Điều này cũng không trách Lý Hãn, Tử Tình có cái tật xấu, lúc trước cũng
đã nói, nàng trừ có chút mù đường, còn là một tiểu mơ hồ, không dễ nhớ
người, bình thường là sau này phải quen thân mới nhớ được bộ dáng của
đối phương, lần đó lúc cách hai năm sau Văn Tam gặp Tử Tình, Tử Tình
cũng không có nhận ra được Văn Tam, hơn nữa năm đó Tử Tình chỉ là quay
đầu nhìn qua Lí Nhị công tử một cái, không nhận biết cũng là bình
thường. Lần này, lại bởi vì nàng mơ hồ cứu nàng cũng cứu Văn Tam.
"Ngươi biết ta sao? Chúng ta từng gặp nhau sao?" Tử Tình hỏi.
Nàng mơ hồ rối rắm tất nhiên không thể gạt được Lý Hãn, Tử Tình không
biết giờ phút này biểu cảm của mình có bao nhiêu đáng yêu, ngực Lý Hãn
căng thẳng, cố nén không nhìn chằm chằm vào nàng, sợ mình dọa nàng, hắn
nhìn ra được nàng không phải là làm bộ, mà là thật sự không biết mình.
"Vài năm trước ngươi không phải từng đến Kinh thành? Từng đi dạo hội chùa?" Lý Hãn khóc không ra tiếng hỏi.
"Từng đi, năm đó ta thành thân, quê nhà của tướng công ta là ở nông thôn
bên ấy. Đi tất nhiên đi xem hội chùa náo nhiệt một chút ." Tử Tình nói,
trong một ý nghĩ Tử Tình nhớ tới lần chạy trốn đó.
"Vậy lần đó ngươi có gặp được Văn Tam không?" Lý Hãn hỏi.
"Văn thiếu gia à? Lúc vừa đến tướng công nhà ta muốn đi gặp một chút,
chẳng qua, hắn chính là hạ nhân từ Văn gia xuất ra, nào còn có thể vào
cửa Văn gia? Chúng ta chỉ là tặng đồ rồi quay lại. Sau này Văn thiếu gia
biết chúng ta đến kinh thành, cũng là tới nhà ta ăn một bữa cơm." Tử
Tình vốn là người thông minh, tâm niệm vừa chuyển liền hiểu, hơn nữa Văn
Tam đứng sau liên tục nháy mắt. Chẳng qua Tử Tình nói cũng là nói thật,
quả thật mang chút đồ cho Văn Tam.
"Văn Tam là ngày nào tới nhà ngươi ăn cơm?" Lý Hãn tiếp tục nhìn chằm chằm Tử Tình hỏi.
"À, ta nghĩ lại, hình như là ngày thứ hai hay là ngày thứ ba chúng ta
đến Kinh thành. Cũng đã qua mười năm rồi, ta cũng nhớ không rõ, có vấn
đề gì sao?"
"Vậy sau đó làm sao lại vội vàng rời đi, không ở kinh thành dạo chơi thêm vài ngày?" Lý Hãn truy vấn nói.
"Vị công tử này vừa thấy chính là đi ra từ nhà giàu. Không làm việc đồng
áng. Tướng công nhà ta dẫn ta đi xem pháo hoa Nguyên Tiêu, cũng đi dạo
hội chùa. Kế tiếp tất nhiên là phải bận rộn cày bừa vụ xuân rồi, phương
Nam không thể so với phương Bắc. Phải đợi tuyết trên ruộng đất tan,
Phương Nam ruộng đất một năm bốn mùa đều có thể làm. Chúng ta tất nhiên
muốn trở về gấp. Hơn nữa, xuất môn bấy nhiêu ngày, người trong nhà cũng
lo lắng đấy." Tử Tình có chút không kiên nhẫn giải thích nói, nhìn cũng
không thèm nhìn Văn Tam.
Lý Hãn vừa nghe lời nói của Tử Tình có chút nghẹn người, vừa định tức
giận, ngược lại vừa suy nghĩ tựa hồ cũng là cái lý này. Muốn nói cái gì
lại không có cách nào nói ra miệng, chẳng lẽ hắn có thể nói với Tử Tình,
nếu năm đó Tử Tình đi chậm vài ngày, kết cục sẽ là một loại khác sao?
Chỉ sợ bây giờ hắn nói ra những lời này, Tử Tình không biết sẽ lấy loại
ánh mắt nào nhìn hắn. Chán ghét hoặc oán hận hay là sợ hãi? Hay là cùng
có đủ cả. Tóm lại, đây không phải là kết quả Lý Hãn muốn.
Dù sao người sáng suốt liếc mắt một cái có thể nhìn ra, Tử Tình bây giờ
sống rất thoải mái, đã là mẫu thân của năm đứa nhỏ, tuổi còn trẻ như
vậy, trên người còn có một loại đơn thuần không rành thế sự , vừa nhìn
đã thấy được Lâm Khang Bình bảo vệ tốt lắm. Lí Nhị mặc dù không nói ra
cái gì, nhưng cơn giận trong lòng chung quy vẫn không phát ra, đen mặt
không nói một lời trở về. Văn Tam đành phải nơm nớp lo sợ theo sau.
Vừa vào cửa Trúc uyển, Lý Hãn bảo người khác cút ngay đi, mình ngồi ở
phòng khách, Văn Tam quỳ gối phía dưới, qua một hồi lâu, Lý Hãn mới nói:
"Nói đi. Ta muốn nghe xem ngươi giải thích, lý do năm đó ngươi làm như
vậy."
"Nhị gia, năm đó ta thật sự không có mật báo, lúc ta đến nhà nàng ăn
cơm, ngươi còn chưa gặp nàng đâu? Ta nào biết đâu rằng ngươi sẽ coi
trọng nàng? Sau này ở hội chùa, ngươi cũng thấy đấy, chúng ta vẫn ở cùng
nhau, ta cũng chưa từng tách khỏi mọi người, làm sao báo tin? Hơn nữa
chúng ta một mực đi theo phía sau bọn họ, từ hội chùa đi ra bọn họ đã
không thấy tăm hơi. Ngươi vừa rồi cũng nghe thấy, là bọn hắn sớm tính
toán trước muốn về nhà rồi, nói không chừng đã dừng xe ngựa ở ngã tư,
chờ dạo hội chùa xong thì trở về nhà."
"Lung tung", Lí Nhị ném chèn trà về phía Văn Tam, mắng: "Đồ hồ đồ, ta
hỏi ngươi cái này sao? Ngươi báo tin hay không ta còn không biết, ta hỏi
là ngày đó ngươi biết rõ ta tìm kiếm nàng khắp nơi, vì sao không nói
với ta ngươi biết nàng? Ngươi cũng đừng nói không thấy rõ là ai?"
"Cái này, nói đến cũng có chút mất mặt. Thực ra, từ lần đầu tiên ta nhìn
thấy nàng, ta đã thích nàng rồi, mặc dù ta khi đó mới không quá mười
tuổi, không hiểu tâm ý của mình lắm, nàng cũng chỉ là một nha đầu dáng
vẻ quê mùa ở nông thôn. Mà ta chỉ là cảm thấy nàng không giống với nữ
hài ta đã từng gặp qua, ta thích nghe nàng nói chuyện, thích nàng đối
đãi ngang hàng với ta, coi ta như bằng hữu bình thường, thích nàng không
chút khách khí sai khiến ta, thích nhìn mặt mày toả sáng khi nàng kiếm
được bạc, nụ cười vui vẻ kia. . ."
Tiếp Văn Tam liền kể tiếp mình theo đuổi Tăng Tử Tình như thế nào, bị từ
chối như thế nào, người trong nhà không đồng ý như thế nào, ghét bỏ
nàng xuất thân thấp hèn, chỉ có thể nâng đến làm thiếp, mà Lâm Khang
Bình là giúp hắn làm ăn như thế nào, thoát nô tịch như thế nào, cầu thân
như thế nào, Tăng gia lại là đáp ứng như thế nào, nhất nhất nói ra.
"Ý của ngươi là, nàng thà rằng làm chính thê của gã sai vặt của ngươi,
cũng không muốn gả vào Văn gia?" Lý Hãn có chút không tin tưởng hỏi.
"Đúng vậy, lúc đó, nhà nàng còn cái gì cũng không phải đâu. Đại ca nàng
chỉ là một tú tài, ta cũng biết mình không có khả năng cưới hỏi nàng
đàng hoàng. Cho nên, sau khi tổ mẫu để cho ta đính hôn, biết ta thích
một nha đầu ở nông thôn, chỉ là đồng ý chờ ta sau khi thành thân nâng
lên làm thiếp, mặc dù ta cảm thấy có chút ủy khuất nàng, nhưng ta cũng
biết, chịu cho nàng vào cửa, đây là kết quả tốt nhất rồi, cùng lắm thì
về sau ta thương nàng nhiều hơn một chút."
"Nàng biết những cái này không?"
"Ngay từ đầu hẳn là không biết, ta khi đó ở kinh thành. Nhưng là, mặc dù
là làm thiếp, cha mẹ ta cũng không phải thật sự bằng lòng lắm, lo lắng
một nha đầu nông thôn, ngay cả quy củ cũng đều không hiểu, vào cửa cũng
là một chuyện cười."
"Cha mẹ ngươi đều đã gặp nàng?"
"Năm ta đính hôn, cũng là năm nàng mười ba tuổi đi, nàng có việc đến nhà
của ta một chuyến, vừa khéo phụ mẫu ta khi đó đều ở An Châu, găp riêng
một mình nàng, nói bóng nói gió vài câu với nàng, nàng nghe hiểu." Văn
Tam bèn thuật lại một lần đối thoại ngày đó của mẫu thân với Tử Tình,
đương nhiên, những lời này đều là mẫu thân hắn nói cho hắn để cho hắn
chết tâm riêng.
"Chỉ sợ sau này, Chu chưởng quầy thường cùng nhà nàng giao tiếp cũng nói
thay cha mẹ ta, ý tứ của cha mẹ nàng xem ra cũng là không đồng ý nàng
vào cửa làm thiếp, thả lời muốn lập tức cho nàng đính hôn. Vừa khéo, khi
đó Lâm Khang Bình đến Tăng gia thăm nàng, phụ thân nàng muốn tìm Lâm
Khang Bình truyền lời cho ta, biết nhà nàng nhất thời không tìm được
người thích hợp, Lâm Khang Bình liền quỳ xuống cầu thân, hắn cũng là
thừa cơ hội này, bằng không, chậm thêm một năm, Tăng Tử Phúc trúng cử,
ta cảm thấy nhà nàng hẳn là sẽ không gả nàng cho Lâm Khang Bình."
"Cái này cũng có chút ý tứ, có mấy người có thể kháng cự phú quý quyền
thế hấp dẫn? Nhà nàng không biết thế lực Văn gia ngươi lớn bao nhiêu
đi?" Lý Hãn có chút nghiền ngẫm hỏi.
"Cái này, hẳn là đoán được không tầm thường. Dù sao, Văn gia chúng ta
cũng không phải nhà người bình thường, người đọc sách hẳn là vẫn nghe
qua biết một chút. Chẳng qua, nhà họ cũng không phải là tiểu nhân ham
phú quý, mấy năm nay, cũng dựa vào bản thân vất vả làm việc, đặt mua
chút sản nghiệp, cái này, Chu chường quầy tiệm tạp hoá nhà ta cũng là
nhất thanh nhị sở, qua lại cùng nhà nàng hai mươi năm, tận mắt chứng
kiến Tăng gia như thế nào từ một nhà bần hàn từng chút làm giàu."
"Sau này, ngươi không có tìm nàng?"
Văn Tam lau mồ hôi, suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định nói thật, "Biết
nàng đính hôn, ta đến chất vấn nàng, nàng nói, nàng muốn chẳng qua là
cuộc sống đơn giản một đời một thế một đôi người, còn nói mình là một
gốc cây cỏ dại trong hương dã, cứng rắn chuyển nó vào trong nhà ấm chăm
sóc cẩn thận, chỉ có thể không thích ứng được với hoàn cảnh nhà ấm mà từ
từ khô héo. Ta chỉ đành phải lựa chọn buông tay."
Văn Tam nói xong lời nói này, vụng trộm nhìn thoáng qua Lý Hãn, Lý Hãn không biết đang suy nghĩ cái gì.
Văn Tam suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Cho nên, khi ta nghe gã sai vặt
gác cổng nói Lâm Khang Bình mang theo nàng cầu kiến trước cửa, cũng nói
không rõ là tâm tình gì, muốn gặp lại không dám gặp, chủ yếu là trong
lòng vẫn là buồn bực một hơi, nghĩ ta đường đường Văn gia Tam thiếu gia,
lại không bằng một gã sai vặt, ta thế nào cũng không nuốt trôi cơn tức
này xuống, cho nên liền không gặp bọn họ. Sau này ở trong tửu lâu, thực
ra là ta nhìn thấy bọn họ trước, lúc đó ta ngây người, khi La Trì cùng
Tam gia nghị luận về nàng, ta nhớ được ngươi cũng không có nhìn nàng.
Ngày thứ hai, ta khắc chế không được niệm tưởng của mình, liền đi tìm
nàng. Sau này ngươi thấy nàng, mới nói muốn La Phi đi điều tra nàng, ta
một mặt hi vọng ngươi tìm được nàng, nhìn thấy nàng bất hạnh, khiến Lâm
Khang Bình cũng nếm thử thống khổ giống ta, một mặt lại không hy vọng
ngươi tìm được nàng, bởi vì cá tính của nàng là thà gãy chứ không chịu
cong, ta sợ hãi sau này sẽ không còn được gặp lại nàng, một khắc kia
trong lòng ta thật đúng là trăm chuyển ngàn quay, cuối cùng ta lựa chọn
mặc kệ, ai cũng không giúp, xem ý của ông trời, ta cũng không nghĩ tới
ông trời là đứng về phía nàng."
Văn Tam nói nhiều như vậy, cũng không dám lại ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lý
của Hãn, nhìn chằm chằm mấy viên gạch dưới chân, qua một hồi lâu, mới
nghe được Lý Hãn nói: "Cũng là ý trời, hai lần đều được tướng công nàng
cứu, thôi, số mệnh không thể trái. Ngươi đứng lên đi, vẫn là nói một
chút động tĩnh ở Kinh thành lần này đi."
Không nói đến Văn Tam và Lý Hãn ở Trúc uyển thương nghị đại sự. Tử Tình
thấy Lý Hãn nổi giận đùng đùng đi thẳng, mới hậu tri hậu giác [1] nhớ
tới hắn là ai, Tử Tình hoảng sợ một hồi, muốn lập tức đi tìm Lâm Khang
Bình nói cho hắn, nhưng lại sợ Lâm Khang Bình biết rồi lại biểu hiện ra
ngoài trước mặt Lý Hãn, vậy Tử Tình và Văn Tam sẽ đều xong rồi, hắn cũng
là quý tộc đó, quyền thế khẳng định ở trên Văn Tam, không chừng còn là
hậu duệ Hoàng tộc gì đó, không cẩn thận một cái, sẽ vạn kiếp bất phục.
[1] một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra
Tử Tình rối rắm hồi lâu, ngay cả Lâm Khang Bình đi đến bên cạnh nàng
cũng không nhận ra."Đang nghĩ cái gì vậy? Nhập thần như thế." Lâm Khang
Bình hỏi.
"A? À, Văn Tam đến, vào Trúc uyển rồi, nhìn dáng vẻ Văn Tam hình như rất
khẩn trương, phỏng chừng người nọ còn có lai lịch hơn Văn Tam, ngươi
vẫn là cách xa hắn một chút đi. Dù sao bây giờ ngươi cũng bận rộn, đưa
cơm qua coi như xong, không cần bồi hắn ăn."
Lâm Khang Bình vừa ôm lấy Thư Vĩ, vừa dẫn Thư Ngọc, vừa nói: "Biết rồi,
chút nhãn lực ấy ta còn có thể không có? Chúng ta trở về thôi, phụ thân
mang theo các bảo bối trở về nào. Hôm nay các ngươi chơi có gì vui
không?"
Mấy đứa nhỏ nghe xong nhảy nhót chạy, ai cũng không có chú ý tới lo lắng
trong mắt Tử Tình, cuộc sống như vậy, sẽ có thể tiếp tục chứ?