Thiên Đường Hạnh Phúc

Chương 22: Giải cứu




Minh Duệ nghe Ôn Uyển nói sợ liên lụy đến hai người bọn họ, liền lác đầu nói: “ Mẹ, con không sợ. Con tin tưởng đệ đệ chắc chắn cũng không sợ.”

Hài tử còn nhỏ như vậy sẽ làm cho chúng lo sợ. Ôn Uyển nghĩ đến đây trong lòng tràn ngập áy náy: “ Minh Duệ mẹ vẫn luôn hy vọng có thể cho con cùng Minh Cẩn một gia đình hạnh phúc hoàn mỹ nhất, cho con và Minh Cẩn vui vui vẻ vẻ không lo không nghĩ mà trưởng thành. Thế nhưng mẹ lại chưa từng làm được. Các con đã lớn như vậy rồi mà còn chưa thấy được cha mình, còn để cho các con từ bé phải đối mặt với hoàn cảnh phức tạp như thế này. Mẹ thật sự rất xin lỗi huynh đệ các con.” Lý trí Ôn Uyển tự nói với mình, để hài tử từ nhỏ đối mặt với những thứ này là tốt đối với chúng, nhưng trên phương diện tình cảm mà nói, Ôn Uyển lại rất đau khổ.

Minh Duệ đối với Ôn Uyển lúc nào cũng áy náy chưa cho bọn họ một gia đình hạnh phúc mỹ mãn rất im lặng. Huynh đệ bọn họ đã thực rất hạnh phúc rồi có được không. Không chỉ so với Linh Đông và Kỳ Triết, cho dù so với những hài tử có phụ mẫu khác, huynh đệ bọn họ so ra quá được may mắn. Song, Minh Duệ vẫn cảm thấy rất cảm động, cảm động vì mẹ đến cuối cùng luôn nghĩ những thứ tốt đẹp cho bọn hắn, cũng cố gắng hết sức mang những thứ tốt đẹp đó cho bọn hắn. “ Mẹ, người không nên nói như vậy. Con cũng từng sớm nói qua rồi, có thể làm nhi tử của mẹ và cha, là ông trời ban thưởng phúc đối với con.” So với kiếp trước mà nói, cuộc sống bây giờ có thể nói là thiên đường. Cũng bởi vì như thế, hắn tuyệt đối không cho phéo kẻ nào phá hư nó.

Minh Duệ bây giờ rất hận mình sao không lớn hơn chút nữa, nếu có thể lớn thêm, hắn có thể thay mẹ phân ưu. Minh Duệ rất rõ ràng hoàn cảnh bây giờ rất xấu, dù thế nào hiện tại hắn vẫn là một hài tử. Nếu thật sự xuất hiện tình huống như mẹ nói, đến lúc đó huynh đệ bọn hắn sẽ trở thành gánh nặng của mẹ. Một khi có điều lo lắng, tương lai sẽ trở nên rất nguy hiểm. Ôn Uyển sau khi đem tâm tình thả lỏng, liền khôi phục lại bình tĩnh. Thấy Minh Duệ cũng lo lắng theo, liền cảm thấy có chút không nỡ. May là Minh Duệ khác với Minh Cẩn, nếu hắn muốn biết thì nàng sẽ nói cho hắn biết: “ Mẹ thất thố rồi. Minh Duệ, mẹ sẽ nghĩ biện pháp, nhất định sẽ không để các con lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.” Bất kể như thế nào, nàng tuyệt đối không để hài tử rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Cho dù một phần khả năng cũng không được.

Minh Duệ chần chừ một lúc sau mới nói: “ Mẹ, không phải chúng ta cũng có người của mình sao? Đến lúc đó đưa con và đệ đệ đi, mẹ ở lại sẽ không lo lắng nữa.” Minh Duệ nghĩ chắc nhà mình hẳn là có thế lực ngầm mới đúng. Lấy sự khôn khéo của mẹ mình, không có khả năng không phòng bị .

Ôn Uyển sửng sờ. Nàng chỉ một mực lo lắng, mà không nghĩ đến muốn đem hài tử đi. Chính xác mà nói, là Ôn Uyển luyến tiếc không muốn đem hai đứa nhỏ đi: “ Minh Duệ, là mẹ không nỡ !” Hài tử trưởng thành muốn bay xa, nhưng hiện tại, đứa nhỏ còn chưa có lớn. Ôn Uyển chỉ cần nghĩ đến đem hài tử chưa trưởng thành ra bên ngoài, phòng ngừa tai họa, thì Ôn Uyển vạn phần không muốn.

Trong nháy mắt Ôn Uyển có chút căm ghét Hoàng đế cùng Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên luôn muốn tự mình kiến công lập nghiệp, Hoàng đế thì lại muốn lưu danh sử sách, lưu lại vấn đề nan giải cho nàng. Đều là người vô trách nhiệm. Ôn Uyển thật sự muốn đóng gói đồ đạc đem theo hai hài tử bỏ đi, không thèm quản bọn họ làm cái khỉ gió gì nha.

Minh Duệ suy nghĩ cả ngày, cũng không nghĩ ra được một chủ ý nào. Hai mẹ con vẫn ở trong thư phòng mà trầm mặc thẳng cho đến khi Hạ Dao mời bọn họ đi dùng bữa tối.

Minh Cẩn cảm giác mẹ cùng ca ca mình đều có tâm sự nặng nề: “ Mẹ, ca ca, hai người làm sao vậy? Sao không động đũa? Có phải đã xảy ra chuyện gì?”

Minh Cẩn mặc dù trải qua sự kiện trúng độc trưởng thành lên không ít. Ôn Uyển và Minh Duệ tuy không ai bảo ai, nhưng đều không muốn cho Minh Cẩn biết nhiều chuyện. Nhiều người biết chỉ thêm nhiều người lo lắng, đồng thời cũng muốn làm cho Minh Cẩn nhiều thêm một ngày vui vẻ.

Ôn Uyển cười gắp đồ ăn vào trong bát của Minh Duệ: “ Mẹ không có chuyện gì, chỉ là có chút chuyện liên quan đến buôn bán. Có thể sẽ bận rộn trong thời gian ngắn, nên Minh Cẩn phải nghe lời ca ca nha.”

Minh Duệ lúc này cũng khôi phục lại bình thường: “ Không cho phép đệ lại lười biếng.”

Minh Cẩn than thở: “ Nói là ngày nghỉ, nhưng có thể buông lỏng sao? Lễ mừng năm mới cũng không cho người ta nghỉ ngơi nhiều một chút. Thật là.” Vẻ mặt rất không tình nguyện.

Ôn Uyển nhìn hai huynh đệ, nụ cười trên mặt không che dấu được. Ôn Uyển rất thích xem cảnh tượng hai huynh đệ đấu võ mồm. Mỗi lần thấy hai huynh đệ tranh cãi đều cười dài.

Đến buổi tối, Minh Cẩn đang ngủ. Minh Duệ đến tìm Ôn Uyển. Minh Duệ hướng về Ôn Uyển nói: “ Mẹ, cho dù ông cậu Hoàng đế có thân chinh, Thái tử giám quốc, các Hoàng tử khác như hổ rình mồi, nhưng bọn họ sẽ không dám làm chuyện gì với mẹ đâu. Mẹ không cần lo lắng.”

Ôn Uyển lắc đầu: “ Không chỉ như thế. Trong kinh thành vẫn còn che giấu một thế lực ngầm. Mà thế lực này vẫn luôn chĩa mũi nhọn vào một nhà chúng ta, hơn nữa tổ chức phi thường nghiêm mật. Ông cậu Hoàng đế của con tiêu diệt vài lần mà vẫn không tiêu diệt được hết. Cha con cùng đệ đệ con cũng là do bọn chúng hạ độc thủ. Nếu ông cậu Hoàng đế rời khỏi kinh thành, nhất định sẽ do Thái tử giám quốc. Mặc khác còn có thể có những Hoàng tử khác giúp đỡ. Minh Duệ, mấy người này nhất định sẽ tận dụng cơ hội gây sóng gió. Mà mẹ lại là cái gai trong thịt của bọn họ. Là người mà bọn họ hận không thể giải quyết cho thống khoái. Mẹ làm sao lại không lo lắng được chứ?” Chỉ là một cuộc tranh đoạt giữa các Hoàng tử, nàng sẽ không lo lắng đến như vậy. Dù sao nếu Hoàng tử nghĩ muốn thượng vị cũng không dám hại nàng. Lo lắng là lo lắng những kẻ ẩn nấp kia muốn đối phó với mẹ con nàng. Những người này ra chiêu khiến người ta khó lòng mà phòng bị được.

Minh Duệ nghĩ cha của hắn lợi hại như vậy mà cũng trúng chiêu. Mẹ hắn ngàn phòng vạn phòng chỉ một chút sơ sẩy đã bị bọn người này chui lỗ hổng. Nếu thật sự như thế, hai huynh đệ bọn họ thật sự rất nguy hiểm. Mà hai huynh đệ bọn họ lại là nhược điểm của mẹ, đến lúc đó, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Minh Duệ suy nghĩ một chút liền nói: “ Mẹ, nói như vậy, con cảm thấy biện pháp tốt nhất vẫn là đem con và Minh Cẩn cách ly khỏi kinh thành. Đến một nơi người khác không tìm ra, như vậy mẹ cũng không cần lo lắng nữa. Đợi đến lúc hết thảy đều kết thúc, con và đệ đệ lại trở về.” Mẹ không thể rời khỏi kinh thành, nhưng hai huynh đệ bọn họ ở lại kinh thành sẽ hết sức nguy hiểm. Chỉ có thể đi con đường này.

Ôn Uyển sờ sờ đầu Minh Duệ, không nỡ cũng phải đi a! Ôn Uyển trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Minh Duệ đến đây, đi thư phòng với mẹ.”

Ôn Uyển mở bản đồ trên biển: “ Tuy là mẹ chưa từng đi qua hải khẩu, nhưng hải khẩu là nơi mà một tay mẹ xây dựng. Minh Duệ, mẹ ở trên biển cho thi công xây dựng một đảo nhỏ. Vì thế, lúc trước mẹ báo cho thân tín đi qua, cha con cũng phái tới không ít tâm phúc. Hiện tại, thế lực ở hải khẩu cũng không nhỏ ( đâu chỉ là không phải nhỏ, tuyệt đối chính là lão đại ở hải khẩu). Chỉ cần hai huynh đệ các con an toàn tới hải khẩu, mẹ cũng không còn lo lắng cái gì. Chẳng qua, các con chưa từng tách rời khỏi mẹ…” Ôn Uyển lại luyến tiếc không nỡ. Cùng so với để hài tử bên cạnh nguy hiểm hơn, chẳng qua Ôn Uyển nghĩ đến việc hài tử rời xa mình, nàng lại vô cùng khổ sở. Tuy nói hài tử trưởng thành sẽ phải rời đi, nhưng hiện tại hài tử chỉ mới có bảy tuổi. Hài tử bảy tuổi sẽ không xa cách được mẹ mình.

Minh Duệ lại há mồm: “ Mẹ nói là nhà mình có thế lực ở hải khẩu?” Thật ra Minh Duệ cũng đã sớm có suy đoán này. Mẹ hắn là người thông tuệ như vậy, lại như không một chút đề phòng đối với ông cậu Hoàng đế. Giống như không có hứng thú gì nên cái gì cũng không làm. Chỉ bất quá, hắn ở trong phủ đệ thật không có cảm giác vậy. Thế nhưng không ngờ lại mở rộng xa đến như vậy.

Ôn Uyển gật đầu: “ Thân phận của cha mẹ rất nhạy cảm, không thể ở trong kinh thành xây dựng thế lực được. Nếu không liền chạm vào điểm nghi kỵ của ông cậu hoàng đế. Cho nên, mẹ đã nghĩ ở hải khẩu thành lập thế lực của chúng ta. Hải khẩu cách kinh thành mấy ngàn dặm. Thế lực ở cửa khẩu không uy hiếp được đến hoàng quyền. Nhưng thế lực cũng chỉ có hạn, chỉ có thể bảo vệ một nhà bốn người chúng ta mà thôi.” Cái gọi là uy hiếp không đến, chỉ là tạm thời. Chờ sau này thời cơ chín muồi, đều có uy hiếp giống nhau. Theo cách nói của Ôn Uyển, nếu có lòng mưu phản không thế lực cũng biến thành có thế lực. Nếu không có tâm tư này, cho dù hiện tại bắt ngồi lên ngôi hoàng đế nàng cũng chạy trốn.

Minh Duệ gật đầu liên tục gật đầu: “ Mẹ, vậy người đưa con cùng đệ đệ đi ra hải khẩu đi. Uy vũ quân cũng là do cha lập ra, mẹ lại là đứng đầu Uy vũ quân, bọn họ dù sao cũng có thể chăm sóc bọn con một phần. Hơn nữa, hải khẩu có người của chúng ta, mẹ, không có việc gì. Mẹ, đến lúc đó con sẽ chiếu cố tốt đệ đệ.”

Ôn Uyển cười. Nếu thật sự xảy ra chuyện, làm sao nàng có thể đặt hai đứa bé ở bên ngoài được. Ôn Uyển cùng Minh Duệ nói thật nhiều chuyện. Ôn Uyển đồng thời cũng nói rõ, chẳng qua là do Ôn Uyển đề phòng, cũng không nhất định xui xẻo như vậy.

Ôn Uyển nói xong, vỗ nhẹ vai của Minh Duệ: “ Con trai, nơi đó bốn phía đều là biển. Nếu con không biết bơi, là một con vịt cạn, vậy thì con tiêu rồi.”

Minh Duệ giơ nắm đấm: “ Mẹ, bắt đầu ngày hôm nay, con muốn học bơi lội.”

Ôn Uyển thấy bộ dáng này của Minh Duệ, vừa cười vừa nói: “ Không vội. Chờ chúng ta đến thôn trang, ở bể tắm ôn tuyền, mẹ sẽ dạy các con bơi lội.” Trước đây, Ôn Uyển muốn hai hài tử học bơi, nhưng Minh Duệ không chịu học, nói là học cũng vô dụng. Minh Cẩn càng rõ ràng hơn, ca ca không học, hắn cũng không học.

Minh Duệ gật đầu. Cả nhà căn bản sẽ ở trên biển, hắn nhất định phải học, hiện tại không phải bọn họ lựa chọn được.: “ Mẹ yên tâm, con sẽ chăm chỉ. Nội trong hai tháng nhất định phải học được.”

Ôn Uyển nở nụ cười: “ Học bơi lội không thể sợ uống nước. Nếu có thể làm được điểm ấy, không cần tới hai tháng, rất nhanh có thể học được rồi.”

Minh Duệ chỉ có hai chữ: không sợ. Nhà hắn định cư ở trên biển, sao có thể sợ nước chứ? Nghĩ đến đây, Minh Duệ lại bỏ thêm một câu: “ Mẹ, đệ đệ cũng phải học.”

Ôn Uyển cười đến hiền từ: “ Đương nhiên phải học. Nhưng phải cần Minh Duệ giám sát hắn rồi.” Có Minh Duệ giám sát Minh Cẩn, Ôn Uyển thoải mái rất nhiều.

Minh Duệ gật đầu: “Mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng đốc thúc đệ đệ.” Bởi vì không thể để cho Minh Cẩn trở thành tay không thể nâng, thành kẻ bất tài vô dụng cản trở. Cho nên, mấy năm nay, Minh Duệ đều yêu cầu rất nghiêm khắc với Minh Cẩn. Cũng may đệ đệ này xem như là nghe lời. Mặc dù chưa thể nói là đứng đầu, nhưng mọi thứ đều xuất sắc. Minh Duệ lo lắng Ôn Uyển sẽ suy nghĩ nhiều: “ Mẹ không cần lo lắng, hết thảy mọi thứ đều sẽ tốt.”

Ôn Uyển cười: “ Chỉ càn huynh đệ các con có thể bình an, mẹ cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không lo lắng.” Nàng là lo sợ liên lụy đến hai đứa nhỏ, những cái khác Ôn Uyển không sợ.

Thời điểm Minh Duệ quay trở về ngủ, thấy Minh Cẩn ngủ say trên giường. Liền ở nụ cười. Minh Cẩn thật dễ ngủ, vừa lên giường, trừ phi sấm đánh, nếu không hắn sẽ không tỉnh. Từ điểm đó có thể nhìn ra, trong lòng Minh Cẩn vô sự, sống được như vậy mới có thể vui vẻ. Mặc dù mỗi ngày bị hắn đốc thúc chuyện luyện võ, nhưng chỉ oán trách, cũng không thật sự buồn bực. Minh Cẩn tâm tư rất đơn thuần.

Minh Duệ nhìn Minh Cẩn, để cho đệ qua một đoạn cuộc sống vô ưu vô lự nữa đi! Chờ sau khi rời nhà, Minh Cẩn phải trưởng thành hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.