Thiên Đường Lạc Lối, Anh Yêu Em!

Chương 42




Sau mười hai giờ giữa ánh mặt trời đầu mùa xuân ấm áp, đúng buổi trưa cực kỳ gắt, cả sân nhỏ như ngập tràn ánh vàng, mặt trời biến thành Hàn thiếu gia tắm rửa thiên nhiên, vì vậy người đàn ông này không phải là hận không được đi nhà vệ sinh xong đều muốn tắm rửa một lần như được ban ân.

"Giơ cao chút nữa, giơ cao chút nữa." Anh ngồi ở trong thùng gỗ to thoải mái tắm rửa sạch sẽ, ngoài miệng cũng không quên thịt trên người của anh "Rèm tắm" .

"Ưm." Hàn Mỹ Úy nhón chân lên đưa cánh tay giơ quá đỉnh đầu, chặn lại hàng xóm bên tường thấp kia, bởi vì nam nữ khác nhau, Hàn Mỹ Úy chỉ có thể đưa lưng về phía anh giơ cái mền, dáng vẻ giống như là giơ áo choàng nữ siêu nhân.

Hàn Mạch ngẩng đầu liếc một cái ánh mặt trời chiếu qua bóng dáng Hàn Mỹ Úy: "Tại sao đưa lưng về phía anh, cái người này động tác là muốn cất cánh sao?"

"Anh tắm nhanh lên một chút! Cánh tay tôi mỏi quá rồi!" Giận anh nhiều lời vô ích.

"Hàn Mỹ Úy, em không vui thì không cần phải làm, anh không co ép buộc em đâu?" Hàn Mạch vừa chà xát lồng ngực tráng kiện của mình, vừa quang minh chính đại liếc nhìn cái mông nhỏ của cô.

Không tệ, phụ nữ mang thai quả nhiên còn có thú vị đấy. . .

Hàn Mỹ Úy nghe vậy kiêu ngạo hất cằm lên: "Hàn Mỹ Úy tôi là ai, tôi là cái loại người chiếm tiện nghi của anh sao? Nếu muốn ăn thịt của anh, vậy tôi đồng ý anh liền khẳng định làm được!"

"Ăn thịt của anh?" Hàn Mạch khóe miệng nghiêng một bên: "Muốn ăn nơi nào? Phía trên. . . Hay là. . . Phía dưới. . . ?"

Hàn Mỹ Úy sững sờ, thật lâu mới phản ứng được, từ mang tai đến mặt, đều hồng cả lên. . .

"Tôi nói là! Làm thịt anh ăn!"

"A, " Âm điệu của Hàn Mạch đổi thành cất giọng đều, nhiều hứng thú trêu chọc cô: "Anh còn tưởng rằng em vì muốn ăn, cam tâm tình nguyện làm phục vụ ngoài định mức !"

"Hàn Mạch tôi cảnh cáo anh, hiện tại tôi. . . Bây giờ tôi không phải là một người, tôi không để cho đứa bé nghe bất kỳ lời hạ lưu nào. . . !"

"Anh cái gì cũng không có nói nha, em nói hạ lưu là chỉ cái gì? Anh suy nghĩ, là chỉ chuyện em muốn ăn anh phía trên hay dưới sao?"

"Anh nói nhỏ chút!"

"Hàn Mỹ Úy em có bình thường không vậy? Con của em lỗ tai cũng chưa hình thành, em sợ nó nghe học cái xấu cái gì chứ?"

"Rốt cuộc anh có tắm hay không? Nói nhảm nữa tôi liền gọi hàng xóm láng giềng tới vây xem!"

"Em gọi đi, dù sao anh cũng là người đàn ông của em, bị người ta nhìn thấy hết là em tổn thất thôi."

"Tôi. . ."

"Em cái gì, Hàn Mỹ Úy, giơ cao chút nữa."

"Tôi đã giơ cao như vậy! Thích dùng không tùy!" Hàn Mỹ Úy nhẫn nại đã đến cực hạn!

Hàn Mạch liếc cái mông của cô, ý nghĩ kỳ quái: "Dùng, dĩ nhiên dùng, có lúc em khá có ích!"

Hàn Mỹ Úy nghe giọng điệu hư hỏng của anh, liền biết mình bị anh đùa giỡn, híp mắt, xoay người , ga giường rơi xuống.

"Không hầu hạ!"

Hàn Mạch thấy ga giường rơi xuống, "Xôn xao" một cái liền đứng lên, nước chảy theo đường cong bắp thịt chiếu nghiêng xuống, anh quát to: "Hàn Mỹ Úy em muốn tạo phản sao!"

Tâm mắt Mỹ Úy không cẩn thận rơi ngay vào trọng điểm hạ bộ của anh, kinh hãi, vội vàng xoay người sang chỗ khác, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, luống cuống giận dữ mắng mỏ: "Làm sao anh lại không mặt quần đù khi tắm hả!"

"Em tắm mặt quần đùi sao!"

"Lưu manh!"

Hàn Mạch một cái lưu loát kéo ga giường lên vây quanh ngang vú: "Em nhìn anh sạch sẽ rồi nói anh lưu manh là sao?"

"Tôi đau mắt hột rồi, ai u đau quá!" Hàn Mỹ Úy làm bộ vê mắt, khóe miệng cũng đang cười trộm.

"Em còn cười." Hàn Mạch lấy tay đi bắt cô, bị cô trốn ra.

Tâm trêu đùa của anh nổi lên, mở chân dài bước từ trong thùng tắm đi ra, hai chân vừa xuống đất, lại không biết thế nào đụng phải thùng gỗ. Thùng gỗ đã cũ không ổn định lại đụng mạnh nghiêng, "Loảng xoảng" một tiếng ngã xuống.

Hàn Mạch tay mắt lanh lẹ, lúc thùng sắp nện vào chân Hàn Mỹ Úy liền lập tức ôm thắt lưng của cô, xoay một vòng, ổn định thân thể.

Mỹ Úy kêu lên một tiếng, một cái ôm lấy cổ của anh.

Oa a, rất lãng mạn không phải sao?

Ánh mặt trời nghịch trên đỉnh đầu, bóng của anh chiếu xuống, càng lộ vẻ sâu sắc, cơ bắp trên tay anh thật chắc bao quanh, đủ để bảo vệ cô bình an. Trái tim Hàn Mỹ Úy như con thỏ nhỏ bị phỏng nước sôi, thình thịch thình thích, thình thịch thình thịch. . .

Sau đó sau đó, cái gì đó phía dưới "Khăn tắm" đột nhiên bóc ra. . .

Đây là Hàn Mỹ Úy cảm nhận được, không dám nhìn xuống.

Đang lúc như chỉ có trong phim truyền hình công chúa đang được ôm giữa không trung lãng mạn, Hàn Mạch nhìn ánh mắt của cô thật sâu, thật sâu, sâu hơn sâu, ánh mắt không ngừng sâu sắc. . .

"Hàn Mỹ Úy, em. . ."

"Tôi làm sao?"

"Em chảy máu mũi!"

Con mắt, trừng, miệng, ngây ngô!

Hàn Mỹ Úy lấy tay lau. . . Quả nhiên. . .

Hàn Mạch vội vàng thả cô xuống mặt đất, luống cuống tay chân giẫm đạp trên quần áo mặc vào, sau đó chạy vào trong nhà lấy giấy vệ sinh.

Hàn Mỹ Úy đứng ngốc ở đó, nhìn anh cúi người lau lỗ mũi cho cô, sau đó bị anh khoát áo khoác dắt ra ngoài.

"Chúng ta đi đâu à?" Hàn Mỹ Úy vừa bị anh nắm tay đi về phía xe đỗ , vừa nói.

Sắc mặt Hàn Mạch rất nặng nề, hỏi: "Quanh đây bệnh viện gần nhất ở đâu?"

"Bệnh viện? Không có bệnh viện, có một trạm y tế, ở Trấn Đông."

. . .

47.

Cũng ba mươi lăm phút chạy xe, Hàn Mạch đã chở cô tới trạm y tế trong trấn. Người ở bên trong rất nhiều, Hàn Mạch lôi kéo tay Hàn Mỹ Úy dẫn vào đầu hàng, không ngừng cúi người chào: "Thật xin lỗi, chúng tôi có phụ nữ mang thai, cơ thể đột nhiên không thoải mái, có thể để cho chúng tôi khám trước không?"

Người dân trên trấn nghe nói là phụ nữ có thai, vội vàng nhường đường: "Chàng trai mau vào đi."

Hàn Mạch rất có lễ phép hạ thấp người, liền kéo cô vào phòng.

Xem bệnh chính là lão trung y nổi danh thị trấn, Hàn Mỹ Úy nghe lời ngồi xuống, lão trung y hỏi xem bệnh một lần, buông ra bắt mạch tay, dừng một chút.

Hàn Mạch liền vội vàng hỏi: "Bác sĩ, cô ấy sẽ không có chuyện gì chứ? Vì sao đột nhiên liền chảy máu mũi vậy?"

Lão Trung Y không ngại cười: "Không có việc gì, phụ nữ có thai chỉ là bị chứng bệnh cảm nắng, tôi thấy mấy ngày nay nhiệt độ cũng không quá nóng, làm sao sẽ bị cảm nắng chứ?"

Hàn Mạch lại có chút không yên tâm: "Thật không có việc gì?"

Không đợi bác sĩ nói chuyện, Hàn Mỹ Úy liền nhẹ nhàng kéo ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói: "Tôi không sao . . ."

Ánh mắt của cô mang theo nụ cười an tâm, nhẹ nhàng kéo tay áo của anh, lúc này mới khiến tâm của Hàn Mạch bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm.

Trên đường về Hàn Mạch một mực lái xe, không lên tiếng, Hàn Mỹ Úy len lén liếc anh vài lần, lúc quay đầu mình lại nhàn nhạt cười.

Lá gan thật nhỏ, so với ba cô chỉ có hơn chớ không kém.

Mỹ Úy nghe mẹ nói, lúc mang thai cô, mẹ của cô cảm ba cô mất ngủ cả đêm, chỉ sợ cơ thể của vợ không ổn, Hàn Mạch này càng khoa trương hơn nữa, cũng chỉ là chảy máu mũi mà thôi, ngạc nhiên thật.

Sau khi về nhà Hàn Mạch nói với cô một câu"Em trở về nhà đi" , liền bắt đầu một mình dọn dẹp bồn tắm khăn lông trong sân, sửa sang lại phải hết sức thỏa đáng, Hàn Mỹ Úy thấy anh một mình xách bồn nước tắm nặng nề, liền cũng muốn giúp một tay, nhưng không nghĩ bị anh vỗ tay, cô đau đến rụt tay về.

"Hí. . ." Cô vuốt vuốt mu bàn tay bị vỗ đau, hung dữ nhìn người không biết cảm kích tức giận, nói: "Cái người này tính khí anh như vậy là sao chứ?"

"Đi vào nhà, không nên chọc anh." Người nào đó hình như khó chịu, vẫn làm toàn bộ công việc không ngẩng đầu nhìn cô.

Hàn Mỹ Úy bất động, chỉ đứng .

"Anh bảo em đi vào trong phòng!"

"Hàn Mạch, tôi hỏi anh, mới vừa rồi anh. . . Tại sao gấp gáp như vậy?"

Bộ dạng vừa rồi của anh, Hàn Mỹ Úy chưa từng thấy Hàn Mạch như vậy.

Trong lòng cô hoài nghi có phải là anh biết, đứa bé là của anh?

Hàn Mạch đang tẩy bồn nước dừng tay lại, đứng thẳng người nhìn về phía cô: "Anh sốt ruột khi nào chứ?"

"Anh vừa mới!"

"Em là phụ nữ có thai, anh xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo nên đưa em đi khám bác sĩ không đúng sao?"

"Vậy tại sao bây giờ anh lại tức giận?"

"Giận em óc heo, " Hàn Mạch cong tay lại bắn lên cô ót: "Anh bảo em giơ ga giường em liền giơ sao? Làm sao em lại nghe lời như vậy hả? Người khác khi dễ em thì em không thể phản kháng sao?"

Mỹ Úy nghe vậy uất ức hết sức: "Cái người này có phải không nói lý lẽ không. . . Người khi dễ là anh, có lý cũng là anh!"

Hàn Mạch thở dài, trong lòng một hồi phiền não: "Lập tức đi vào nhà, ít ở lại đây thêm phiền cho anh!"

Hàn Mỹ Úy bất động, không rõ ý nhìn anh.

Hàn Mạch khó hiểu nói: "Thế nào? Còn phải đợi anh thoát y lần nữa cho em chảy máu mũi sao?"

Hàn Mỹ Úy muốn nói lại thôi, nửa ngày mới hỏi ra khỏi một câu: "Cái đó. . . Tôi đây cũng coi như hoàn thành giơ ga giường giúp anh rồi. . ."

"Sau đó thì sao?"

"Vậy. . . Gà luộc anh còn giữ lời không?"

Thì ra là nhớ đến thịt !

Hàn Mạch bại hoàn toàn, mặt tràn đầy tiếc nuối chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Được tính."

Một phụ nữ mang thai tham lam lúc này mới cười nịnh hót, hài lòng đi vào phòng.

Hàn Mạch nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt chợt tối sầm lạ. Đáy lòng chìm như dãy núi đống đá, loạn như hồ nước chơi đùa cây cỏ, ngồi xổm xuống máy móc rửa sạch đống hỗn độn.

Anh thật sự là tức giận, đang tức giận với mình, lúc nào thì anh mới có thể không hồ đồ tùy hứng giống như hôm nay, lúc nào thì anh đủ trưởng thành, làm cho cô vô tư khỏi bị tổn thương?

Chuyện này, đối với người sắp làm cha như Hàn Mạch mà nói, rất gấp rất gấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.