Thiên Đường Lạc Lối, Anh Yêu Em!

Chương 41




Lan Khê nói không ra lời.

Vị trí huyệt Thái Dương giật liên hồi, nảy lên nhói đau! Bàn tay nhỏ bé run rẩy mở ổ khóa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn như bị đông lại, cô muốn anh ta xuống xe ngay bây giờ, lại cảm thấy một bóng dáng to lớn nguy hiểm tiến tới gần phía mình, trong tai tiếng báo động vang lên càng lớn, Lan Khê định mở cửa xe nhanh chóng bước xuống nhưng đột nhiên bị anh ta chặn lại ngay nắm tay cửa xe! ! Hai cánh tay bị giữ chặt, một vật cứng lạnh như băng đột nhiên chỏi ngay eo cô. . .

Lan Khê toàn thân run rẩy kịch liệt, mồ hôi lạnh chảy xuống ướt nhòa cả lông mi cô run rẩy nhắm mắt lại, cảm giác như địa ngục ầm ầm giáng xuống.

"Ngoan đừng nhúc nhích . . ." Môi mỏng Phó Minh Lãng sắc bén giống như đao khắc bên tai cô, lạnh lùng nói, "Súng không có mắt, ngộ nhỡ cô nhúc nhích, tôi cướp cò, chẳng lẽ tôi phải kéo một cỗ thi thể đến cho Mộ Yến Thần nhìn ư?”

Bóng người mảnh khảnh trong ngực kia càng run rẩy dữ dội.

Ánh mắt của Phó Minh Lãng càng lúc càng sâu thẳm, cười lạnh giọng nói khàn khàn: "Cô cũng phát hiện ra cái gì sao?"

Cô cái gì cũng phát hiện.

Một cỗ chua xót mãnh liệt xông lên chóp mũi, Lan Khê nhắm mắt thật chặt nhớ tới lần đó ở thành phố A, trên tòa án nghiêm trang đã thấy bóng dáng của người đàn ông này! !

Trong đầu chớp lóe lên trong nháy mắt cô cũng đã nhớ lại, định thắng xe lại nhưng không kịp rồi.

Anh ta không phải bạn bè của Mộ Yến Thần.

Anh ta là cổ đông cấp cao nhất sau lưng tập đoàn M&R, ở phiên tòa bọn họ thắng kiện.

"Rốt cuộc anh là ai?" Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi bị cô cắn đến rướm máu, buông môi ra, Lan Khê cố đè nỗi sợ hãi dâng lên ngước mắt nhìn anh ta.

Mi tâm Phó Minh Lãng thoáng chốc nhảy lên!

"Cô chính là người Mộ Yến Thần vẫn luôn để trong lòng, em gái của anh ta?" Anh ta sâu kín hỏi.

"Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh là ai?"

"Lái xe." Anh ta tao nhã mà lạnh lùng ra lệnh.

". . . . . ." Lan Khê còn muốn chống cự, trên eo cô một vật cứng lạnh như băng lại chỏi vào sát hơn chút nữa, gương mặt Phó Minh Lãng lạnh lẽo như băng áp xuống tới, "Đừng ép tôi ở chỗ này phải giết cô. . . . . . Lái xe đi, chúng ta đến khách sạn. . . . . . Lão ba hồ ly kia của cô phái người bám sát phía sau, cô phải cắt đuôi, biết không?"

Ba phái người đi theo.

Trong nỗi sợ hãi và hết sức kinh khiếp, đau khổ trong lòng Lan Khê xông lên mãnh liệt! ! Hốc mắt cô ẩm ướt, hy vọng nhìn thấy có người đi theo dấu vết bọn hắn từ trong kính chiếu hậu, đôi môi đỏ tươi mới vừa há ra định lên tiếng, bàn tay cô còn đang bị đè trên tay nắm xe, thì người đàn ông cường thế mà tàn nhẫn này kiên quyết túm tay cô đặt lên tay lái!

Anh ta dùng lực không chút thương tiếc làm cổ tay Lan Khê như muốn đứt lìa!

Cô run rẩy không ngừng.

"Cô mà lên tiếng tôi sẽ nhắm ngay nơi này nả một phát súng," Anh ta nhích vật cứng lạnh như băng kia xuống một chút dán sát vào bên bụng cô, "Nghe nói nếu bắn vào bộ phận này chỉ đau thôi chứ không chết, em gái, suy nghĩ cho kỹ đi. . .”

"Lái xe!" Cuối cùng Phó Minh Lãng không kềm chế được, đè ép âm thanh gầm nhẹ một tiếng.

Toàn thân Lan Khê run như phát sốt, con ngươi tràn đầy nước mắt nhìn về phía trước, cảm giác không giữ nổi tay lái, bởi vì vị trí bị chĩa súng vào đó là có đứa con của cô.

Cố gắng trấn định nỗi sợ hãi của mình lại, bàn tay mảnh khảnh tái nhợt nắm chặt chìa khóa, nổ máy xe lần nữa. Khi khởi động máy trong nháy mắt một giọt nước mắt nóng bỏng rớt xuống, giờ phút này cô sợ cục cưng gặp chuyện không may hơn bất cứ ai khác, nhớ Mộ Yến Thần hơn bất cứ ai, cô đúng là bị lời nói làm của Mạc Như Khanh làm cho choáng váng cả đầu mới có thể như thế khờ dại cùng người đàn ông này ra ngoài. . . . . . Cô không rõ lắm, rốt cuộc anh ta muốn làm gì? !

Xe nổ máy, mang theo một hương vị bí ẩn và một chút lạnh lẽo chạy về hướng khách sạn Vân Sơn!

. . . . . .

Khi đi lên bậc thang, Lan Khê lảo đảo một cái!

Người đàn ông bên cạnh lạnh lùng đỡ lấy, phần eo cô va đập vào người anh ta quá mạnh khiến cô đau đến run rẩy, bản năng người mẹ bảo vệ đứa con cũng tự nhiên trỗi dậy, cô lạnh lùng đẩy Phó Minh Lãng ra, nhưng rất nhanh bị Phó Minh Lãng nắm chặt cổ tay cô kéo đến trước người, khẩu súng trong tay áo lập tức nhắm vào phần lưng của cô ngay vị trí trái tim! !

". . . . . ." Lan Khê kịch liệt thở hổn hển, oán hận trong lòng bị buộc đến mức tận cùng.

"Dáng dấp trông thanh thuần thế mà tính tình lại mạnh mẽ như vậy?" Phó Minh Lãng nhếch khóe miệng cười cười, khàn khàn nói, "Chỉ có điều cô sẽ sớm không mạnh mẽ được nữa rồi."

"Đi lên." Anh ta ra lệnh.

Nếu đi vào bên trong khách sạn, người của ba muốn tìm cô sẽ khó khăn.

Trái tim Lan Khê đập cuồng loạn, ánh mắt khát vọng nhìn bốn phía nhờ giúp đỡ, cô nhìn thấy chiếc xe xa xa đi theo bọn họ mà đến kia, chiếc xe quen thuộc đó là xe nhà họ Mộ thường dùng, cô mở miệng muốn kêu, nhưng bị Phó Minh Lãng từ sau lưng bụm miệng cô lại, bàn tay anh ta mở rộng muốn che khuất cả khuôn mặt khiến cô không hít thở được, bàn tay nhỏ bé của cô liều mạng đẩy anh ta ra, cả người nghiêng ngã lảo đảo bị đẩy vào khách sạn!

Một tia hi vọng cuối cùng trong khóe mắt đã hoàn toàn biến mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.