Thích Dạ Lai phá tan thể
chất thiên tài cấp bậc sử thi, lại bước chân vào Thiên Mệnh đệ nhất
trọng, lòng tự tin đã bành trướng đến độ cao trước nay chưa từng có.
Hắn không hề cố kỵ, trực tiếp liền đi tới Bát Bộ Long Liễni muốn một
bước leo lên Bát Bộ Long Liễn, tiến vào tronh liễn xa mà trước tới giờ
chỉ có La Phù công chúa mới có thể ngồi kia, hắn cho là mình hiện giờ đã
có tư cách vào ngồi trong đó
Coi như La Phù công chúa không muốn, hắn cũng muốn đi vào, nam nhân có đôi khi phải chủ động, phải cường ngạnh.
- Ngươi muốn làm người, ngươi xứng sao?
La Phù công chúa ngồi ngay ngắn trong Bát Bộ Long Liễn, tiên nhan như
nước, yên tĩnh và đoan trang, chậm rãi vươn một tay ra, trong tay nắm
một khối thần lệnh cổ xưa, ném lệnh bài ra ngài, một đạo màn nước từ
trong lệnh bài bay ra, hào quang thiên vạn đạo.
Oanh!
Chân Thích Dạ Lai còn chưa đạp vào Bát Bộ Long Liễn đã cảm giác được có
một cổ lực lượng kinh khủng vô biên đập vào mặt, hắn muốn ngăn cản,
nhưng lại không ngăn cản nổi, cả người trực tiếp bị đánh bay, té xuống
giữa không trung, ầm ầm ngã trên mặt đất, trên mặt để lại một đạo vết
máu, khóe miệng tràn đầy huyết.
- Chó, vĩnh viễn đều là chó!
La Phù công chúa thản nhiên nói.
Bát Bộ Long Liễn hạo hạo đãng đãng, kim mang chiếu Thiên Mạc, bị bốn chỉ
đầu thao thế kéo đi, càng xe cao 7m nhấp nhô, lần nữa chạy như bay mà
đi, biến mất ở bên ngoài thiên mạc phương đông.
Giờ phút này, phương đông có một vòng mặt trời mới mọc mới lên, chiếu xạ ra đạo ánh sáng mặt trời đầu tiên của ngày mới.
Tảng sáng, ánh mặt trời ấm áp!
Ba con dị điểu màu vàng kéo lấy một cỗ xe trầm trọng đứng ở trên thiên
mạc đông nam, trên cao trăm trượng, treo trên bầu trời không rơi, có một
mảnh đám mây nhàn nhạt lấy lấy nó, dị điểu run run mấy căn lông vũ,
dưới ánh mặt trời phản xạ ra vầng sáng màu vàng.
Phong Phi Vân rốt cục đã trở về, một đêm này hắn chay đi rất gấp, nhưng
lại đi rất chậm, vết thương trên người không dưới hai mươi đạo, có chỗ
vẫn còn đang chảy máu, từ thân thể chảy xuôi mà xuống, rơi xuống trên
mặt giày, huyết mặt đất in lên không ít vết chân máu.
- Hồng nhan vi thùy tiếu, phương hoa hà thì phao? Hồng trần trung, tâm
bất lão. Quân bất tại, nhân như thảo. Độc tự mạc đăng cao, bạch phát lâu
tiễu, đãi đáo giai nhân lão, thùy vi hồng nhan họa đại mi.
Trong cổ xe kia truyền đến tiếng ca ưu mỹ, nương theo tiếng đàn tranh
thanh thúy dễ nghe, vang vọng trong gió, phiêu đãng giữa mây tía, khiến
hoàng tước khắp núi đều theo đó kêu to, đan vào thành một khúc nhạc hoàn
mỹ.
Đây là thiên âm bưnc nào, khiến người yên tĩnh từ sâu trong lòng, khiến người quên mất sầu não cuộc đời.
Trên mặt Phong Phi Vân lộ vẻ tươi cươi, bay đến trên xe, ngón tya Nam
Cung Hồng Nhan lập tức ngừng trên dây đàn, ngón tay đang run rẩy, đôi
mắt dễ thương đang có nước mắt đảo quanh.
Tiếng ca dùng lại, dư âm không ngừng. Hai măt nàng đẫm lệ lao tới Phong
Phi Vân chăm chú ôm lấy hắn, không ngừng nhẹ giọng thút thít nỉ non:
- Ngươi cuối cùng cũng trở về rồi, ta một mình rất sợ hãi, lúc sợ hãi
chỉ có thể một mình ca hát, hát lấy hát lấy, lại càng thêm sợ hãi, trong
nội tâm trống rỗng, tựa như một đám lục bình không rễ cứ trôi lấy vậy.
- Ta đi quá vội!
Phong Phi Vân cẩn thận vuốt ve mái tóc của nàng, nhắm mắt lại hít một
hơi thật sâu, trên đời này có một người vì ngươi lo lắng, đây là chuyện
mỹ diệu bực nào chứ?
- Ta biết, ta không trách ngươi, ta chỉ tự trách mình, gấp nhưng không
thể giúp được gì, chỉ có thể ở trong lòng nghĩ đến ngươi, ở trong lòng
nhớ kỹ ngươi, cầu Đại từ đại bi Bồ Tát phù hộ ngươi bình an trở về.
Nam Cung Hồng Nhan nước mắt không ngừng tuôn rơi, hàng lông mi thật dài
nhẹ nhàng rung rung, trong miệng không ngừng nói, kể rõ lo lắng và tự
trách trong lòng.
- Ngươi thực cầu Bồ Tát phù hộ ta sao?
Phong Phi Vân nói.
- Thực cầu.
Nam Cung Hồng Nhan rất nghiêm túc nói.
- Vậy Bồ Tát nói như thế nào?
Phong Phi Vân trêu ghẹo nói.
- Nàng nói. . . Ta làm sao biết Bồ Tát nói thế nào, Bồ Tát bận rộn như
vậy, nàng nào nghe tâm sự của một người con gái như ta chứ?
Nam Cung Hồng Nhan liếc Phong Phi Vân, ngón tay nhe nhéo trên cánh tay hắn một cái, tỏ vẻ bất mãn của mình.
- Ai ôi!!!!
Phong Phi Vân kêu thảm thiết một tiếng.
Nam Cung Hồng Nhan lập tức luống cuống, liền vội vàng hỏi:
- Ta vặn đau ngươi sao?
- Vặn trúngvào vết thương rồi!
Phong Phi Vân nói.
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý đâu, đều tại ta, ta. . . Ta. . .
Nam Cung Hồng Nhan tự trách dậm chân, hàm răng nhẹ nhàng cắn môi, vội
vàng xem xét vết thương trên người Phong Phi Vân, tâm thương yêu không
dứt.
Phong Phi Vân nhìn bộ dáng lo lắng của nàng, giống như gà mái bị mất đi
đàn con vậy, trừng mắt một đôi mắt đẹp, gấp đến độ xoay quanh.
- Ngươi nhìn chằm chằm vào ta như vậy làm gì?
Nam Cung Hồng Nhan không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng bỏng của Phong
Phi Vân, đôi má đỏ lên, chăm chú cúi đầu, vô cùng ngượng ngùng.
- Đẹp lắm!
Phong Phi Vân vừa cười vừa nói.
- Vậy ngươi không đau?
Thanh âm Nam Cung Hồng Nhan tựa như muỗi kêu.
Phong Phi Vân lắc đầu:
- Không đau.
- Thực không đau sao?
Nam Cung Hồng Nhan ngẩng đầu, đôi mắt còn đẹp hơn cả ánh sao nhìn chằm
chằm vào Phong Phi Vân, lại nhìn ánh mắt của hắn, nhìn vết thương trên
người hắn, trong mắt lo lắng nói không nên lời, nhiều tổn thương như
vậy, sao có thể không đau được?
- Ngươi nếu có thể hát lại bài vừa rồi cho ta nghe, ta sẽ thực không đau nữa.
Phong Phi Vân đạo
Nam Cung Hồng Nhan liền ngồi vào lại trong xe, dáng người tuyệt mỹ động
lòng người ôm một cây đàn tranh năm thước, tay ngọc thon thon nhẹ nhàng
đặt trên dây, giờ khắc này, nàng lại không linh như yên, thanh tịnh như
nước, trở nên có chút siêu phàm thoát tục.
Không còn là một nữ hài tử mảnh mai nữa, mà đã trở thành một Lăng Ba tiên tử đàn tranh xinh đẹp động lòng người..
- Hồng nhan vi thùy tiếu, phương hoa hà thì phao? Hồng trần trung, tâm
bất lão. Quân bất tại, nhân như thảo. Độc tự mạc đăng cao, bạch phát lâu
tiễu, đãi đáo giai nhân lão, thùy vi hồng nhan họa đại mi...
Phong Phi Vân chìm đắm chìm trong tiếng cười, linh khí trong thân thể
bắt đầu khởi động, ngồi ở bên cạnh người nàng, bắt đầu chữa thương, linh
khí bao lấy toàn thân của hắn, phun ra nuốt vào dưới làn da.
Đàn tranh như cam tuyền, lượn lờ ở bên tai.
Cổ xe đã bay ra ngoài, xông về chân trời!
- Có người giao một cái ban chỉ cho ta, bảo ta chuyển giao cho ngươi.
Một khúc vừa dứt, Nam Cung Hồng Nhan lấy ra một ban chỉ màu đen, cẩn thận từng li từng tí đưa cho Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân nhận lấy Miểu Quỷ Ban Chỉ, vui vẻ nói:
- Là một tên thiếu niên mặt đen đưa cho ngươi sao?
- Đúng vậy a!
Nam Cung Hồng Nhan nhẹ gật đầu.
- Hắn không làm khó ngươi đấy chứ?
Phong Phi Vân hỏi.
- Hắn nói ngươi xông qua năm cửa, ban chỉ này nên trả lại cho ngươi, hắn là một người hết lòng tuân thủ hứa hẹn!
Nam Cung Hồng Nhan nghiêm nghị nói, thuật lại lời của Tất Ninh Suất.