- Trừ phi bà ám sát tôi, không có cách gì bà ngăn cản được tôi trở thành chủ nhân của nó. Muốn hay không muốn, Hattie, tôi vẫn là thân thuộc duy nhất của bà, bà chỉ có cách chọn tôi làm thừa kế.

- Thật không - Mặt bà có một vẻ ung dung tự tại trước đó chàng chưa hề thấy - Nếu là ta, thì không chắc lắm như thế.

Chance tức thì cảnh giác, và mỉm một nụ cười để che giấu.

- Bà nói vậy có ý nghĩa gì?

- Chỉ có nghĩa là anh không phải là thân thuộc duy nhất còn lại của ta.

- Bà nghĩ rằng tôi sẽ tin lời bà - Chàng chế giễu.

- Thế mà cái đó là sự thật - Giọng bà đầy tự tin.

Chàng quan sát bà một lúc lâu và đầy suy tư.

- Bà thế đấy, Hattie. Nhưng nếu có ai khác, bà đã nêu lên từ lâu rồi.

- Có lẽ vì ta vừa mới tìm ra người đó thôi.

Chàng không tin bà, nhưng không thể bỏ qua ánh mắt sáng quắc của bà. Chàng định hỏi bà làm cách nào để tìm ra người gọi là thân thuộc ấy, nhưng nhớ lại buổi họp giữa bà và viên luật sư già tinh khôn Ben Camon ngay sáng nay, nên kịp thời đổi giọng hỏi:

- Thì ra cái đó, hay người đó, là nguyên nhân bà đến San Francisco này?

- Ta đã nghĩ, nên cho anh biết trước ai hết... và ta muốn thấy bộ mặt anh ra sao khi nghe tin đó. Anh thấy không - Bà ngừng lại để nhấn mạnh, và đứng dậy khỏi ghế, chống tay vào cây gậy nặng nề - Ta biết anh trông đợi làm chủ trang trại Morgan đến chừng nào. Ta không bao giờ coi thường sự hám lợi của một dòng họ Stuart. Anh cũng đừng coi thường quyết tâm của một người dòng họ Morgan nhất định ngăn cản anh.

- Tôi sẽ nhớ điều đó.

Bà bắt đầu bước ra cửa, và Chance tiến lên mở cửa cho bà. Chiếc gậy gõ cồm cộp lên sàn nhà rồi ngừng khi bà dừng lại ở ngưỡng cửa, cặp mắt sáng quắc vì bằng lòng:

- Đây là lần đầu gặp anh mà ta thật sự vui thích, Stuart.

- Vậy thì bà nên tận hưởng sự vui thích trong lúc nó còn, Hattie - Chàng cười nhạt.

- Ta có ý định thế đó! - Cây gậy lại vang lên đàng trước bước chân của bà.

Chỉ ba bước, bà đã đi ngang qua chàng và ra cửa. Chàng nhìn theo thân hình vẫn thẳng băng của bà trong một giây, rồi đóng cửa lại. Quay trở về phòng, chàng tần ngần một lát rồi bước đến máy điện thoại quay số của Sam.

Như lần trước, có tiếng trả lời ngay: "Alô"

- Chance đây. Có lẽ như ta đang gặp rắc rối, Sam ạ.

- Hattie chứ gì? - Anh ta đoán ra ngay.

- Đúng. Bà bảo có một người thân thuộc khác còn sống, sẽ thừa kế trang trại Morgan.

- Cái gì? Trời đất quỉ thần ơi, Chance, anh không tin chuyện đó có thật chứ?

- Tôi không tin, nhưng nhất định phải tìm cho ra.

- Có thể là bà ta bịp.

- Không thể liều Sam ạ. Mức ăn thua lớn lắm. Anh phải tiếp xúc ngay Matt Sawyer, bảo anh ta ngưng ngay việc gì đang làm và lo việc này liền. Nếu có một người thừa kế hợp pháp thứ hai của trang trại Morgan, thì có lẽ Canon đã tìm ra người ấy. Anh hãy bảo Matt bắt đầu điều tra từ góc cạnh đó.

- Được rồi.

Chance ngừng một chút, rồi hỏi:

- Có Molly đó không?

- Ngồi ngay đây - Sam đáp, giọng tươi cười.

Chance cũng nhoẻn miệng cười khi hình dung ra khuôn mặt dịu dàng của người đàn bà nay đã 55 tuổi, đã bắt đầu có tóc bạc trong mái tóc màu nâu, goá chồng và không có con. Molly Malone vào làm với chàng nay đã gần 15 năm, bắt đầu là một thư ký bán thời gian, một phụ nữ sai vặt, và phụ trách cả việc dọn dẹp văn phòng. Vào một lúc nào đó trong quá trình ấy ngay trong những tháng đầu, bà ta đã tự động chăm sóc chàng như một người mẹ. Bây giờ bà ta làm trưởng văn phòng cho chàng, có kẻ thì ta thán bà nặng tay với nhân viên dưới quyền, tuy rằng đối với chàng thì bà mềm như bún. Câu châm ngôn của bà thích nhất là "Có việc là làm". Cuộc sống của bà là tổng công ty Stuart, không phải vì trung thành với công ty, mà vì công ty là sở hữu của Stuart. Chance biết vậy. Cũng như chàng biết không một người mẹ yêu con nào sánh được với Molly đối với chàng, cả đến mức coi kẻ thù của chàng là kẻ thù của bà. Và trong số đó, bà ghét Hattie nhất, gần như lòng thù ghét ấy ám ảnh bà.

Chàng liếc vào cái đồng hồ Rolex ở tay:

- Ở Tulsa bây giờ đã quá nửa đêm. Chắc bà ấy nán lại để chờ biết Hattie muốn gì ở tôi.

- Anh đoán đúng.

- Sẵn bà ở đó, anh bảo bà lấy điện thoại gọi ngay cho tất cả các khách sạn ở San Francisco để tìm cho ra Hattie ở khách sạn nào. Hễ biết được, thì chuyển tin ấy tới Matt. Anh ta ắt phải có một hãng điều tra tư thường hợp tác với anh ta ở bờ biển phía Tây. Tôi muốn biết mọi cử động của bà ta, tất cả những gì bà ta đã tiếp xúc, kể từ khi bà đến cho tới khi rời đó.

- Anh không tin rằng Hattie đã bay suốt đoạn đường từ đây sang đó chỉ cốt để gặp anh, phải không - Sam bắt đầu hiểu ra - Anh chắc cũng nghĩ rằng người thân thuộc mất tăm mất tích từ lâu ấy có thể đang ở đó.

- Đó là một khả năng chúng ta không nên bỏ qua - Chance nói tiếp ngay - Sáng sớm này, tôi sẽ bay về Tahoe. Có lẽ tôi sẽ bận cả ngày với các kiến trúc sư và kỹ sư duyệt lại các vấn đề trong thiết kế kết cấu khách sạn chính và sòng bạc. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ không phải sửa đổi nhiều, động chạm đến nhà cho người trượt tuyết cất đồ đạc và các lều trú ngụ. Nhưng nếu có tin gì, tôi sẽ trở về Tulsa hơi trễ tối chủ Nhật. Bảo Matt tôi chờ anh ta đúng chín giờ sáng thứ Hai ở văn phòng tôi với báo cáo đầy đủ của anh ta.

- Được rồi.

Mấy tiếng của Sam vừa lắng đi thì Chance đã gác máy điện thoại. Trong giây lát, chàng đứng tại chỗ lơ đễnh ngắm cái ly rượu đã cạn trong tay, rồi quay đi và băng ngang phòng, vừa đi vừa tháo nút cà vạt cho hở ra, và cởi nút cổ áo sơ mi. Đến quầy rượu, chàng rót ra nửa ly brandy, rồi quay lại ngồi xuống chiếc ghế bành mà Hattie đã ngồi.

"Bà không tin là dễ dàng như vậy, chứ, Hattie?" Chàng lẩm bẩm. "Lẽ ra bà phải nhớ câu thề của đứa bé 11 tuổi đã nói với bà. Có thể bà không bao giờ còn thấy tôi nữa, nhưng trong trại giam Morgan thì không đâu!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.