Thiên Đường Hạnh Phúc

Chương 37: Cuộc sống đại học bắt đầu (2)




Hai tháng sau.

"Ài.. i.. i...".

"Ài.. i...".

Vương Chi nằm trên giường lăn qua lăn lại, cứ chốc chốc lại thở dài phiền muộn. Suốt hai tháng nay, hắn chẳng đi đâu cả, toàn bộ thời gian đều dùng vào việc tu luyện, so với bế quan thì cũng không khác biệt lắm.

Có câu "Có công mài sắt có ngày nên kim". Sau khoảng thời gian đổ mồ hôi sôi nước mắt miệt mài tu luyện, rốt cuộc hắn cũng vượt qua giai đoạn sơ kỳ để bước vào Khai nhãn trung kỳ. Nhưng cũng chính lúc này, hắn trở nên phiền muộn. Tại sao ư? Vì hắn lại hết linh thạch. Ừm, nói thế có vẻ hơi quá, sự thật thì hắn vẫn còn, nhưng là chỉ vẻn vẹn năm mươi viên.

Công bằng mà xét thì Vương Chi không phải kẻ tiêu tiền như rác hay là kẻ lãng phí gì, trái lại, có thể nói hắn là người rất biết tiết kiệm. Chỉ là... hắn quá nghèo đi.

"Thảo nào Trần sư huynh vẫn hay nói 'Nghèo văn giàu võ'. Tu luyện đúng là việc đốt tiền mà".

"Bây giờ làm gì để kiếm tiền đây?".

Lại tiến vào Hỏa Vân Sơn Mạch săn yêu thú?

Vương Chi lắc đầu. Thực lực của hắn quá yếu, săn yêu thú cũng chẳng kiếm được bao nhiêu linh thạch, hơn nữa đây lại là công việc rất không an toàn. Phải biết rằng chuyến đi lần trước đã khiến hắn suýt bỏ mạng mấy lần, ấy vậy mà linh thạch thu được lại không có mấy; trong số một ngàn hai trăm chín mươi tám viên thì đã có hơn chín trăm viên là nhờ bán da lông và yêu hạch Tật Phong Ma Lang. Nhưng là... Tật Phong Ma Lang cũng không phải do hắn tự mình giết đấy.

"Chẳng lẽ ta lại quay về làm công tác chăm sóc linh điền?".

Vương Chi lập tức đá ý nghĩ đó đi. Đùa gì vậy? Thù lao mười viên linh thạch mỗi tháng còn chưa đủ cho hắn nhét kẻ răng nữa là. Nếu là trước kia cũng thôi, còn bây giờ, sau khi trải qua hai tháng tu luyện xa xỉ, hắn làm sao có thể cam lòng chứ. Nếu tính luôn giá trị số Nguyên Đan thì trong hai tháng qua, mỗi ngày hắn tiêu phí ít nhất cũng chục viên linh thạch đấy!

"Kiếm tiền... Kiếm tiền... Làm sao để kiếm tiền đây? Ta không muốn làm vịt nước...".

Giữa lúc Vương Chi đang vắt óc suy nghĩ, đột nhiên từ trong ngực hắn, một cái đầu thò ra.

"Khè khè".

Thì ra là tiểu Tuyết Linh Xà.

"Rắn con, ngươi bò ra làm gì?".

"Khè khè".

"Đừng nói với ta là ngươi lại đòi ăn đấy?".

Như để đáp lại, tiểu Tuyết Linh Xà há miệng nhắm tay Vương Chi đớp tới, khiến hắn cắn răng nhăn mày. Ý nghĩ trong đầu hắn hiện giờ là:

"Lại bị cắn rồi".

Đúng vậy. Đây đã là lần thứ một trăm mấy mươi mấy tiểu Tuyết Linh Xà làm thế với hắn. Nhớ lần đầu bị nó đớp một phát, hắn đã vô cùng hoảng sợ. Thế nhưng sau đó, hắn phát hiện nó cũng không tiết ra độc dịch làm hại hắn mà chỉ... uống máu hắn. Không sai. Chính là công việc nó đang làm lúc này.

"Lẽ nào máu của ta có gì đặc biệt sao?".

Hắn chưa từng nghe ai nói Tuyết Linh Xà thích uống máu người cả.

Cúi nhìn bộ dáng thỏa mãn của hung thủ để lại hai dấu răng nanh trên tay mình, nỗi phiền muộn trong lòng Vương Chi lại dâng lên.

"Quỷ hút máu ngươi, cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ. Cẩn thận ta đem ngươi hầm cách thủy nghe chưa?".

"Liếm cái gì mà liếm! Ngươi không biết đạo lý có làm mới có ăn sao?".

...

"Tỷ".

"Tố Tố, sao tự nhiên lại đến tìm ta vậy, có chuyện gì hả?".

"Cũng không có gì, muội đến tìm tỷ nói chuyện thôi".

"Vậy muội đợi ta một chút".

Lát sau.

"Tỷ, tỷ biết bao nhiêu về Hoàng Nữ Tú Anh?". - Lăng Tố đột nhiên hỏi.

"Hoàng Nữ Tú Anh?". - Lăng Mị hơi nghi hoặc, hỏi lại: "Sao tự dưng muội lại đề cập đến Hoàng Nữ Tú Anh?".

"Ừm... Thật ra muội có ý thu nàng làm đệ tử".

Lăng Mị ngạc nhiên: "Tố Tố, không phải muội đang đùa ta đấy chứ?".

"Không phải". - Lăng Tố vuốt lọn tóc, giải thích:

"Muội đã tiếp xúc với Tú Anh được một thời gian, phát hiện tư chất và ngộ tính của cô gái này rất tốt, hơn nữa lại có lý giải rất sâu sắc đối với công pháp phong hệ và thủy hệ. Muội thấy nó có rất nhiều điểm tương đồng với mình, cho nên...".

"Cho nên muội muốn thu nó làm đệ tử, truyền thụ Ngự Thủy Phi Thiên cho nó?". - Không đợi Lăng Tố nói hết, Lăng Mị đã chen vào. Nàng nói tiếp:

"Tố Tố, muội đã suy nghĩ kỹ chưa? Ngự Thủy Phi Thiên chính là bộ kiếm pháp mà muội đã dốc hết tâm huyết sáng tạo ra".

Lăng Tố lắc đầu, nhẹ đáp:

"Kiếm pháp có tốt đến mấy mà chẳng có người sử dụng thì cũng chỉ là một bộ kiếm pháp vô danh. Tỷ cũng biết tính muội trước giờ vốn không thích bị cuốn vào chuyện thị phi, thế nên sợ rằng Ngự Thủy Phi Thiên trong tay muội sẽ bị mai một. Lại nói, Tú Anh rất thích hợp để luyện bộ kiếm pháp này, muội tin Ngự Thủy Phi Thiên trong tay nó nhất định sẽ vang danh thiên hạ".

"Muội đã nói vậy thì ta cũng không ý kiến nữa. - Lăng Mị khoanh tay trước ngực, thần sắc nghiêm túc: "Được rồi, ta sẽ nói cho muội những gì ta biết về Hoàng Nữ Tú Anh".

"Nếu muội đã đến đây thì hẳn cũng biết lai lịch của cô gái này không hề đơn giản. Không sai. Hoàng Nữ Tú Anh thực chất không phải là đệ tử Yêu Tông chúng ta. Nó đến từ một nơi khác, một nơi nằm ngoài Vân Lam đại lục".

"Nằm ngoài Vân Lam đại lục?". - Lăng Tố hơi bất ngờ. Nàng dò hỏi: "Tỷ có biết nàng từ nơi nào đến không?".

Lăng Mị lắc đầu:

"Ta chỉ biết là một nơi cao cấp hơn Vân Lam đại lục rất nhiều, còn về cụ thể là nơi nào thì ta không biết".

Nàng nói tiếp:

"Vào ba năm trước, có một tu sĩ đã đi ngang qua nơi này. Tu vi người kia cực cao, ít nhất cũng là Thiên hà cảnh hậu kỳ, thậm chí có khả năng đã đạt tới Linh anh cảnh".

"Linh anh cảnh?". - Lăng Tố động dung.

"Ta cũng chỉ suy đoán thôi. Có thể là ta nhìn lầm". - Lăng Mị quay lại câu chuyện:

"Thời điểm người kia tiến vào Yêu Tông, chưởng môn và các trưởng lão có thể nói là bị dọa cho tè ra quần. Ừm, nghĩ lại thì gương mặt của bọn họ lúc đó thật sự là rất đặc sắc. Tiếc là ta đã quên dùng pháp thuật lưu lại. Ài, đáng tiếc thật".

Chẳng để ý đến ánh mắt là lạ của Lăng Tố nhìn mình, nàng hăng say kể:

"Tố Tố, muội biết không, người kia mặc dù là đại tu sĩ nhưng khi nhìn thấy nhan sắc của ta cũng phải thất thố đấy. Hì hì, ánh mắt hắn thỉnh thoảng cứ liếc qua ta. À, hắn còn tặng ta một bộ phi kiếm nữa. Muội có biết bộ phi kiếm kia có cấp bậc gì không? Là loại cực phẩm đứng đầu trong hàng linh khí, uy lực tiếp cận thánh khí đấy... Tiếc là cũng bị ta đem bán rồi".

"Tỷ".

"Ừ".

"Tỷ vẫn chưa nhắc gì đến Hoàng Nữ Tú Anh".

"Ta vẫn chưa kể sao?".

Lăng Tố: "...".

Khoảng mười phút sau...

"Thì ra Hoàng Nữ Tú Anh là người được vị kia gửi lại nhờ Yêu Tông chăm sóc".

Lăng Tố suy đoán: "Chắc là y có đại sự gì đó cần phải đi làm".

"Ta cũng nghĩ vậy. Hơn nữa ta đoán đây còn là chuyện vô cùng hung hiểm, rất có khả năng dù là đại tu sĩ như hắn cũng phải bỏ mình, nếu không hắn đã chẳng rời đi mà không hề đưa ra kỳ hạn khi nào quay lại".

...

Trời đã vào hạ. Giữa cái nóng như thiêu như đốt của tháng sáu, thiết nghĩ một trong những việc người ta muốn làm nhất hẳn là tắm gội. Mặc dù đối với tu sĩ thì nó không phải chuyện gì to tát lắm, thế nhưng nếu được ngâm mình trong linh tuyền vào giữa trưa hè thì cũng có thể xem là một loại hạnh phúc nho nhỏ.

Lăng Mị chính là đang hưởng thụ loại hạnh phúc này. Có điều đây không phải linh trì của Thiên Đan Phong, tất nhiên càng không phải của Lăng Mị nàng. Nó thuộc sở hữu của Thiên Tuyền Phong. Xem ra nàng hẳn là đang "mượn" dùng tạm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.