Thực ra lúc này Lâm Khang Bình cách thật đúng là không xa, đang hỗn
chiến trong rừng rậm ngay ngoài thành Lĩnh Châu. Lần này xuất môn cũng
không thuận lợi, mưa rơi liên tục, cũng không có cách nào mang lá trà và
tơ lụa, chỉ có thể mang theo toàn đồ sứ, lại bởi vì Tử Tình vừa sinh
con, Lâm Khang Bình không nỡ rời đi, dọc đường lại nhìn thấy có chỗ lũ
lớn thành hoạ, trên đường cũng có thể nhìn thấy tốp năm tốp ba người
chạy nạn, Lâm Khang Bình càng không yên lòng chuyện trong nhà.
Mà Đại Vệ bên kia lại chậm chạp chưa tới, Lâm Khang Bình đợi sốt ruột,
rốt cục đợi được Đại Vệ một thân nghèo túng. Thì ra là Đại Vệ đụng phải
hải tặc, thuyền và hàng hóa đều bị cướp đi rồi, dựa vào kỹ thuật bơi lội
của mình ôm một tấm ván gỗ nhảy xuống biển, ở trong biển trôi dạt một
ngày mới gặp được thuyền hàng đồng hương, nhặt lại một cái mạng, nhưng
phải nói là cửu tử nhất sinh, may mắn không thôi, về sau hắn cũng không
định rời bến nữa. Dù sao mấy năm nay hắn cũng kiếm đủ bạc rồi, lần này
nhảy xuống biển, mang ngân phiếu ở trên người, giảm bớt chút tổn thất,
chính là một thuyền hàng đúng là mất không.
Chẳng qua, lần này hắn không lấy hàng của Lâm Khang Bình, mà là giới
thiệu đồ sứ của Lâm Khang Bình cho đồng hương của hắn là Johann, Johann
làm ăn còn lớn hơn Đại Vệ, có cả đội thuyền vận tải của mình, nhìn thấy
đồ sứ Lâm Khang Bình mang đến cũng là rất thích, đồ sứ Cảnh Đức trấn vẫn
là có danh tiếng rất lớn ở nước ngoài, bởi vì đội tàu người Tây Dương
không thể tiến vào đất liền Đại Phong, Đại Vệ lại cực lực đề cử nhân
phẩm của Lâm Khang Bình, Johann liền cùng Lâm Khang Bình định ra ước
định cung ứng hàng.
Đại Vệ lại nhìn ở trên giao tình nhiều năm, từ chỗ Johann lấy hai quả
lựu đạn đưa cho Lâm Khang Bình, nói là một lần gặp mặt cuối cùng, để lại
cho Lâm Khang Bình phòng thân. Đương nhiên, Đại Vệ cũng cực lực mời Lâm
Khang Bình đến quốc gia bọn họ buôn bán.
Lâm Khang Bình biết sự trân quý của lựu đạn này, vốn không muốn, nhưng
là nhìn tới lựu đạn khéo léo tinh xảo, ma xui quỷ khiến giắt ở trên
người, lại như một kì tích giúp hắn tránh thoát một kiếp.
Bởi vì lũ lụt, lần này Lâm Khang Bình về nhà không có đi đường thuỷ,
cưỡi ngựa thẳng đến đường núi, mắt thấy đến Lĩnh Châu, đi qua Lĩnh Châu
là đến An Châu . Lâm Khang Bình thở dài nhẹ nhõm một hơi, dẫn theo Thẩm
Bảo Phúc cùng Lâm An ra roi thúc ngựa, ai biết trong rừng rậm ngoài
thành Lĩnh Châu đụng phải người bị đuổi giết, quá khéo người bị đuổi
giết Lâm Khang Bình biết. Chính là vị nam tử năm đó Lâm Khang Bình đã
cứu ở Lĩnh Nam, trên người nam tử đều là vết thương, bên người cũng chỉ
còn lại hai người, cũng đều bị trọng thương toàn thân. Hắn cũng nhận ra
Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình đến kích phát dục vọng cầu sinh mãnh liệt
của hắn.
"Là ngươi? Thật đúng là có duyên, xem ra hôm nay lại phải nợ ngươi một phần nhân tình thật lớn rồi." Đối phương cười khổ nói.
"Ngươi làm sao mà biết ta nhất định sẽ cứu ngươi?" Lâm Khang Bình hỏi.
"Trực giác, lần đầu tiên ngươi cũng không nhẫn tâm bỏ lại ta. Lúc này
đây tất nhiên cũng sẽ không cự tuyệt ta." Đối phương nói rất chắc chắn,
vẻ mặt nhàn nhạt, quý khí và khí phách toát ra từ tận trong xương cũng
không bởi vì bị đuổi giết chật vật mà bớt đi chút nào.
Lâm Khang Bình tất nhiên không đành lòng cự tuyệt, bởi vì bao nhiều năm
nay, Lâm Khang Bình chỉ đi quan đạo hai lần, mà hai lần lại đều gặp phải
nam tử này bị đuổi giết, Lâm Khang Bình cho rằng đây là trời cao an
bày, đương nhiên không thể cự tuyệt rồi.
Lâm Khang Bình dẫn theo bọn họ vừa đánh vừa lui. Chạy về phía rừng rậm,
người của đối phương đuổi theo không rời, thời điểm mấu chốt. Lâm Khang
Bình phải mất một quả lựu đạn, mới mang theo bọn họ lên ngựa chạy như
bay, chỉ là người nọ Lâm Khang Bình cứu được thương thế quá nặng, cũng
may đồng bạn của hắn mang theo thuốc trị thương. Lâm Khang Bình để Thẩm
Bảo Phúc ra mặt mua chiếc xe ngựa, không dám vào thành, từ ngoài thành
đi vòng qua.
Mười lăm tháng năm, trong mỏi mắt mong chờ Tử Tình nghênh đón bọn người
Lâm Khang Bình, Lâm Khang Bình nói muốn tìm một chỗ cho bọn họ dưỡng
thương, nhưng lại phải giữ bí mật, Tử Tình suy nghĩ một chút. Đưa bọn họ
đến Trúc uyển, Trúc uyển bên kia vẫn không có người ở, cũng sẽ không có
bao nhiêu người tới đó quét dọn, Lâm Khang Bình đánh thẳng xe ngựa vào
Trúc uyển, nói với hạ nhân là khách nhân của lão gia đến, muốn ở một ít
ngày.
Sắp sếp ổn thoả cho đám khách nhân kia. Lâm Khang Bình và Tử Tình trở
lại trong phòng, Tử Tình từ chỗ Lâm Khang Bình biết sự kiện trải qua lần
này, cũng là không có cách nào lại trách hắn ra tay cứu người, chỉ là
hỏi: "Đến cùng là loại người nào, thế nào mà cứ bị người đuổi giết?
Chẳng qua, mạng hắn đúng thật là đủ lớn, đến hai lần đều là ngươi cứu
hắn, lần này không thể lại lấy hai ngàn lượng bạc đuổi chúng ta chứ?"
Lâm Khang Bình nghe xong, nhéo mặt Tử Tình cười nói: "Nhìn cái dáng vẻ
tham tiền của ngươi này, xem ra sau này ta còn phải đi ra ngoài cứu
người nhiều hơn để kiếm tiền?"
"Nói bậy cái gì vậy? Ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, còn cứu, lần sau lại cứu thử xem, xem ta trừng phạt ngươi như thế nào?"
"Phạt thế nào?" Lâm Khang Bình nhéo mũi Tử Tình hỏi.
"Dù sao ngươi cũng không suy tính cho ta và đứa nhỏ, ta sẽ trực tiếp
nhốt ngươi ngoài cửa lớn, ngươi trông coi những người ngươi cứu kia đi"
"Được rồi, không đùa ngươi nữa, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm việc lỗ
mãng, lần này là có lựu đạn Đại Vệ cho ta, trong lòng ta có chỗ dựa, tất
nhiên không sợ."
"Lựu đạn? Cái dạng gì, ta xem xem?"
"Đã về nhà, ai còn có thể để ở trên người? Ta ném ra, đó cũng không phải là đùa, làm không tốt, xảy ra án mạng."
Lâm Khang Bình nói xong muốn thay quần áo rửa mặt, Tử Tình thu dọn quần
áo của hắn, phát hiện một miếng ngọc bội, nhìn có chút quen mắt, cầm lấy
ở trong tay lật xem, Lâm Khang Bình liếc mắt nhìn một cái, nói: "Ngươi
thu lại cẩn thận đi. Là người nọ đưa, nói là ta cầm ngọc bội này có thể
đến Kinh thành tìm hắn, hắn có thể giúp ta làm hai việc, bất luận là làm
quan hay là phát tài hay là cái khác, chỉ cần ta suy nghĩ kỹ rồi. Ta
suy nghĩ, vẫn là giữ lại có nguy nan gì sẽ đi tìm hắn, đơn giản vẫn là
không cần, làm quan phát tài đối với chúng ta mà nói không có ý nghĩa
gì."
Tử Tình nói thầm trong lòng một chút, đối phương đến cùng có lai lịch
gì, làm quan phát tài hứa hẹn dễ dàng như vậy, nhưng ngàn vạn lần chớ
chọc phải phiền toái gì, thà rằng không có liên quan gì còn tốt hơn.
Lâm Khang Bình tắm rửa đi ra, thấy Tử Tình còn cầm miếng ngọc bội này
ngẩn người, liền nói: "Ngươi yên tâm, chờ vết thương của hắn tốt rồi,
tất nhiên sẽ đi, chúng ta làm hết sức không kéo quan hệ với hắn, làm
quan ta không có hứng thú, phát tài vẫn là dựa vào chính mình mới yên
tâm hơn. Đúng rồi, nói đến phát tài, ta đúng là có chuyện muốn bàn với
ngươi."
Chuyện Lâm Khang Bình nói, là muốn cân nhắc tự mình mua thuyền, cũng
thành lập đội thuyền vận tải của riêng mình, gọi A Thổ cùng A Thủy từ
Kinh thành về, để ở Việt Thành.
"Ta thấy đội thuyền của Johann, nghĩ không thể để cho người nước ngoài
kiếm hết tiền từ cửa khẩu của chúng ta, ta cũng vận chuyển đồ đến nước
ngoài, kiếm bạc của họ, chẳng qua là, trước mắt chúng ta còn chưa có
thực lực lớn như vậy, bạc của chúng ta, cũng chỉ có thể mua hai chiếc
thuyền lớn, làm trước, ngươi thấy thế nào?"
"Nhưng là, không phải là có hải tặc sao? Đại Vệ không phải là gặp phải?"
Tử Tình cảm thấy vận tải bằng thuyền thật đúng là không an toàn, vừa có
hải tặc vừa có sóng gió, ngay cả an toán tính mạng cũng không có cách
nào bảo đảm, kiếm bạc có ích lợi gì?
"Ta biết ý của ngươi, trước không xuất ngoại, chờ thời cơ chín muồi
rồi, chúng ta cùng Johann kết phường, từ chỗ hắn mua chút lựu đạn trước,
đi theo đội tàu của hắn, hắn cũng là bằng lòng rồi, dù sao thuyền của
hắn cũng là có hạn, nhiều người an toàn, đến nước ngoài, chúng ta còn
phải liên hệ cùng hắn. Ngươi yên tâm, ta không đi, Việt Thành bên kia
không hề thiếu thủy thủ, bọn họ là đi quen rồi, chúng ta thuê đến là
được, còn lại liền giao cho A Thổ và A Thủy quản lý. Xà phòng ở kinh
thành bên kia có thể giao cho người khác quản lý, hai tiểu tử này ta
phát hiện vẫn là có chút thiên phú buôn bán, lại là người Việt Thành,
ngôn ngữ thuận tiện, người cũng tin cậy." Lâm Khang Bình giải thích nói.
Tử Tình nghe đến Lâm Khang Bình không tự mình đi, trái tim mới buông
xuống một nửa, hai người nói chút chuyện khác, rồi nghỉ ngơi.
Vì không để cho người khác tiếp xúc với mấy vị trong Trúc uyển kia, mỗi
ngày Lâm Khang Bình đều tự mình đưa cơm đồ ăn đi qua. Có khi, Lâm Khang
Bình còn có thể ở đó ăn một bữa cùng hắn. Hai người đi theo hắn một
người đã đi rồi, về phần đi làm cái gì, cái này Lâm Khang Bình cũng
không hỏi nhiều.
Tử Tình đối với vị ở Trúc uyển kia vẫn có chút tò mò, dạng người gì mà
cứ rơi vào đuổi giết, chẳng qua tò mò thì tò mò, Tử Tình vẫn là rất tiếc
mạng, không nên hỏi thăm tuyệt đối không hỏi thăm, cũng dặn người trong
nhà không có việc gì không cần tới gần Trúc uyển.
Tử Tình quan tâm là vết thương của hắn bao giờ thì có thể khỏi, dù sao
ai cũng không muốn trong nhà giữ một quả bom không hẹn giờ như vậy.
Nhưng tục ngữ có nói, cứu người cứu đến cùng, tiễn Phật tiễn tận Tây
Thiên, người ta chưa nói đi, là vạn vạn lần không thể đuổi. Cho nên Tử
Tình hết sức tận tâm sắp xếp bữa ăn hàng ngày hợp lý, dinh dưỡng cực kỳ
phong phú, ước gì thương thế của hắn sớm ngày khỏi hẳn, sớm ngày rời đi.
Tử Tình suốt ngày than thở , Lâm Khang Bình thấy chỉ đành phải tìm chút
việc cho Tử Tình làm, những chuyện chẳng hạn như Lâm Sơn và Lâm Phong
cũng đến tuổi thành thân rồi, cùng Tiểu Tử Tiểu Hồng vừa vặn kết thành
hai đôi, Khang trang bên kia cũng có người muốn thành thân, Yên Nhiên Tử
Tình muốn đích thân trông coi, Lâm Khang Bình còn tìm mấy tháng sổ sách
cho Tử Tình muốn nàng kiểm tra, vì muốn mua thuyền, còn phải thu xếp
từng khoản trong nhà, xem có thể nặn ra bao nhiêu ngân lượng... vân vân
và mây mây
Vừa làm như thế, Tử Tình thật đúng là không có thời gian nghĩ tới vị ở
Trúc uyển kia, chẳng qua, Lâm Khang Bình còn bận hơn Tử Tình, mấy ngày
nay đều ở thôn trang, xưởng mở rộng gấp đôi, có thể mua chút khoai tây
và khoai lang từ bên ngoài để làm miến, bánh phở; bún sẽ không làm,
không có sức cạnh tranh gì, đương nhiên trừ nhà mình muốn ăn.
Thời gian đảo mắt đã đến tháng sáu, ngừng mưa từ tháng Năm tới nay, thời
gian dài như vậy vẫn không có mưa, oi bức ngột ngạt, Tử Tình lo lắng
mọi người bị cảm nắng, mỗi ngày đều phải dặn dò nhà bếp hầm một tô cháo
đậu xanh, dùng nước giếng thật lạnh, đưa đi cho các nơi trong viên, còn
có thôn trang cũng vậy, dặn dò Lâm Khang Bình thu hoạch vụ hè mỗi ngày
từ sáu giờ sáng làm đến mười giờ, mười giờ tới bốn giờ chiều đều nghỉ
ngơi, bốn giờ lại làm đến tám giờ, cứ như vậy, hiệu suất ngược lại cao
hơn.
Thời tiết quá nóng, dưa hấu trong Tình viên cũng không nhiều, Tử Tình
liền không định bán, đều giữ lại cho nhà mình ăn, trừ kem tươi, Tử Tình
nhàn đến không có việc gì lại dùng trứng gà thử làm kem, lãng phí không
ít trứng gà sữa dê mới miễn cưỡng có thể ăn, ngay cả sữa trước kia Tử
Tình thích cũng có. Chỉ là thiếu một vị bơ, không có bơ, chỉ đành phải
dùng sữa dê thay thế, đương nhiên, vị vẫn là kém hơn rất nhiều, là giống
mà không phải giống, cũng chỉ là có thể ăn mà thôi. Sau khi Tử Tình làm
xong đưa cho nhà mẹ đẻ một ít, lại đưa chút kem tươi cho Trúc uyển, bởi
vì trong nhận thức của Tử Tình, đại nam nhân đều không thích ăn những
thứ ngọt ngọt ngấy ngấy gì đó.
Tử Tình không nghĩ tới là, bởi vì một chút đồ này, lại dẫn đến phiền toái cho mình, suýt nữa gây ra họa lớn.