Thiên Đường Hạnh Phúc

Chương 19: Chị ấy là chị của anh




Tô Xán và Quách Tiểu Chung đi vào, tất nhiên cũng được mấy nhóm quan sát, nhưng không ai nhận ra, lại quay sang nói chuyện với nhau.

Lúc này có một nam tử từ đằng sau Quách Tiểu Chung vượt lên, quay đầu đánh giá hai người, chú ý tới y phục của Quách Tiểu Chung, đại khái nhận ra không phải hàng hiệu, đột nhiên người khẩy một cái, làm Quách Tiểu Chung xấu hổ.

- Xem ra nơi này người quen nhau cả.

Quách Tiểu Chung cười với Tô Xán:

Nhìn ra hắn đang che giấu căng thẳng, Tô Xán thoải mái nói:

- Đừng chấp, đám đó cũng chỉ giống chúng ta theo cha mẹ ăn chực thôi, có gì to tát đâu.

Cha y thăng tiến nhanh, Tô Xán lại chẳng theo cha tham gia hoạt động, tất nhiên không có ai nhận ra y.

- Cái hoạt động bình chọn nhà doanh nghiệp ưu tù này có ảnh hưởng vậy cơ à?

Quách Tiểu Chung nhìn đại sảnh lát đá hoa cương rộng thênh thang, tuy nhà điều kiện không tệ, song hắn lần đầu bước vào chỗ sang trọng thế này:

- Tỉnh Tây Xuyên muốn dựng lên thương hiệu của mình, kiến thiết kinh tế trong tỉnh, quan trọng phải xem có xuất hiện được quần thể nhà doanh nghiệp ưu tú, tạo ra hiệu ứng không. Những nhà doanh nghiệp ưu tú được chọn ra này, còn sẽ được ĐTH TW đưa vào danh sách bình chọn những nhân vật có sức ảnh hưởng, những nhà doanh nghiệp này cơ bản đại biểu cho thực lực kinh tế Tây Xuyên, là thương hiệu đi ra toàn quốc, cậu nói xem có quan trọng không?

Tô Xán kiên nhẫn giải thích:

- Lấy một ví dụ đơn giản, vì sao doanh nhân Xuyên không nổi bằng doanh nhân Chiết? Thứ nhất Giang Chiết có truyền thông kinh doanh tốt, đời đời truyền nhau, thứ hai họ có nền tảng kinh tế sâu dầy. Thứ ba Chiết Giang sớm tiến quân vào thị trường toàn quốc, có được kinh nghiệm thị trường phong phú. Quan trọng hơn bọn họ hình thành được khái niệm quần thể, tạo ra thương hiệu mang tính toàn quốc.

Quách Tiểu Chung gật gù tổng kết:

- Tóm lại là giống như tiểu thuyết võ hiệp, tổ chức đánh lôi đài, tuyển mấy vị long đầu đại ca, sau đó đi tới thủ đô đánh nhau kiếm tiếng.

Tô Xán cứng họng một lúc, tốn một đống nước bọt cuối cùng không bằng một câu đơn giản của Quách Tiểu Chung, cười khổ:

- Nói thế cũng không sai.

Chả trách người ta bảo thiên tài và thằng ngốc giống nhau.

- Mẹ nó, chả trách lôi vợ kéo con theo, cả nhà tới cổ vũ mà, nói vậy...

Quách Tiểu Chung quay đầu sang:

- Cha cậu có khả năng thành long đầu lão đại tỉnh ta rồi?

Tô Xán nhìn đám đông nhốn nháo:

- Không biết nữa.

Nếu bình thường được bầu chọn cũng không có gì là lạ, nhưng cha y dùng nắm đấm sắt cải cách tập đoàn, gây ra dư chấn lớn, chọc giận một số kẻ, nên chưa thể nói trước điều gì.

- Tô Xán.

Nghe có tiếng người gọi, Tô Xán quay đầu lại, thấy một người mặc âu phục xám gọn gàng, dáng người thanh thanh, đeo kính gọng bạc, khuôn mặt lạnh lùng, toát lên khí chất mạnh mẽ. Khoác tay người đó là cô gái mặc váy đầm xanh ngọc bích, vai trần, tóc uốn quăn, không quá xinh đẹp nhưng sắc nét, cá tính.

- Giám đốc Vương, đã lâu không gặp.

Tô Xán chỉnh lại cổ áo, đi tới đưa tay ra:

- Có phải đây là chị nhà không? Đúng là mỹ nhân, hân hạnh được gặp.

- Chị đá chết bây giờ.

Cô gái mặt váy đầm cười khúc khích đưa nắm đấm lên dọa, không phải ai khác, đó chính là Tằng Na, giám đốc Vương chính là Vương Thanh. Vương Thanh đại diện cho Đôn Hoàng tới đây, cô cũng được tiến cử vào danh sách nhà doanh nghiệp ưu tú, nhưng khả năng được giải là con số 0, lần này chỉ nền cho người khác thôi.

Vương Thanh nhìn Tô Xán một lượt, năm tháng rồi không gặp y, mày hơi nhíu lại, đưa tay sờ cổ áo Tô Xán:

- Sao vẫn mặc cái này?

Tô Xán xoay người nhìn một lượt không thấy vấn đề gì, đây là bộ véc mà Vương Thanh mua cho y trước bữa ăn với Chiêm Hóa:

- Có sao đâu, vẫn vừa vặn mà, tôi cũng không cao lên được nữa.

- Sao lại không sao, cậu xem cổ áo sờn rồi.

Vương Thanh không hài lòng:

- Cậu mặc ở trường thì không sao, nhưng tới những chỗ thế này người ta sẽ đánh giá, thân phận cậu đã khác, không thể tùy tiện. Bạn gái cậu làm sao thế, ngay cả chuyện này không biết chú ý à?

Tô Xán chỉ biết cười trừ, Đường Vũ không phải không quan tâm, có điều mua quần áo thường ngày cho Tô Xán còn được, còn mua đồ cho trường hợp chính thức lại không xong, có lẽ vì nha đầu đó tính cách nghiêm túc, chọn đồ Tô Xán mặc vào trông ngô ngố.

- Vương Thanh, cháu càng ngày càng xinh đẹp.

Tằng Kha đang nói chuyện với mấy người quen, thấy Vương Thanh liền đi tới, quan hệ hai nhà ở Hạ Hải tốt, từ khi chuyển lên Dung Thành càng thân thiết hơn:

- Na Na cũng tới à?

- Cháu chào dì.

- Cô, cháu mới là cháu ruột cô đi, cô chẳng khen cháu.

Tằng Na háy mắt với Tô Xán:

- Cháu đang học lớp quản lý kinh tế mà, hôm nay tới đây tiếp xúc học hỏi kinh nghiệm, sau này còn mở bệnh viện.

Không có cơ hội trò chuyện nhiều, Vương Thanh chưa phải là doanh nhân lớn, nhưng kết hợp với thân phận mỹ nữ, độ nổi tiếng trong giới còn hơn Tô Lý Thành, nhiều người tới bắt chuyện.

Tô Xán nhìn thấy cha đi tới bắt tay Vương Bạc, không giao lưu nhiều, Vương Bạc nhìn về phía Tô Xán, Tô Xán vốn không muốn tới quấy nhiễu, lúc này đi tới:

- Cháu vào chú Vương.

- Trông có tinh thần lắm.

Vương Bạc bỏ đám người xin xoe xung quanh, kéo Tô Xán đi một quãng, nói:

- Thấy chưa, nếu công ty của cháu thành lập sớm, hôm nay nói không chừng ngồi ngang hàng với cha cháu rồi, không sao, năm sau đi, chú thấy cháu giỏi làm lớn lắm, năm sau chắc có tin mừng.

- Chú Vương, Facebook TQ có đặt ở Dung Thành đâu, dù năm sau hay năm sau nữa cháu cũng vô duyên với loại trường hợp này rồi. Thôi, mỗi năm theo cha cháu tới là được.

Tô Xán nở nụ cười ngây ngô mang tính tiêu chí.

- Chỉ cần hộ khẩu của cháu ở Dung Thành là được rồi, tới một cái trình độ nhất định, cháu sẽ thành đại biểu cho nhà doanh nghiệp Dung Thành, sao không có tư cách. Hơn nữa phát triển Đôn Hoàng lên chút nữa không phải dư tư cách rồi sao?

Câu cuối của Vương Bạc có ý nhắc nhở Tô Xán không nên quên ưu tiên doanh nghiệp trong tỉnh:

- Chú Vương, đại biểu pháp nhân của Đôn Hoàng là chị Vương Thanh mà, chị ấy đi cũng không khác gì cháu.

Tô Xán cười tít mắt, nhắc nhở Vương Bạc không nên quên chiếu cố cho Vương Thanh:

- A, cái thằng nhóc này trơn tuột, thế nào cũng có ngày chú tóm được cháu thôi.

Vương Bạc thở dài, vỗ vai Tô Xán một cái, trông bề ngoài không có gì, nhưng thực chất lực đạo không nhỏ.

Có câu một số hai mệnh ba phong thủy, trước kia Vương Bạc là điển hình của người theo chủ nghĩa vô thần, tất cả yêu ma thần phật bị ông ta cho vào thùng rác lịch sử hết. Có điều cuộc đời trải qua sóng gió gập ghềnh, ông ta tin vào số mệnh, con người tới giai đoạn nào đó sẽ như thế, dù lên cao tới vị trí nào, có quyền lực không sợ gì cả, chỉ có vận mệnh mù mờ không đoán trước là khiến người ta sợ hãi.

Tô Xán giống như sao may mắn trong vận mệnh của ông.

Hai người bọn họ nói chuyện chưa tới 5 phút, nhưng gạt bỏ người bên cạnh, mọi người thấy rõ ràng. Có điều người tới tham gia trường hợp này đều tầng cấp không thấp, cho dù có nóng lòng tranh thủ thời gian quý báu giao lưu với Vương Bạc, không dám nói kéo gần khoảng cách, dù là tăng cường chút ấn tượng cũng là công lao lớn, nhưng lúc này thấy Vương Bạc hoàn toàn tập trung giao lưu chàng thanh niên kia, không ai ngớ ngẩn tới mức đến quấy rầy.

- Chú Vương, chúng ta nói vấn đề bây giờ đi, cha cháu liệu có được chọn không?

Tô Xán hỏi câu này mà người ngoài nghe được chắc há hốc mồm, vì quá thẳng thắng.

Vương Bạc mắt nheo lại:

- Lựa chọn thông qua tiến cử, sơ tuyển, đánh giá, cho nên chú khó mà nói được.

Tô Xán nghe ra được vấn đề rồi:

- Vậy nắm chắc được bao nhiêu ạ?

- Năm năm, chú sẽ tận lực.

Vương Bạc nói tới đó là thồi, đi tới bắt tay người trung niên đi vào hội trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.