Thiên Đường Là Nơi Anh Yêu Em

Chương 4




Bán đảo Phi Ba, là một địa phương có địa hình thật quái dị.

Nhìn trên bản đồ bán đảo Phi Ba ba mặt giáp biển, một mặt thì giáp sát với Liên minh tự do Duy Nhĩ Đặc và đế quốc Áo Đặc Mạn. Có thể nói bán đảo Phi Ba là vùng biên cảnh của lục địa, vừa khéo bị hai nước chia ra làm hai phần.

Có điều ở mặt này lại bị một vùng ao đầm chướng khí bao phủ dày đặc, có thể nói lối đi từ lục địa nối liền bán đảo Phi Ba không tồn tại, cũng chỉ có thông qua đường biển mới có thể tới bán đảo Phi Ba.

Nếu không phải như vậy, bán đảo Phi Ba đã sớm bị Liên Minh Tự Do và đế quốc tóm thâu từ một trăm vạn năm trước rồi.

Người ta thường nói bán đảo Phi Ba là một trong các Khu vực hỗn loạn. Với diện tích mấy trăm vạn cây số vuông trên mặt đất, tồn tại hơn một ngàn thành trì có kích thước và dân số lớn nhỏ không đều nhau. Còn như các cứ điểm đơn sơ xây dựng bằng gỗ hoặc các sơn trại xây dựa vào núi thì lại càng nhiều không kể xiết.

Mặc dù theo biểu hiện bề ngoài trên đảo này có gần một trăm thế lực xung đột lẫn nhau, nhưng người quen thuộc tình huống lại biết rằng: thành trì dưới cờ của trăm thế lực này phần lớn thuộc loại nghe điều động mà không chịu thuộc quyền, thuộc vào loại bán độc lập. Nói cách khác trên bán đảo Phi Ba hầu như một thành trì chính là một thế lực.

Thử nghĩ xem trên bán đảo Phi Ba có bao nhiêu thành trì, bởi vậy có thể thấy được bán đảo Phi Ba này hỗn loạn tới mức nào. Cũng vì vậy có thể tưởng tượng mà biết tại sao qua nhiều năm như vậy không có người nào biết chính xác diện tích đất đai và số lượng nhân khẩu của bán đảo Phi Ba.

Thế nhưng mặc dù không có tài liệu chính xác, nhưng phỏng chừng đại khái cũng có. Như mọi người thừa nhận con số tương đối chính là: diện tích đất đai khoảng từ hai trăm vạn đến năm trăm vạn cây số vuông, còn nhân khẩu thì từ năm sáu trăm vạn đến hai ba ngàn vạn người.

Chẳng qua là người ở ngoài bán đảo Phi Ba cho rằng số lượng trên tài liệu thì thiếu, mà người trên bán đảo Phi Ba lại cho rằng số lượng trên tài liệu nhiều hơn.

Có lẽ có người hỏi: bán đảo Phi Ba hỗn loạn này kẹp ở giữa hai đại quốc, tại sao không bị thâu tóm? Cho dù không thể thông qua đường bộ tiến công, cũng có thể từ mặt biển tiến công chứ? Phải biết rằng hai đại quốc tùy tiện phái đi một quân đoàn, thì khẳng định có thể chinh phục bán đảo Phi Ba này rồi.

Hoặc là người trên bán đảo Phi Ba đều ngu ngốc? Nhiều năm như vậy cũng không có xuất hiện một người nào thống nhất bán đảo này?

Trên lý thuyết một địa phương hỗn loạn như thế thì không thể nào tồn tại thời gian dài như vậy. Nhưng trên thực tế, những khu vực hỗn loạn này không phải là địa hình dễ tiếp cận, chính là do con người tạo ra, mà người ta cho rằng bán đảo Phi Ba cũng là khu vực hỗn loạn phần lớn do nhân tố địa hình.

Nói đến không vì nhân tố này nhất định không thoát khỏi đế quốc Áo Đặc Mạn và Liên minh tự do Uy Nhĩ Đặc.

Có lẽ còn có người hỏi: tại sao hai đại quốc phải động tâm với bán đảo Phi Ba với lời đồn đãi không có bến cảng tốt đẹp gì, và ngoại trừ lương thực cùng gỗ và đá tảng ra cũng không có đặc sản gì khác?

Phải biết rằng, vùng duyên hải của hai nước giáp sát bán đảo Phi Ba cũng không có bến cảng tốt, dân cư rất ít ỏi và đất đai nghèo nàn tài nguyên. Hơn nữa tại địa phương chỗ hai nước đối mặt với ao đầm lại càng không cần phải nói tới, nơi đó chỉ là tử địa mà thôi. Có thể nói bán đảo Phi Ba là một địa phương hoàn toàn không có chút giá trị gì.

Mặc dù bán đảo Phi Ba có đúng thật không có giá trị như thế hay không? Tình hình thực tế cũng không ai biết, nhưng chỉ suy xét đơn giản trên phương diện chánh trị, thì đủ để hai nước ra tay rồi.

Hai nước thuộc vào thế kẻ thù không đội trời chung, nên không thể tự mình buông bỏ bán đảo Phi Ba, từ đó cho đối phương không phí công chiếm đi đất đai thành một tỉnh mới.

Dĩ nhiên, bọn họ càng không thể vì một địa phương không có chút giá trị mà tăng thêm một chủ trương phát động chiến tranh. Vì vậy sau khi hai nước trải qua một phen thử dò xét, cũng vô cùng hợp ý xem như cùng buông bỏ bán đảo Phi Ba.

Dĩ nhiên, hai nước tuyệt đối sẽ không cho phép đối phương thuận lợi chiếm tiện nghi trên bán đảo Phi Ba này, vì vậy cố ý đỡ đầu nhiều thế lực trên bán đảo, đồng thời còn có ý kết hợp lại, loại bỏ những thế lực lơ là không cẩn thận, nhân cơ hội phát triển mạnh thế lực của mình.

Sau mấy lần thanh lọc, các thế lực trên bán đảo Phi Ba cứ như vậy hình thành như hiện nay, đến nỗi khiến nhiều kẻ đầu têu đề xướng ý đồ xấu xa của hai đại quốc cũng phải giật mình kinh sợ.

Đến tình trạng này rồi, hai đại quốc cũng hoàn toàn yên lòng để cho bọn họ tự sinh tự diệt.

Bán đảo Phi Ba chỗ tiếp giáp với giải đất vùng duyên hải tỉnh Hải Tuyền của đế quốc Áo Đặc Mạn, có một tòa kiến trúc xây dựng bằng gỗ trên nền bằng đá tảng, cao tới mười mấy thước, chu vi dài ước chừng một ngàn thước, đứng sừng sửng cao chót vót trên một điểm cao.

Bao quanh tòa kiến trúc này, là chi chít nhà cửa phòng ốc mái lợp tranh, dĩ nhiên trong đó rải rác có mấy căn nhà lớn lợp ngói lưu ly.

Nhìn vào đó thì biết: tòa kiến trúc có phần kỳ hình quái trạng kia, chính là tòa thành của thủ lĩnh thế lực thống trị cả khu vực này.

Thế nhưng đừng thấy tòa thành này ngay cả huyện thành đế quốc Áo Đặc Mạn cũng không bằng, nhưng trên bán đảo Phi Ba này nó được coi là một tòa thành kiên cố, với một cái tên dễ nghe là thành Thanh Nguyệt.

Giờ phút này, trong thành Thanh Nguyệt, ngồi trên vị trí cao nhất là một đại hán thân thể cường tráng gương mặt quả cảm mang đầy khí tức sát khí, hắn nhìn một tráng hán cũng vạm vỡ đứng ở phía trước nói:

- Hai người Bỉ Khố Đức kia đã xảy ra chuyện gì? Nói tạm dừng lại mấy ngày, giờ đã qua mười ba ngày tại sao còn không mở lại bến cảng chứ? Chẳng lẽ bọn chúng định vi phạm minh ước sao?

Gã tráng hán có vẻ lanh lợi không tương xứng với dáng vẻ bên ngoài, chỉ thấy hắn mỉm cười cúi gập người nói:

- Chủ công, Bỉ Khố Đức và Khải Nhĩ Đặc gặp phải phiền toái rồi, bọn họ phái người tập kích một lãnh chủ Thiếu tá chiếm cứ tuyến đường buôn lậu, kết quả lại toàn quân bị tiêu diệt, khiến bọn họ nhức cả đầu.

Không biết tại sao gã thành chủ này nghe nói Bỉ Khố Đức thất bại, trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười.

- Một tên Thiếu tá nho nhỏ cũng có thể chiếm cứ tuyến đường buôn lậu. Hơn nữa còn để cho người ta tiêu diệt sạch toàn quân phái đi tập kích? Bỉ Khố Đức và Khải Nhĩ Đặc thật đúng là đồ vô dụng mà. Khải Nhĩ Đặc phái bao nhiêu người đi vậy?

Phía sau câu này, nhìn bộ dáng lơ đãng của thành chủ cũng biết là thuận miệng hỏi thăm.

- Chủ công! Căn cứ tin tình báo, đối phương chỉ có bảy tám trăm người, mà Khải Nhĩ Đặc thì phái ra hai đại đội.

Gã tráng hán nói.

- Ồ! Đám quân Thiếu tá kia lợi hại thế sao? Ít hơn đối phương năm sáu trăm người cũng có thể đạt được toàn thắng? Ngươi xác định tên Thiếu tá đó không có chỗ dựa lưng nào chứ?

Gã thành chủ vuốt càm hỏi.

Tráng hán gật đầu nói:

- Thần hạ chỉ có thể dò xét hắn hoàn toàn không có bối cảnh, nếu như không phải chính xác như thế, vậy thì quả thật hắn ẩn giấu quá cao thâm. Có điều theo thần hạ suy đoán hẳn là người không có bối cảnh, suy cho cùng nếu người có chỗ dựa thì không thể bị đối xử như tên Thiếu tá nhận lãnh địa đó để khai phá.

Thành chủ thở dài.

- Ừ, dù sao chúng ta không phải là người đế quốc, không cần quan tâm nhiều thứ như vậy. Hiện giờ tuyến đường buôn lậu bị cắt đứt, chúng ta ở nơi này đang tích trữ một số lượng lớn hàng hóa. Các thương nhân đã có ý không bằng lòng, nếu như không sớm ngày khai thông, tiền vốn của chúng ta sẽ thiếu hụt đấy, làm cái gì cũng cần tiền mà. Chỉ là vì không để cho kia hai tên khốn đó biết chúng ta chỉ có bọn họ là nơi phát sinh hàng hóa, nên chỉ có thể ráng sức nhẫn nhịn. Dù sao biểu hiện của chúng ta ở trước mặt bọn họ cứ giống như là có được mấy nguồn phát sinh hàng hóa.

- Như vậy có cần xúi giục mấy đám thổ phỉ tới tấn công lãnh địa của tên Thiếu tá kia hay không?

Gã tráng hán hỏi.

- Dĩ nhiên! Thể diện của bọn Khải Nhĩ Đặc cũng bị vứt mất tiêu rồi. Nếu như bến cảng buôn lậu đó rơi ở trong tay ta, lúc đó hai tên khốn chia hoa hồng này nhất định không dám lên mặt tác oai tác quái nữa! Chuyện này giao cho ngươi làm. Nhưng mà lực chiến đấu của mấy đám thổ phỉ đó kém hơn so với hai đại đội của Khải Nhĩ Đặc, nhớ xúi giục nhiều hơn một chút.

Gã thành chủ cười nói.

- Dạ.

Đúng lúc gã tráng hán vừa định lui ra ngoài, một con bồ câu đưa thư bay vào.

Thành chủ giữ gã tráng hán lại. Sau khi đọc xong tin, hắn đưa tờ thư cho tráng hán, đồng thời cười nói:

- Bỉ Khố Đức, Khải Nhĩ Đặc nhất định bị tên Thiếu tá kia bắt bí rồi, bằng không sẽ không hỏi ta có muốn để tên Thiếu tá kia gia nhập hay không. Hừ hừ, ngươi nhìn giọng điệu trên thư xem: cơ hồ chỉ định ta nhất định phải để cho tên Thiếu tá gia nhập đấy.

- Chủ công, ngài quyết định thế nào? Bọn họ thật là bọn rắn độc mà.

Gã tráng hán hỏi.

- Ha ha, ta đương nhiên là đồng ý, dù sao giao dịch của chúng ta như vậy, thêm một vài người cũng không sao.

Thành chủ cười nói.

- Nếu như vậy, chúng ta còn cần để cho mấy đám thổ phỉ công kích lãnh địa Thiếu tá kia không?

Gã tráng hán lần nữa hỏi.

- Dĩ nhiên tiếp tục công kích, ta còn hy vọng bọn họ có thể chiếm cứ địa phương đó đấy! Không nói mất lãnh địa tên Thiếu tá kia phải ngoan ngoãn rời đi. Hơn nữa khi chiếm được bến cảng phần chia hoa hồng cho chúng ta nhất định có thể chiếm phần cao nhất đấy.

Thành chủ nói.

Gã tráng hán có chút chần chừ:

- Nhưng cứ như vậy chẳng phải là...

Mấy chữ “lật lọng” này hắn không dám thốt ra. Sao đã đáp ứng cho người ta nhập bọn, đồng thời lại còn phái người công kích?

- Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Nhưng mà ngươi đừng quên điều kiện lần trước của người phát động ấy liên lạc với chúng ta. Mặc dù ta quan hệ khá lâu với bọn Bỉ Khố Đức, nhưng để gia tộc ta có thể phát triển nhảy vọt, nói không chừng cũng phải thay đổi lại đồng bọn hợp tác đấy. Dù sao bán cho ai không phải cũng là bán sao?

Thành chủ nói đến đây, thấy thần thái gã tráng hán định nói cái gì đó, hắn liền phất tay một cái cười nói tiếp:

- Đương nhiên chuyện đó cũng là dò xét thử xem: nếu như tên Thiếu tá kia không thể chống cự lại bọn thổ phỉ, vậy thì hắn cũng không đủ năng lực hợp tác với chúng ta. Còn như năng lực hắn hùng mạnh, ta cũng nguyện ý tiếp tục cùng hợp tác làm đồng bọn... Ngươi gửi thư trả lời cho biết ta đồng ý, cũng báo cho Bỉ Khố Đức bọn họ biết mười ngày sau sẽ gặp nhau tại lãnh địa của gã Thiếu tá đi. Chúng ta cách lãnh địa của gã Thiếu tá đó một cái hải vực, thời gian lâu như vậy bọn thổ phỉ đã có thể tấn công tới rồi. Thời gian mười ngày đủ để để bọn tiện dân đánh cá kia qua lại mấy lần rồi.

Gã tráng hán đã suy nghĩ rõ ràng chuyện gì xảy ra, lập tức đổi thành nét mặt sùng kính.

- Chủ công anh minh, chỉ cần phóng ra tin tức, bọn võ sĩ ngang tàng thích gây chuyện dưới thành kia đang nhàn rỗi không có gì làm nhất định sẽ vui mừng chạy tới bên kia. Thiếu bọn chúng trị an trong thành cũng sẽ tốt hơn lên, các thương nhân cũng không cần phập phòng lo sợ nữa rồi.

- Ha ha, cái này cũng chưa tính, ngươi nói cho bọn chúng biết, chỉ cần bọn chúng đoạt được binh khí của đế quốc, bổn thành chủ mua lại của chúng với giá cao. Đồng thời ngươi phái người chú ý trong đám thổ phỉ, xem có người tài giỏi hay không? Phải biết rằng, nhân tài kiệt xuất chỉ xuất hiện trong chiến tranh! Một khi phát hiện lập tức chiêu mộ bọn họ, như vậy gia tộc ta càng hùng mạnh hơn!

Quyển 10 - Trò Chơi Buôn Lậu

Chương 69: Khu vực hỗn loạn (P2)

- Dạ! Chủ công anh minh! Thần hạ tuân lệnh.

Gã tráng hán hướng thành chủ vẻ mặt sùng kính hành lễ xong cáo lui.

Nhìn bóng lưng gã tráng hán rời đi, thành chủ cười cười.

- Ha ha! Bỉ Khố Đức, Khải Nhĩ Đặc, mặc dù ta từ trên người các ngươi kiếm được một khoản lớn, nhưng đừng trách ta bán đứng các ngươi nha! Ai bảo đối đầu của các ngươi giao cho ta lợi ích cao hơn nhiều so với các ngươi chứ? Danh dự thì tính là cái quái gì? Hết thảy cũng là vì ích lợi a!

Mệnh lệnh truyền xuống, các thành trấn bốn phía thành Thanh Nguyệt lập tức sôi trào hẳn lên, vô số người thân hình gầy gò, đi chân trần, tay cầm thương bằng cây trúc hoặc là đao kiếm cũ nát sứt mẻ, hai mắt rực sáng từ nhà tranh lao ra, chia làm mấy chục dòng người gào thét ào ào kéo ra bờ biển.

Âu Khắc đang mang theo một lượng lớn vật liệu chạy trở về, có chút đắc ý quay sang Lôi Đặc, Lôi Khải nói:

- Các ngươi không cảm thấy lạ vì sao hai đại nhân kia dễ dàng đáp ứng yêu cầu của chúng ta như vậy sao?

Lôi Đặc, Lôi Khải nghi hoặc nhìn nhau một cái, sau đó cùng gãi gãi đầu.

- Đại thúc, ngươi nói cái gì vậy? Vì sao đại nhân đáp ứng yêu cầu của chúng ta hả? Chúng ta vào trong thành mua đồ phải người khác đồng ý sao?

Âu Khắc nghe vậy, vỗ trán của mình ai oán thở dài nói:

- Trời ạ! Thì ra các ngươi đi theo ta, căn bản không biết phải làm gì? Bị các ngươi chọc cho tức chết được!

Âu Khắc hoàn toàn không còn gì để nói. Mấy ngày trước lúc ra đi còn cố ý nói cho bọn chúng biết tình hình, muốn bọn chúng phải chú ý tinh thần cảnh giới, không ngờ chúng chỉ cho là để mua đồ.

“Ôi! Sau này những chuyện khác tốt hơn là không nên để cho bọn chúng nhúng tay vào. Chúng chỉ thích hợp đánh giết ở trên chiến trường mà thôi, hoàn toàn không thích hợp làm hộ vệ!”

Âu Khắc vứt hai kẻ ngu ngốc này qua một bên, quay sang mấy thân vệ quan văn tự mình đặc biệt tuyển chọn nói:

- Vừa rồi các ngươi biết chuyện gì xảy ra không?

Bởi vì mấy người đang cười thầm hai kẻ ngu Lôi Đặc, Lôi Khải, lập tức bắt đầu suy nghĩ.

Bọn họ dĩ nhiên biết rõ Âu Khắc chính là người trọng yếu nhất trong đám bộ hạ của Khang Tư đại nhân, có thể nói tiền đồ của mình một phần rất lớn đều nằm trong tay của hắn. Cho nên đối với câu hỏi của Âu Khắc cả bọn đều vắt hết óc suy nghĩ, chuẩn bị một cái ấn tượng tốt cho lão đầu lĩnh thân vệ này.

- Cái này có liên quan tới chuyện chúng ta bắt bí bọn họ?

Một gã thân vệ cướp lời nói, có điều mới vừa mở miệng thì bị những ánh mắt nhìn khinh bỉ: lý do đơn giản như vậy, đại thúc còn phải mở miệng dò hỏi sao?

- Có phải nguyên nhân vì bọn họ nhận thấy chống lại chúng ta được không bằng mất hay không?

Một gã thân vệ khác lên tiếng nói.

- Tại hạ cho rằng, đối phương một là ném chuột sợ vỡ bình, hai là chúng ta đưa ra yêu cầu hoàn toàn không có tổn hại gì tới lợi ích của bọn họ, đồng thời giữa chúng ta và bọn họ cũng không phải là tử địch, chẳng qua là xung đột vì ích lợi của kim tiền mà thôi.

Gã thân vệ khác nói.

Âu Khắc nghe được lời của thân vệ này, gật đầu mỉm cười: Gã thân vệ tên gọi là Áo Khắc Đức này không tệ.

Chờ sau khi bọn hắn nói ra các loại lý do, Âu Khắc hỏi tiếp:

- Như vậy các ngươi nói xem, tại sao bọn họ lại dễ dàng để chúng ta gia nhập trò chơi này như thế?

- Tại hạ nghĩ rằng: một là tuyến đường buôn lậu trọng yếu nằm ở trong tay Khang Tư đại nhân, bọn họ khai phá con đường mới sẽ rất khó khăn, hai là ta tin rằng loại hoạt động buôn lậu này, hẳn là phải tự xuất ra khoản vốn liếng riêng của mình để vận chuyển, cho nên...

Những lời nói của bọn thân vệ khiến Âu Khắc gật đầu không dứt, trong lòng thật là vui mừng: “Mặc dù mình cũng không phải là nhân tài tuyệt đỉnh, hơn nữa những tên thân vệ này hiện tại mình bồi dưỡng cũng không thể nói đặc biệt lợi hại. Nhưng bất kể nói thế nào, bằng vào năng lực hiện tại của bọn họ, đã có thể trợ giúp mình quản lý tốt lãnh địa cho Khang Tư đại nhân rồi. Còn như sau này trong đám bọn họ có xuất hiện nhân tài tuyệt đỉnh hay không, vậy thì không cách nào đoán trước được.”

Trong lãnh địa của Khang Tư nhờ có nhiều tráng đinh tù binh gần cả ngàn tên, nên tốc độ xây dựng được tăng nhanh. Đến khi Âu Khắc mang theo lượng lớn hàng hóa trở về tới, thì doanh trại bằng gỗ thô sơ trước kia, đã hoàn toàn thay đổi không kém gì một thành trấn. Nếu như không phải mặt đất vẫn còn bùn đất, tường thành vẫn bằng gỗ, vậy thì chẳng khác gì thành trấn.

Cả trung đội hộ vệ được Khải Nhĩ Đặc phái theo, còn chưa có tới gần lãnh địa đã bị Âu Khắc thưởng kim tệ đuổi đi. Mà Âu Khắc thật không nghĩ tới từ bọn chúng sự thay đổi của lãnh địa Khang Tư cứ như vậy nhanh chóng lan truyền ra ngoài.

Bên trong phủ lãnh chủ đã trở nên có chút hoành tráng, Âu Khắc báo cáo tình hình chuyến đi tỉnh cho Khang Tư, cuối cùng mới lên tiếng:

- Đại nhân, ngài nghĩ như vậy có được không?

Nghĩ mình đem nội vụ bán cái cho gã thân vệ này, chính mình lại dẫn tù binh và lính hầu tham gia xây dựng, Khang Tư bật cười nói:

- Ừ, Ngươi làm rất tốt! Về phần bến cảng, sau khi ngươi lên đường, Lưu Bân đã dẫn người khởi công xây dựng rồi. Mặc dù ta chưa có đi xem thử thế nào, nhưng phỏng chừng hai ngày nữa thì có thể khôi phục nguyên trạng.

- Ồ! Không nghĩ tới Lưu Bân còn có như vậy...

Âu Khắc nói đến đây, đột nhiên hai mắt lóe sáng nói:

- Đại nhân, có phải Lưu Bân rất thành thạo việc xây dựng bến cảng hay không?

- Cái này... nếu hắn dám đưa ra yêu cầu chịu trách nhiệm xây dựng bến cảng, theo lý mà nói hẳn là có năng lực với việc này chăng?

Khang Tư cũng không xác định.

- Đại nhân! Xin mời Lưu Bân ra đây, thuộc hạ muốn hỏi hắn một vài vấn đề.

Âu Khắc vội vàng nói.

Khang Tư mặc dù cảm thấy khó hiểu với yêu cầu này, nhưng vẫn phất tay ra hiệu cho thân vệ đi tìm người.

Rất nhanh Lưu Bân và Tương Văn hai người cùng đi vào phủ lãnh chủ, Lưu Bân vừa mới lên tiếng vấn an Khang Tư, Tương Văn đã hét lên:

- Đại nhân! Lưu Bân thật lợi hại! Bến cảng giao cho hắn xây dựng rất xinh đẹp! Cho tới bây giờ tôi cũng không có nghĩ tới chỉ dùng gỗ mà có thể làm ra được bến cảng đẹp như vậy!

Khang Tư cùng Âu Khắc đều có chút lơ là: bến cảng bằng gỗ thì dù có xinh đẹp đến mức nào đi nữa, không phải chỉ là mấy cây cột, mấy tấm ván tạo thành hay sao?

Có điều nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khi thấy trong mắt Lưu Bân hiện lên vẻ ngượng ngùng, Âu Khắc vội nói:

- Vậy phải đi thưởng thức kiệt tác của Lưu Bân tiên sinh một chút mới được. Ngài thấy sao, đại nhân?

Khang Tư cũng gật đầu phụ họa theo, dù sao hắn cũng không phải là hạng người bất cận nhân tình.

- Lưu Bân! Không biết ngươi có nắm được về phương diện đóng tàu và hàng hải hay không?

Âu Khắc không đợi Lưu Bân hỏi cho gọi hắn tới làm gì, đã lên tiếng hỏi thẳng.

- Đóng tàu? Hàng hải?

Lưu Bân lắc lắc đầu nghi hoặc:

- Tôi chỉ là có chút tâm đắc trên phương diện hội họa và kiến trúc, còn đóng tàu và hàng hải cũng chưa từng tiếp xúc qua.

Nói đến đây, bỗng nhiên Tương Văn xen miệng nói:

- Âu Khắc đại thúc là muốn tự mình đóng tàu để hoạt động buôn lậu à?

Âu Khắc trợn mắt nói:

- Không được sao? Dựa vào người khác dù sao cũng không bền chắc bằng của mình làm ra? Chỉ cần chúng ta có thuyền của mình lại chiếm giữ bến cảng, còn sợ không thể kiếm ra tiền sao? Hơn nữa ở chỗ chúng ta nhiều cây cối, cổ thụ hai người ôm cũng không ít, không tự mình đóng tàu quả thực quá đáng tiếc! Ta tin tưởng chỉ cần kiếm một số thợ mộc thì nhất định có thể đóng được tàu thuyền rồi.

Tương Văn nghiêng đầu nghi ngờ nói:

- Có đơn giản như vậy không? Nghe nói phải có thợ chuyên môn đóng tàu mới được đấy! Nếu chỉ dựa vào những thợ mộc của chúng ta, sợ rằng chỉ có thể làm được thuyền nhỏ đánh cá trên sông. Dù sao bọn họ chỉ là thợ mộc mà không phải thợ đóng tàu.

- Chúng ta có thể đi chiêu mộ thợ đóng tàu mà!

Uy Kiệt nghe tin vừa chạy tới lập tức xen vào nói.

Tương Văn đối với Uy Kiệt thực không giống với những người khác, đưa tay gõ đầu hắn mắng:

- Ngu ngốc! Những thợ đóng tàu đều là bảo bối của các bến cảng, chúng ta dựa vào cái gì chiêu mộ được bọn họ tới đây chứ!

Lưu Bân trầm ngâm một hồi lên tiếng:

- Chúng ta cũng không nhất định phải làm xưởng đóng tàu, chỉ cần một số thợ có thể sửa chữa tàu thuyền là được. Như vậy mới có đủ điều kiện mời thợ đóng tàu tới. Dù sao hiện nay đóng tàu thuyền còn không bằng mua thuyền.

Nói đến đây, Lưu Bân phát hiện Khang Tư đang rất hứng thú lắng nghe, có chút hưng phấn tiếp tục nói:

- Chỉ có điều nếu như thật sự cần thợ đóng tàu thuyền cao cấp cũng không khó khăn lắm: vùng duyên hải của bán đảo Phi Ba có rất nhiều thợ đóng thuyền. Bởi vì các thế lực giao chiến lẫn nhau, nhất định sẽ có nhiều thợ đóng thuyền trở thành tù binh, chúng ta tìm mua bọn họ không phải là được sao?

Đang lúc mọi người trầm trồ ý kiến hay này, bất chợt Âu Khắc vỗ mạnh vào đầu, ảo não kêu lên:

- Ta đúng là một con lừa ngu ngốc! Từ tỉnh thành đến đây hai chuyến, vì sao cũng không nhớ phải kêu gọi dân phu tới chứ!

Trừ Khang Tư những người khác đều sửng sốt, sau đó cùng nhau ảo não cúi đầu.

Khang Tư cười cười:

- Không sao, chỉ cần xây dựng cơ sở, phòng ngự cho thật tốt, nhất định sẽ hấp dẫn dân chúng tới đây.

Đừng xem bộ dáng bề ngoài của Khang Tư dường như không thèm quan tâm tới, nhưng thật ra trong lòng hắn đang tự khiển trách mình: “Dù gì mình cũng từng làm Trưởng quan hậu cần, vậy mà đến ngay cả điểm then chốt của một lãnh địa cũng quên mất! Vì sao ban đầu không nghĩ tới chuyện phải kêu gọi dân phu chứ? Điều cơ bản nhất của lãnh địa là phát rừng, trồng trọt, phu lao động những thứ này đều phải cần dân phu để làm mà, chẳng lẽ mình lôi những chiến sĩ ra làm thay dân phu sao? Điều này thật đúng là quá lãng phí!”

Âu Khắc có chút lo lắng nói:

- Nếu vậy để tôi đi tỉnh thành một chuyến nữa, phát ra thông báo cần chiêu mộ dân phu? Chuyện này làm càng sớm càng tốt đấy.

Tương Văn hơi chần chừ nhắc nhở:

- Đại thúc, hiện nay chỗ chúng ta không có khai khẩn đất đai, không có xưởng gỗ, không có thuyền câu, có thể nói thôn trấn này ngoại trừ quân sự hóa cái gì cũng không có, bọn dân phu đó có nguyện ý tới đây không chứ? Phải biết rằng trừ khi có lệnh của hoàng đế bệ hạ hoặc Hội nghị ngự tiền, bất luận kẻ nào cũng không thể tự ý bắt buộc dân chúng di dời chỗ ở!

Nghe Tương Văn nói, Âu Khắc và Khang Tư đều ngẩn người, bọn họ nghĩ rằng chỉ cần mời chào một câu dân phu sẽ tới đây. Chẳng qua không ai nghĩ tới ở nơi hẻo lánh nghèo nàn như thế này, có gì để thu hút những dân phu kia tới chứ?

Đang lúc mọi người khổ sở trầm tư suy nghĩ phải làm gì, Lưu Bân lần nữa lên tiếng nói:

- Không biết chúng ta có thể mua những tù binh từ bán đảo Phi Ba tới làm dân phu được không? Ở Đông đại lục bên kia có tập tục là tù binh không bị xử tử thì trở thành nô lệ bán đi, có lẽ tập tục của Tây đại lục bên này cũng không khác bao nhiêu đâu?

- Ở bên này có tục lệ tù binh có nhiều tiền có thể nộp tiền chuộc để được trả tự do.

Âu Khắc mới vừa nói đến đây, vỗ đùi kêu lên:

- Đúng rồi! Bán đảo Phi Ba cũng rất nghèo túng, đại đa số binh lính bị bắt làm tù binh đều không thể chuộc mình trở về, chúng ta có thể ra tay từ chỗ này đấy.

Tất cả mọi người đều đồng ý với biện pháp này, chỉ có Tương Văn cau mày hỏi:

- Tiền vốn lấy đâu ra bây giờ?

Một tù binh ít nhất có thể bán hai kim tệ, hơn nữa mua tù binh về còn phải lo thức ăn, công cụ, lều trại các thứ... đó cũng cần một số tiền lớn nha. Mặc dù hiện tại có mấy mươi vạn kim tệ tồn kho, nhưng đụng đâu cũng tiền, không cẩn thận cứ tiêu xài như nước thì chẳng mấy lúc là hết sạch.

Quyển 10 - Trò Chơi Buôn Lậu

Chương 69: Khu vực hỗn loạn (P3)

Âu Khắc đã có dự tính trong lòng nên bình thản nói:

- Không cần lo lắng: nếu như việc buôn lậu thuận lợi, chúng ta lấy lợi nhuận buôn lậu đủ để đổi lấy tù binh từ bán đảo Phi Ba.

Nói đến đây, Âu Khắc lập tức hướng Khang Tư nói:

- Đại nhân, thuộc hạ nghĩ rằng bây giờ chúng ta nên lập kế hoạch phân chia lãnh địa để khai phá. Một trăm cây số vuông mặc dù rộng lớn, nhưng cũng cần xác định điểm khai phá cần thiết. Phát hoang bao nhiêu mẫu đất, xây dựng bao nhiêu nhà kho và công xưởng...

Lúc Khang Tư đang phất tay chuẩn bị giao toàn bộ cho Âu Khắc xử lý, chợt nghe từ bên ngoài truyền vào một tràng tiếng vó ngựa dồn dập.

Nghe thanh âm này, mọi người đều biến sắc: không có quân tình trọng yếu tuyệt đối sẽ không có người cỡi ngựa chạy như điên trong thôn trấn.

Khang Tư vừa mới nhỏm người đứng lên, lão Đao Bách phu trưởng lính hầu đã xông ào vào la lớn:

- Chủ nhân! Một đám đông thổ phỉ lên bờ!

- Thổ phỉ!

Mọi người đều giật nảy mình.

Khang Tư lập tức ra lệnh:

- Lập tức gõ chuông báo động! Toàn bộ lính hầu trang bị chờ lệnh! Thân vệ giám thị tù binh! Lão Đao! Nói rõ tình hình đi.

Lão Đao vội vàng nhấc bội đao lên đi tới bên cạnh Khang Tư, vừa đi vừa nói:

- Đại nhân! Mới vừa rồi, chúng ta phát hiện ở xa xa ngoài bờ biển có bóng mấy chục chiếc thuyền nhỏ, ban đầu còn tưởng là đội thuyền buôn lậu, nhưng đợi đến khi bọn chúng vào gần tới, chúng ta mới phát hiện trên thuyền đều là binh lính! Hơn nữa bọn binh lính kia khí thế hung hăng gào thét ầm ĩ, hướng tới bến cảng của chúng ta. Có một tù binh nói xem trang phục của bọn chúng dường như là bọn thổ phỉ trong lời đồn đãi, cho nên thuộc hạ lập tức trở về báo cáo.

- Người đang xây dựng ngoài bến cảng đã rút về hết chưa?

Khang Tư hỏi.

- Dạ, thuộc hạ lưu lại mấy kỵ binh giám thị từ xa, còn những người khác đều cùng trở về với thuộc hạ.

Lão Đao cảm thấy ấm áp trong lòng, vội trả lời.

- Biết cụ thể số lượng kích cỡ thuyền cùng với nhân số không?

Khang Tư hỏi tiếp.

Lão Đao suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

- Nghe gã tù binh kia nói, đại khái là bốn năm mươi chiếc thuyền câu lại nhỏ. Chủ nhân! Bởi vì khoảng cách hơi xa, gã tù binh kia cứ dựa theo thuyền thể lớn nhỏ mà đoán chừng, nói là mỗi chiếc thuyền chở được chừng bốn năm mươi người.

- Cũng phỏng chừng hai ngàn người? Ừ! Làm tốt lắm! Bây giờ ngươi dẫn đội kỵ binh trăm người của ngươi đi tiếp ứng mấy huynh đệ đang giám thị. Đúng rồi! Chờ sau khi kết thúc trận chiến, ngươi dẫn gã tù binh phát hiện địch nhân đó đến gặp ta. Hắn chính là nhân tài đó.

Khang Tư nói câu này, khiến Âu Khắc đứng một bên trong lòng có ý nghĩ mơ hồ.

- Dạ!

Lão Đao lập tức lĩnh mệnh lui ra.

- Âu Khắc! Khi thổ phỉ xâm nhập cướp bóc thường thì mỗi lần xuất động bao nhiêu người?

Khang Tư hỏi.

Âu Khắc không hiểu được ý Khang Tư vội vàng nói:

- Đại nhân! Cái này cũng không có số lượng nhất định, có khi ba bốn mươi người, có khi ba bốn trăm người, nhưng mà tuyệt đối không hơn một ngàn người. Lần này xem ra không giống như bọn thổ phỉ thông thường xâm nhập cướp bóc đây.

- Nói sao?

Khang Tư nhíu chân mày.

- Ở chỗ chúng ta trước kia là vùng đất hoang vu, khẳng định bọn thổ phỉ sẽ không chọn nơi này làm mục tiêu cướp bóc. Thường thường bọn chúng đều từ những địa phương khác lén lút chạy lên bờ, cướp bóc một vài thôn trang rồi rời đi ngay. Đâu có giống như lúc này quang minh chánh đại xuất động nhiều người như vậy?

Âu Khắc thở dài nói.

Hắn không hiểu vì sao lãnh địa của Khang Tư đại nhân bị người ta chào đón như vậy, vừa bắt đầu thì bởi vì chặt đứt tuyến đường buôn lậu mà bị sư đoàn cảnh bị tập kích, bây giờ lại bị hơn hai ngàn tên thổ phỉ nhìn trúng, chẳng lẽ nơi này có dấu bảo bối gì chăng? Nếu không cũng không bị người chú ý như thế chứ!

Âu Khắc không có quy cho bọn thổ phỉ tới là vì chuyện buôn lậu, dù sao vừa rồi đã lập quan hệ tốt chuẩn bị nhập bọn với nhóm người buôn lậu. Bọn người buôn lậu đó kim tiền là trên hết, sao có thể có gây ra những chuyện phiền toái này chứ?

Lúc Khang Tư ra đứng ở cửa lớn phủ lãnh chủ, tiếng chuông đồng từ trạm gác bốn góc thôn trấn đã sớm vang dội khắp bầu trời, đám bộ hạ của Khang Tư đang xây dựng trong trấn, lập tức vứt bỏ công cụ trong tay nhanh chóng trở về chỗ ở.

Lúc bọn lính hầu chộp lấy cung tên dẫn chiến mã ra, bọn tù binh dưới sự giám thị của thân vệ cũng ngoan ngoãn biết điều chờ trong lều trại.

Sau khi đám tù binh này bị lộ ra thân phận quân nhân, bọn họ đã mất đi ý đồ phản kháng, bởi vì cho dù Khang Tư buông tha cho bọn họ đi, khẳng định bọn họ cũng không có chỗ nào có thể ẩn trốn.

Phải biết rằng, công kích quân đế quốc là tử tội, đừng nói chi là bọn họ công kích người mình, phạm vào tội khơi mào chiến tranh nội bộ.

Hơn nữa bọn họ cũng hiểu rõ rằng: cho dù mình có giết chết Khang Tư trở về lại quân đội, Sư đoàn trưởng cũng sẽ giết sạch những người mình để diệt khẩu. Nếu đã như vậy, còn không bằng ngoan ngoãn làm tù binh. Dù sao hiện tại bọn họ cũng không có cảm giác là tù binh: thức ăn thức uống đồ dùng việc làm sinh hoạt các thứ cũng đều không khác gì đám thuộc hạ của Khang Tư.

Bọn tù binh cũng không phải là kẻ ngu ngốc: nghe tiếng chuông báo động, đồng thời nhìn bộ dáng đám thuộc hạ Khang Tư, liền biết nhất định là có địch nhân tấn công. Bọn binh sĩ bình thường không có để ý tới, nhưng một số tên có đầu óc linh mẫn liền bắt đầu sinh động hẳn lên. Như tên Đại đội trưởng Do An kia đúng là kích động nhất trong đám tù binh.

Do An dẫn theo mấy người thân tín tìm được một thân vệ của Khang Tư, dùng giọng rất chi là nịnh bợ nói:

- Vị đại nhân này! Phiền ngài báo với Khang Tư đại nhân một tiếng: tất cả tù binh chúng ta đều nguyện ý tận lực phục vụ cho Khang Tư đại nhân, nguyện ý chiến đấu dưới sự chỉ huy của Khang Tư đại nhân.

Gã thân vệ này mặc dù không hiểu rõ lắm tình hình cụ thể nhưng cũng biết có thổ phỉ tấn công.

Gã thân vệ này đối với võ nghệ của bản thân mình cũng không có tự tin gì lắm, đồng thời cũng thuộc hạng có ý nghĩ thấm sâu trong đầu là “Nhiều người nhiều sức”. Hơn nữa thân là thân vệ của Khang Tư, tất cả đều vì đại cục của Khang Tư theo suy nghĩ của hắn: hắn cho rằng sử dụng tù binh làm đội tác chiến tiền phong là biện pháp tốt nhất để giảm bớt thương vong cho chủ lực.

Vì thế sau khi nghe Do An thỉnh cầu, hắn thoáng chần chừ giây lát, tiếp đó gật gật đầu. Giao cho đồng bạn coi chừng Do An, còn mình đi báo cáo với Khang Tư.

Vốn đám thân tín của Do An còn tưởng rằng lão Đại tới làm gì, nghe xong lời của Do An cả đám không khỏi thất kinh. Chờ sau khi thân vệ rời đi, bọn họ vội vàng xúm lại nhỏ giọng oán trách Do An.

- Lão Đại, ngươi coi như là nịnh bợ cũng không cần tâng bốc tới như vậy chứ? Phải biết rằng chúng ta hiện giờ là tù binh, nếu như ra chiến trường khẳng định là bia đỡ đạn!

Do An liếc mắt nhìn bốn phía một cái, sau đó mới quay sang đám thân tín chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tức giận thấp giọng mắng:

- Bọn ngu ngốc! Ta tại sao lại có đám huynh đệ ngu ngốc như các ngươi vậy chứ? Hiện tại địch nhân tiến công, bất luận địch nhân là ai, cũng là lúc để chúng ta biểu hiện cho thật tốt! Chẳng lẽ các ngươi không muốn sớm ngày thoát khỏi thân phận tù binh hay sao?

Thấy thần thái đám thân tín còn lộ vẻ chưa hiểu, Do An bất đắc dĩ thở dài.

- Các ngươi đó! Không ai chịu suy nghĩ thử xem: thân phận của chúng ta bị vạch trần, hơn nữa một khi đã viết tờ khẩu cung kia, ngoài cách đi theo Khang Tư đại nhân, chúng ta đi tới nơi nào cũng không có chỗ dung thân! Nếu như hiện tại tới công kích chính là sư đoàn cảnh bị, không cần phải nói nhất định là tới diệt khẩu. Nếu như là thổ phỉ? Bọn chúng hung tàn độc ác như thế nào các ngươi cũng biết rồi, không phải bị xử tử thì bị bán làm nô lệ! Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta không giúp Khang Tư đại nhân liều chết đánh một trận chứ?

Nghe nói như thế đám thân tín mới chợt hiểu ra gật gật đầu.

Lúc này một gã thân tín có chút chần chừ hỏi:

- Lão Đại! Vậy Khang Tư đại nhân có đáp ứng thỉnh cầu của chúng ta hay không? Hay là nói thẳng ra, có đồng ý phát vũ khí cho chúng ta hay không?

- Đúng vậy! Lão Đại! Chúng ta có thể trợ giúp Khang Tư chiến đấu, nhưng cũng không thể bị trở thành bia đỡ đạn đấy. Nếu như bọn họ phát cho gậy gỗ, vậy thì khẳng định đúng là chúng ta xong đời rồi! Một gã thân tín khác cũng kêu lên.

Do An suy nghĩ giây lát, sau đó nói:

- Dựa theo hiểu biết của ta về Khang Tư đại nhân, hẳn là sẽ phát trả lại vũ khí cho bọn ta. Hơn nữa ta nghĩ rằng, thậm chí ông ta sẽ để những sĩ quan chúng ta tiếp tục chỉ huy binh sĩ!

- Không phải chứ? Lão Đại! Căn cứ vào đâu ngài khẳng định ông ta sẽ hào phóng như vậy?

Đám thân tín đều mở to hai mắt nhìn.

- Hắc hắc! Đây chính là trực giác của ta! Đừng nghĩ rằng ta lừa gạt các ngươi, phải biết rằng trực giác của ta trước nay vẫn luôn linh nghiệm.

Do An lộ vẻ mặt đắc ý nói.

Đám thân tín của hắn thiếu điều muốn ói.

Thân vệ dĩ nhiên có thể trực tiếp gặp chủ quan của mình, nếu không sao còn gọi là thân vệ? Cho nên gã thân vệ này rất dễ dàng nói cho Khang Tư biết thỉnh cầu của Do An.

Một bên Âu Khắc lần nữa vỗ mạnh bắp đùi.

- Không sai! Chính là như vậy! Mới vừa rồi lão Đao nói biểu hiện của tên kia tù binh, đã khiến ta có cái ý nghĩ này, chẳng qua là không biết thế nào biểu đạt ra!

Khang Tư phóng mình lên ngựa, mới chạy mấy bước hắn quay lại nói với đám người Âu Khắc:

- Ừ! Nếu bọn họ nguyện ý, như vậy phát vũ khí và ngựa cho họ, cũng để cho bọn họ dựa theo biên chế đội ngũ của quân đội như cũ, sĩ quan tiếp tục đảm nhiệm chức vụ như trước. Bảo bọn họ lập tức tụ họp, đợt công kích thứ hai chính là bọn họ. Âu Khắc, Uy Kiệt, Tương Văn chỉ huy người ở lại phòng vệ doanh trại.

Âu Khắc, Tương Văn, Uy Kiệt ba người đều ngẩn người: điều này cho biết bọn họ không thể đi theo Khang Tư ra chiến trường. Vốn Tương Văn, Uy Kiệt còn muốn kháng nghị, nhưng bị Âu Khắc ngăn cản, chỉ vào đám thân vệ mô hình quan văn nội bộ năng lực chiến đấu yếu kém đang đứng chung quanh, rồi chỉ vào đám tù binh lực lượng hùng mạnh lên tiếng:

- Tù binh.

Hiểu chuyện gì xảy ra bọn họ không khỏi thở dài, biết đây là Khang Tư muốn mình quản lý đám tù binh, nên không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật gật đầu lĩnh mệnh. Còn hai người Lôi Đặc, Lôi Khải thì lộ bộ mặt đắc ý tươi cười mang theo đám thân vệ cường tráng bám sát phía sau Khang Tư.

Bọn lính hầu không hổ là Mục Kỳ binh thường xuyên lăn lộn trong tình huống chiến tranh: mệnh lệnh truyền ra không bao lâu, ngoại trừ lão Đao mang theo đội trăm người chạy đi, những đội trăm người còn lại tất cả đã tụ họp ở quảng trường.

Khang Tư không có nhiều lời, chỉ phất tay một cái rồi lập tức dẫn đầu giục ngựa chạy hướng ra ngoài. Trong nháy mắt, tiếng vó ngựa ầm ầm lập tức vang lên.

Trên một chiếc thuyền trong mấy chục chiếc thuyền câu trên mặt biển, một thiếu niên bộ dáng gầy yếu nhiều nhất chừng mười tuổi, đang lộ vẻ mặt kích động nhìn bến cảng xa xa kia đang càng ngày càng hiện rõ trước mắt.

Nhìn thấy bóng bến cảng, hắn có chút nghi ngờ quay sang bên cạnh hỏi một thanh niên gầy gò gương mặt lạnh lùng:

- Tam thúc! Lần này chúng ta có thể cướp được tài vật đủ để thôn chúng ta sống còn không? Nghe nói địa phương phía trước không có dân chúng cư trú đấy.

- Lần này nhất định có thể thu được tài vật. Nếu không, thành chủ hẳn không đưa ra mức thưởng như thế. Ngươi không nên suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần chuyên tâm giết địch là được.

Gã thanh niên lạnh lùng vuốt đầu thiếu niên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.