Thiên Đường Lạc Lối, Anh Yêu Em!

Chương 4




Không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

Nhiếp Ly trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, bất quá nghĩ lại liền minh bạch. Dựa vào Thiên Linh căn thất phẩm, Tiêu ngữ sớm đạt đến Thiên Mệnh Cảnh Giới, nhưng vì có 1 chút nguyên nhân nên mấy năm tu luyện đều không có kết quả, sau khi được Nhiệp Ly châm cứu cơ thể Tiêu Ngữ liền bộc phát.

Thân thể Tiêu Ngữ đột nhiên phát sáng, cả làn da nhẵn nhụi đều nổi lên một tia ửng đỏ nhàn nhạt. Lực lượng cuồng bạo sôi trào mãnh liệt, ở xung quanh người Tiêu Ngữ tựa như một cơn gió bạo.

“lượng lược thật kinh khủng” Nhiếp Ly bị lực lượng đó chấn áp lùi về phía sau mấy bước, rồi nhìn về phía Tiêu Ngữ nghĩ thầm: “Vạn Đạo Minh Long quyết cũng là môn công pháp cực kỳ cao thâm, không biết Minh Vực Chưởng Khống Giả lấy nó từ đâu.”

Tiêu Ngữ một khi đột phá đến Thiên Mệnh cảnh giới, ngưng tụ được hồn mệnh, tốc độ tu luyện sẽ cực kỳ nhanh.

Ngay sau đó đạo thứ hai, thứ ba, trọn vẹn ngưng tụ ba đạo mới ngưng.

Ba đạo hồn mệnh sau khi ngưng tụ, trong lòng Tiêu Ngữ tràn đầy kinh ngạc, hắn tuyệt đối không nghĩ tới tu vĩ của mình lại có thể đột phá nhanh tới vậy.

Cái khí tức cuồng bao kia sau khi thức tỉnh, rất nhanh cũng dần lắng xuống trở nên yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng. Tiêu Ngữ chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt xẹt qua một đạo dị sắc.

Vạn Đạo Minh Long quết có thể đem tu vi bản thân ẩn dấu để không bị người ta phát giác. Sau khi Tiêu Ngữ cảm thấy khí tức đã bình ổn, hắn cúi đầu nhìn thấy quần áo trên cơ thể rối tung, áo tuột đến ngực, hai vai để lộ phân nửa, không khỏi có chút xấu hổ.

Hắn chỉnh lại y phục rồi quay lại nhìn về phía Nhiếp Ly chân thành nói: “Nhiếp Ly, cảm ơn ngươi. Nếu không phải nhờ có người thì ta chỉ sợ không không thể đột phá đến Thiên Mệnh cảnh giới, nếu ngươi có yêu cầu gì thì cứ việc nói với ta, ta nhất định toàn lực giúp đỡ.”

Khuôn mặt Tiêu Ngữ rất nghiêm túc, bởi vì hắn mãi không cách nào đột phá đến Thiên Mệnh cảnh giới, mà ngay cả đạo sư của hắn cũng phải bó tay. Nếu không phải được Nhiếp Ly giúp thì hắn sẽ không biết phải dậm chân tại Địa Mệnh cảnh giới bao lâu nữa.

Nhiếp Ly tay phải duỗi ra rồi nói: “Nếu vậy thì trả thù lao đi, giúp ngươi đột phá đến Thiên Mệnh cảnh giới. Tốt xấu gì cũng phải cho ta mấy khối linh thạch nếu không cả tối nay của ta coi như mất không a.”

Nghe được lời này của Nhiếp Ly…, Tiêu Ngữ liền lấy linh thạch ra rồi nói: “Ta chỗ này tổng cộng còn thừa lại mười khối linh thạch, đều cho người hết a.”

“Ngươi dù gì cũng là nhi tử của Minh Vực Chưởng Khống Giả, sao lại nghèo như vậy? Được rồi, nếu lấy tất cả của người cũng không tốt đẹp gì, ta chỉ lấy 5 viên, dù sao ngươi cũng đưa ta đến Vũ Thần Tông vậy coi như huề. Ta giúp ngươi chữa thương, chúng ta coi như không ai nợ ai.” Nhiếp Ly khoát tay áo, cầm 5 viên linh thạch mỉm cười nói: “đổi hai cây châm lấy 5 khối linh thạch, buổi tối hôm nay cũng không uổng phí tẹo nào”

Tiêu Ngữ nhìn Nhiếp Ly, ánh mắt có chút phức tạp, Nhiếp Ly đâu phải chỉ bỏ 2 cây châm đơn giản như vậy mà giúp hắn đột phá đến Thiên Mệnh cảnh giới. Tiêu Ngữ cũng không biến nên báo đáp thế nào (p/s: dùng thân báo đáp:v), Nhiếp Ly nói như vậy chỉ là để không muốn mình nhớ nhân tình của hắn sao?

Nhiếp Ly mong muốn không ai nợ ai sao? Tiêu Ngữ trong nội tâm thở dài một cái.

“Này, Tiêu Ngữ, ngươi làm gì mà nhìn ta ghê vậy, làm ta nổi da gà.” Nhiếp Ly khoát tay áo, làm bộ dáng không chịu được nói: “ta không phải gay đâu nhá”

Nghe được Nhiếp Ly nói. Tiêu Ngữ mặt đen lại, Nhiếp Ly vừa mới giúp hắn, giờ hắn lại bị Nhiếp Ly chọc muốn phát điên.

Tiêu Ngữ phẩn uất đứng lên, rồi đi ra ngoài, tới cửa thì dừng lại, nhẹ giọng nói một câu: “Dù sao đi nữa thì chuyện tối nay cũng phải cảm ơn ngươi.” Sau khi nói xong, Tiêu Ngữ đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Nhiếp Ly nhìn Tiêu Ngữ đóng cửa phòng lại, hắn sau đó mới nằm uỵch xuống giường, nhìn lên trần nhà thì thào nói: “Lại còn phải cảm ơn ta, mà sao ta cứ cảm thấy 5 khối linh thạch vẫn thua lỗ nhỉ, đáng lẽ phải lấy hết mới đúng a”

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm ngày thứ hai, trong rừng những chú chim thi nhau hót vang, cứ như một giai điệu chào buổi sáng. (p/s: cái này mình chế <(“))

Sương sớm tràn ngập cả khu rừng, không khí vào sáng sớm thật trong lành. (p/s: chả biết thanh tân là gì, nên viết đại)

Thiên Linh viện đã có rất nhiều đệ tử dậy sớm để tu luyện, Nhiếp Ly cùng Lục Phiêu cũng trên đường nhỏ đi tới, bọn hắn đến để gặp đạo sư, không biết đạo sư bọn hắn sẽ là người như thế nào.

Nhiếp Ly cùng Lục Phiêu dựa theo bản đồ mà Tiêu Ngữ cho, rồi tìm được một sân biệt viện nhỏ. Ở đó có một người mặc áo bào xám đứng ở trước cửa, hắn ngăn Nhiếp Ly cùng Lục Phiêu lại rồi nói: “Các ngươi cho ta xem minh bài”

Nhiếp Ly cùng Lục Phiêu đem minh bài ra.

“Vào đi” cường giả kia gật đầu nói.

Nhiếp Ly cùng Lục Phiêu đi vào, Lục Phiêu nhìn chung quanh, lộ ra vẻ tò mò nói: “Thánh Lan Học Viện so với nơi đây thì không tài nào có thể đêm ra so được a”

“Ừm.” Nhiếp Ly gật đầu đáp, hướng bên trong nhìn lại, trong biệt viện tụ tập mười mấy đệ tử, có một người tướng mạo rất quen, hóa ra là thủ hạ của Hoa Lăng lúc kiểm tra hắn là Thiên Linh Căn nhất phẩm, người đó có chút địch ý liếc nhìn Nhiếp Ly cùng Lục Phiêu.

Ở trong lớp này mọi học viên đều là Thiên Linh căn.

Lúc Nhiếp Ly cùng Lục Phiêu tiến vào, rất nhiều người đều tập trung ánh mắt nhìn về phía hai người.

Trong đó có một người 16 – 17 tuổi hướng phía Nhiếp Ly cùng Lục Phiêu đi tới, hỏi: “Các người từ đâu tới?”

Nhiếp Ly ngẩng đầu liếc qua hắn, hắn lộ ra vài phần cao ngạo, nhàn nhạt đánh giá Nhiếp Ly cùng Lục Phiêu.

“Tiểu Linh Lung thế giới.” Nhiếp Ly bình tĩnh đáp.

“Hả? Các ngươi chính là hai tên Tiểu Linh Lung thế giới thiên tài đây mà, một Thiên Linh Căn ngũ phẩm và bát phẩm.” Hắn trong đôi mắt hiện lên một tia hào quang khác thường, đạo “Ta là Kim Diễm, là đệ tử của Vũ Thần Tông Kim thị thế gia, gia tộc bọn ta đối với thiên tài rất coi trong, nếu có thời gian chúng ta có thể ngồi xuống bàn chuyện một chút.”

Trong giọng nói Kim Diễm có ý mời gọi, nhưng thân là Kim thị thế gia, hắn tự nhiên cũng không tự hạ thấp bản thân.

“Rồi, nói sau.” Nhiếp Ly nói, cùng Lục Phiêu đi đến một chỗ bến cạnh.

Nghe được lời mà Nhiếp Ly nói…, Kim Diễm sắc mặt trở lên trầm xuống, hai tên tới từ Tiểu Linh Lung thế giới, rõ ràng không cho hắn chút thể diện, Kim Diễm trầm mặt đi đến hướng bên cạnh.

“Nhiếp Ly, trực tiếp đặc tội với bọn họ, hình như không tốt cho lắm?” Lục Phiêu có chút lo lắng mà hỏi thăm.

“Không sao, cứ ở trong thiên linh viên thì chúng ta đều an toàn, cho dù có người tìm chúng ta tính sổ, cũng không dám quá phận, chúng ta sẽ không tham gia vào bất kỳ thế lực nào là an toàn nhất, bởi vì sẽ không có ai tùy tiện đắc tội một thiên tài trung lập cả, nhưng nếu như đầu phục bất kì phe phái nào thì rất phiền toái.” Nhiếp Ly nói, tuy Thiên Linh viện chỉ là một học viên nhỏ của Vũ Thần Tông, nhưng các phe phái bên trong đấu tranh rất kịch liệt.

Bằng không thì kiếp trước Vũ Thần Tông cũng sẽ không sụp đổ, có nhân ắt có quả.

Trong lúc bọn hắn đang nói chuyện, một lão giả râu tóc bạc phơ từ bên ngoài đi vào, ánh mắt đảo qua tất cả các đệ tử, rồi nói: “Các ngươi khỏe chứ, ta bây giờ là đạo sư của các ngươi, Xích Linh Tôn Giả, từ giờ ta sẽ phụ trách dạy các ngươi tu luyện. Giờ các người đi theo ta.”

Tất cả mọi người đi theo sự chỉ dẫn của Xích Linh Tôn Giả, tiến đến một căn phòng luyện công lớn, sau đó tìm vị trí ngồi xếp bằng, Xích Linh Tôn Giả ngồi ở vị trí đầu.

“Trong lớp chúng ta tổng cộng có 36 đệ tử, đều là người mới tới, từng người một đều là thiên tài, đều có được Thiên Linh căn mà người thường không có, nhưng tại đây ta phải nói rõ một điều, ở chỗ này của ta, các ngươi phải tuân thủ quy củ của ta. Trong vòng 1 năm, trong các ngươi nếu lọt vào top 5 thì sẽ có cơ hội được vào Đông Viên, nhớ kỹ, danh sách này chỉ được 5 người a, nếu các ngươi không vào được, vậy xin lỗi, các ngươi chỉ có thể ở tại Tây viện thêm một thời gian.” Xích Linh Tôn Giả ánh mắt đảo qua mọi người, uy nghiêm nói: “Các ngươi đều là thiên tài, chắc có lẽ cũng không muốn thua kém những người khác, bởi vì một khi ở lại phía sau, vậy sẽ từng bước từng bước mà rơi xuống phía dưới”

Nghe được lời nói của Xích Linh Tổn Giả…, mọi người đều nhìn nhau, trong đôi mắt xẹt qua một tia địch ý.

Đây là thế giới mà mạnh được, yếu thua. Trong vòng 1 năm, chỉ có 5 người có cơ hội được vào Đông viện, nếu không vào được thì phải đợi 1 năm nữa, bọn hắn chắc chắn không thể đợi thêm được.

Trên con đường cường giả, nếu chậm một bước thì họ sẽ bị người khác dẫm lên để tiến về phía trước, nó cũng không phải nơi dành cho những kẻ yếu.

Xích Linh Tôn Giả ánh mắt đảo qua 36 đệ tử, trong 36 để tử đó thì số người của các tiểu thế giới chiếm được phân nửa, còn lại đều là con cháu các thế gia của Vũ Thần Tông, một số đệ tử thế gia có địa vị không nhỏ.

Nhưng tại lớp học này, hắn vẫn có toàn quyền quyết định, cho dù trách phạt học viên khác thì các thế gia đó cũng không làm gì được, là đạo sư của Thiên Linh viện, địa vị của hắn vẫn rất cao. Sau một hồi, ánh mắt của hắn rơi trên một thiếu nữ, ngưng lại một chút, không nghĩ đến vị này cũng tới.

Thiếu nữ đó mặc áo xanh với dung mạo tuyệt mỹ, làm cho bất cứ ai nhìn vào cũng bị mê hoặc không thôi, nhưng khuôn mặt nàng biểu lộ sự lạnh lùng, tựa như một loại sát khí, làm người ta không dám tới gần.

Xích Linh Tôn Giả thu hồi ánh mắt, sau đó chậm rãi nói: “Các ngươi đều là thiên tài, mặc dù mới bước vào lĩnh vực tu luyện, nhưng trong tương lai không xa của mỗi người đều có tiền đồ bất phàm, Thiên Linh viện cấm đấu đá lẫn nhau, ta hi vọng các ngươi tránh những mâu thuẫn không đáng có, nếu bị thương, đó là tự hủy hoại tiền đồ của bản thân, các ngươi phải suy nghĩ cẩn thận” Xích Linh Tôn Giả lạnh lùng nhắc nhở.

Một bên là làm họ tránh cạnh tranh với nhau, một bên là để tránh xung đột xảy ra, Thiên Linh viên có thể nói là dụng tâm lương khổ (p/s: từ này nghĩa là gì vậy?)

Lúc này Nhiếp Ly ở một bên tuy ngồi nghe, nhưng trong nội tâm thì đang nghĩ làm cách nào để kiếm thật nhiều linh thạch, ngày hôm qua Tiêu Ngữ cho 5 khối linh thạch đều đã xài hết, tu luyện thiên đạo thần quyết, linh hồn hải cứ như không đáy vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.