Thiên Địa Càn Khôn

Chương 27: Đương quy




Thái Nguyên và Đại Đồng nương tựa lẫn nhau, tạo thành thế ỷ giốc. Giặc Thát nhiều lần tấn công biên ải, đa phần đều tấn kích trước vào Tuyên Phủ Đại Đồng. Thái Nguyên tựa vào đất liền, không phải là mục tiêu công kích chính nên binh mã Thái Nguyên đã trở thành một cánh quân quan trọng để kiềm chế Thát Đát. Mỗi khi Đại Đồng gặp phải hiểm nguy triều đình đều điều động binh mã từ Thái Nguyên đến cứu viện.

Trước khi đại quân của Dương Nhất Thanh tiến đến Đại Đồng, do tình thế biên quan nguy cấp nên Chỉ huy sứ của vệ Thái Nguyên đã dẫn đại quân gấp rút chi viện. Trên chiến trường ông bị trúng phải tên lạc, bệnh tình vốn không quá nghiêm trọng, nhưng không ngờ sau khi trở về Thái Nguyên, vết thương lại đột nhiên diễn biến xấu, thế là ô hô thương thay. Không ngờ Chỉ huy sứ tân nhiệm của vệ Thái Nguyên lại chính là vị Trương đại nhân Trương Dần này.

Nhà họ Quách rất có ảnh hưởng trong quân đội, xem ra vị Trương Dần này hẳn là thân tín do Quách Huân đề bạt. Dương Lăng bèn vội chắp tay chào ông ta:

- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Đêm giao thừa mà Trương đại nhân vẫn phải bôn ba trên đường, thực sự là cực khổ cho ngài rồi.

Trương Dần ôm quyền thi lễ, mỉm cười đáp:

- Hoá ra là Dương đại nhân ở ngay trước mặt. Hạ quan nghe uy danh của đại nhân đã lâu, như sấm bên tai, hôm nay được gặp thật là may mắn ba đời. Thân đã gửi vào nơi binh nghiệp, vốn chính là nuôi quân nghìn ngày, dùng quân một chốc, lúc này cực khổ cũng là lẽ đương nhiên thôi.

Lão ta vừa nói vừa quét mắt sang những người bên cạnh Dương Lăng, lúc thấy Ngũ Hán Siêu ánh mắt lão dừng lâu hơn một chút, rồi lại dời mắt về phía Dương Lăng như thể không có việc gì. Dương Lăng thấy lão nhã nhặn nho nhã, hai mắt có thần, nói chuyện đúng chừng đúng mực, cũng bất giác nảy sinh hảo cảm.

Đôi bên trò chuyện mấy câu, thấy người đứng ở cổng thành càng lúc càng đông, đã hơi bị ùn tắc, Quách Huân bèn khẽ chau mày nói với Dương Lăng:

- Không quấy rầy Dương đại nhân nữa. Trương huynh nóng lòng nhậm chức lo liệu chính sự, xin phép cáo từ tại đây.

Dương Lăng cười đáp:

- Được! Có dịp chúng ta sẽ lại trò chuyện, cung tiễn Quách tướng quân, Trương đại nhân!

Trương Dần mỉm cười gật đầu, cất giọng sang sảng:

- Dương đại nhân, hạ quan cáo từ!

Dương Lăng dõi mắt tiễn bọn họ phóng ngựa rời khỏi kinh thành. Lúc quay lại, y mới thấy mấy người Hàn Ấu Nương và Tô Tam đang đứng ở một bên tươi cười ríu rít. Thấy y quay đầu lại, Hàn Ấu Nương đi đến hớn hở khoe:

- Tướng công! Hôm nay là ngày ba mươi rồi, thiếp và mấy tỷ muội đang nói không biết khi nào tướng công mới trở về đây, không ngờ chàng lại về sớm như vậy rồi.

Dương Lăng trở người nhảy xuống ngựa đi đến chỗ bọn họ, đưa mắt nhìn các cô Tô Tam rồi mỉm cười hỏi:

- Không phải các nàng đi miếu dâng hương sao? Chạy đến cổng thành để làm gì?

Hàn Ấu Nương thoáng đỏ mặt, Tô Tam và Tuyết Lý Mai cũng có phần ngượng nghịu còn Cao Văn Tâm đứng ở phía sau che miệng cười khẽ. Dương Lăng cũng không nỡ vạch trần, bèn cười nói:

- Đã gặp rồi thì cùng nhau trở về thôi.

Kiệu của các cô dừng lại bên đường cho mấy vị cô nương lên kiệu. Dương Lăng cưỡi ngựa chậm rãi theo cạnh, vừa nhìn không khí đón tết tưng bừng trong kinh sư, vừa cách rèm trò chuyện cùng Hàn Ấu Nương. Lúc gần đến rìa thành tây, mọi người trông thấy bên đường có một đám đông đang túm tụm, người của Binh mã ty cũng đã kéo đến.

Sau việc Xưởng đốc bị bắt cóc lần trước, chỉ cần có chút biến động nhỏ là đám phiên tử dưới quyền của Dương Lăng ai nấy liền như lâm phải đại địch, mấy chục người trong tối ngoài sáng liền lập tức bảo hộ kiệu và ngựa, cách ly toàn bộ bá tánh, lặng lẽ thò tay vào ngực, nắm chặt lấy nỏ cứng và súng ngắn.

Ngũ Hán Siêu cũng không để ý đến chốn om sòm ở đằng trước. Hắn vừa ghìm ngựa đến gần Dương Lăng, vừa liếc nhanh quan sát chung quanh, để ý đến bá tánh bên đường. Dương Lăng hơi nhổm người, ngó vào trong đám đông, vừa nhìn thấy người đứng giữa, y không khỏi khẽ chau mày. Vẫy tay gọi Liễu Bưu lại, y thấp giọng bảo:

- Đi xem thử đã xảy ra chuyện gì!

Liễu Bưu hiểu ý, buông cương nhảy xuống ngựa, chen vào trong đám đông đang xem chuyện náo nhiệt. Hắn thấy ông chủ một tiệm may vừa lôi kéo một gã đàn ông tuổi trạc tứ tuần vừa rống họng tru tréo với tuần bộ của Binh mã ty:

- Hồ tứ gia đến thực tốt quá, kẻ này thực không biết lý lẽ gì cả. Hôm trước hắn đến, bỏ một lạng bạc ra đặt cọc, nói rõ là muốn thảo dân may một bộ áo bào Cô nhung hảo hạng. Hôm nay đến thử thấy vừa vặn, hắn lại chối bay bảo là ban đầu nói chỉ mua đồ nhung hạ phẩm. Thảo dân đưa ký ước ra cũng bị hắn xé vụn, nói là thảo dân vu cáo hắn.

Lão đây tự nhận xui xẻo, vốn định nhân nhượng cho khỏi phiền, hắn lại nói ngày mai là năm mới, thảo dân đã may nhầm áo bào của hắn, phải lấy áo nhung này ra để bồi thường. Lão đây mở tiệm ba mươi năm, xưa nay mua bán công bằng, chưa từng khinh già gạt trẻ, láng giềng phố phường đều có thể làm chứng, đã từng gạt người bao giờ? Kẻ này thật quá ư ngang ngược đi!

Đứng cạnh gã đàn ông tuổi trạc tứ tuần đó là một thư sinh tuổi trạc độ hai mươi, đang đỏ mặt níu áo hắn. Gã đàn ông trung niên gạt tay hắn vùng ra, thấy quan binh chẳng những không sợ mà ngược lại còn nghênh ngang tự đắc. Gã liếc xéo tay thủ lĩnh Tuần bộ rồi cười nhạt:

- Ngươi không lừa gạt? Ngươi không lừa gạt chẳng lẽ đại gia ta lại lừa gạt sao? Buông tay!

Đoạn gã hừ một tiếng, vùng khỏi tay thợ may già, phủi phủi vạt áo, thong thả nói tiếp:

- Ngươi có biết ta là ai không? Đại gia ta là đường huynh của Đề đốc nội xưởng, thống lĩnh ngự tiền thân quân của hoàng thượng, Uy Vũ bá gia Dương Lăng!

Người thợ may già nghe xong thì sợ run cầm cập. Tay thủ lĩnh Tuần bộ được gọi là Hồ tứ gia nọ cũng không khỏi biến sắc, bốn bề im phăng phắc. Gã ta vẫn ung dung nói tiếp:

- Là đường huynh! Hồ tuần bộ, người nói đại gia ta có giống phường lừa bịp không?

Nói đoạn, gã vênh mặt nhướng mắt. Không ngờ làm vậy, vừa khéo khiến gã trông thấy bên ngoài đám đông, Dương Lăng được vây quanh bởi mấy thớt ngựa to lớn, đang sầm mặt nhìn gã. Cả người gã không khỏi run lên, vẻ mặt lập tức trở nên lo lắng.

Hồ tuần bộ khổ sở gật đầu khom người đáp:

- Không giống không giống! Đại gia ngài dáng vẻ đường đường, quả là huynh trưởng của Dương bá gia Dương đại nhân rồi, nào sẽ lại ức hiếp ông chủ tiệm may nho nhỏ như lão ấy chứ. Hề hề, hề hề.

Cười nịnh bợ xong, hắn liền thẳng lưng quát lão thợ may:

- Lão Bùi à, rõ ràng là lão già rồi lẩm cẩm, nghe lầm lời căn dặn rồi. Dương đại gia là người có danh phận, lẽ nào lại so đo tính toán với một thợ may nho nhỏ như lão chứ? Đã có lỗi với đại gia, ông tự nói nên làm sao đây?

Người thợ may già ấp úng:

- Vậy... vậy..., lão đây đưa bộ áo bào này cho đại gia xem như là nhận lỗi vậy!

Nói xong câu này, lão cảm thấy rất đau lòng, nhưng mà xưởng vệ thực sự không thể trêu vào.

Thường có câu "bắc có Cô nhung, nam có Nữ cát(1)", nhung quý Lan Châu cực phẩm chỉ có thể thấy trong cống phẩm hoàng cung. Chiếc áo khoác lụa vàng lót Cô nhung màu mận tía mà Dương Lăng đang khoác chính là mới được hoàng đế Chính Đức ban thưởng hai ngày trước, trị giá trăm lạng bạc ròng.

Cô nhung của lão thợ may tuy không phải là cống phẩm, nhưng cũng trị giá gần mười lạng bạc ròng, là thứ mà gia đình giàu có thường mặc cả mấy mươi năm, thậm chí truyền xuống đời con đời cháu. Đem thí bộ áo bào này rồi, coi như lão làm không công mấy tháng.

Dương Tuyền nhìn Dương Lăng lom lom, miệng môi trắng bệch, nào còn dám nhận lấy chiếc áo bào Cô nhung đó chứ. Liễu Bưu quay đầu nhìn Dương Lăng, y nén giận, gật đầu tỏ ý, Liễu Bưu bèn gật đầu, xoay người chen vào trong đám đông. Hắn lấy từ trong tay áo một thỏi bạc nặng, nhét vào trong tay người thợ may già, mỉm cười nói:

- Sao Dương phủ có thể tiếm lợi ích của ông được? Tam gia vốn định may một bộ thường phục mặc thường ngày, cũng không lo bị dơ hoặc sờn. Nếu bộ áo này đã dùng vải tốt, vậy chúng ta nhất định sẽ mua. Thỏi bạc này đủ mười lạng, cộng với một lạng đặt cọc trước, hẳn là đã đủ chứ?

Lão thợ may họ Bùi mừng khôn kể xiết, liền gật đầu cảm ơn rối rít:

- Đủ rồi đủ rồi! Khấu trừ tiền vải và tiền công, còn phải trả lại cho ngài năm phân bạc nữa.

Liễu Bưu cười hà hà:

- Không cần đâu, làm lễ tế trời(2) không thể sơ sài, coi như tam gia nhà ta thưởng cho ngươi đó.

Nói đoạn, hắn cầm lấy bộ áo bào rồi nói với Dương Tuyền:

- Tam gia, chúng ta về phủ thôi.

Dương Tuyền giật mình, vội "à, ờ" mấy tiếng rồi ngoan ngoãn bước theo hắn ra khỏi đám đông. Dương Lăng mặt nặng như chì, hờ hững nhìn gã rồi giật cương ngựa đi trước. mặt Dương Tuyền trờ thành tím ngắt. Liễu Bưu làm việc hết sức khéo léo, tuy biết Dương Lăng rất giận, song suy cho cùng chú cháu Dương Tuyền là người nhà họ Dương, có xa cách mấy vẫn gần hơn hắn rất nhiều. Hắn biết hai người không thể cưỡi ngựa, bèn vội gọi một viên phiên tử lại thuê kiệu ngựa đưa hai người về.

Thành Khởi Vận vén rèm kiệu, trông thấy hết mọi chuyện, đôi mắt đen láy của nàng đảo một vòng, ra vẻ đăm chiêu.

Về đến phủ, Dương Lăng hầm hầm bước vào trong trung đường, cởi áo khoác ra. Hàn Ấu Nương biết hiện tại tâm tình y không tốt nên bèn ngoan ngoãn cầm lấy áo, trộm nháy mắt với mấy vị tỷ muội, mọi người lặng lẽ trở về nhà sau.

Dương Lăng chỉ vận áo cổ bó ống tay hẹp màu xanh thẫm, mới vừa vào thư phòng trong trung đường ngồi, Dương Tuyền và Dương Vân Long đã lo lắng bước theo vào. Dương Tuyền ngượng ngập mở miệng:

- Lăng đệ...

Dương Vân Long cũng sợ sệt gọi:

- Lão thúc!

Trong nhà dán đầy câu đối cùng chữ Phúc lẫn tranh tết, tràn ngập một không khí hân hoan. Khắp nơi trong thôn thi thoảng lại có tiếng pháo rộn ràng. Hôm nay đã là ba mươi tết...

Nhớ đến điều đó, Dương Lăng chỉ thở dài, đứng dậy bảo:

- Nếu như thường ngày không đủ chi dùng, tam ca cứ nói với Ấu Nương một tiếng là được. Làm sao nhà chúng ta lại có thể làm những chuyện khiến người ta đàm tiếu sau lưng như vậy chứ?

Dương Tuyền vừa xấu hổ vừa bực tức nhưng lại không dám phát tác, chỉ biết vâng vâng dạ dạ. Dương Lăng liếc qua Dương Vân Long nói:

- Đã sắp sang năm mới, ta đã báo cho bộ Lại, qua ngày mười lăm sẽ thu xếp cho Vân Long một công việc. Ngươi biết viết biết tính, đừng chỉ dựa vào cái danh hiệu nhà họ Dương, hãy dựa vào bản lĩnh của mình mà làm cho tốt, đừng có được voi đòi tiên.

Dương Vân Long mừng rỡ cảm ơn:

- Đa tạ lão thúc! Chỉ cần có công việc ở trong kinh là được, Vân Long nhất định sẽ không gây thêm phiền phức cho thúc đâu.

Dương Lăng ừ một tiếng, rồi ngó sang Dương Tuyền bảo:

- Cho dù làm một tiểu tốt ở nha môn trong kinh cũng không phải là dễ. Tam ca... ờm... chốc nữa đệ sẽ giúp huynh tìm một vị trí ổn thỏa.

Dương Tuyền hơi thất vọng nhưng không dám biểu hiện ra mặt, chỉ đành vâng dạ; thấy Dương Lăng không muốn nói thêm gì với gã nữa, bèn cáo từ lui ra.

Ngồi trên ghế dựa, Dương Lăng day ấn đường nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Dương Tuyền văn dốt võ dát, phẩm hạnh tồi tệ, thực sự y không muốn dây dưa với gã. Nhưng mà quan hệ họ hàng thân thuộc như một cái lưới vô hình khổng lồ bao trùm lấy y, loại áp lực ngầm ấy khiến con người ta không thể nào phản kháng. Sóng to gió lớn cỡ nào y cũng đã đều trải qua, thế nhưng y lại không biết nên làm thế nào cho phải với cái tên tiểu nhân vật bé tí như con kiến này.

Ban đầu y còn định thu xếp cho gã công việc cai ngục trong đại lao bộ Hình, song xem ra cũng không thể sử dụng tên này được. Dương Lăng thở dài, tạm thời không nghĩ đến gã nữa, y lại cân nhắc kỹ lưỡng việc thu xếp để năm sau hoàng đế xuất kinh một lượt, rồi mới đứng dậy đi về phía nhà sau.

Trên khuôn mặt Thành Khởi Vận đọng một nụ cười ngọt ngào, nàng vừa mới chào hỏi ba vị phu nhân và Cao Văn Tâm xong. Vừa rẽ vào trong thư phòng, nụ cười trên gương mặt lập tức tan biến, nàng uể oải thỏng vai, rì rì bước vào chỗ ở của mình.

Đám người Hàn Ấu Nương đều là con gái tuổi còn khá trẻ, tinh lực dồi dào, trò chuyện cũng ăn ý. Nàng lớn hơn bọn họ cả chục tuổi, kinh nghiệm và tuổi tác khiến nàng khó lòng cảm thấy hứng thú với những đề tài mà bốn người con gái nọ nói chuyện say sưa. Buổi sáng đi dạo trong thành, đám người Hàn Ấu Nương vẫn tràn trề tinh lực, trong khi sự nhạt nhẽo và vô vị lại khiến nàng cảm thấy cả người rã rời.

Thành Khởi Vận sợ lạnh, cho nên Dương Lăng đặc biệt căn dặn đặt nhiều lò sưởi trong phòng nàng, ban ngày đốt lò sưởi, buổi tối giường lò và tường kép sưởi ấm cũng được đốt lửa khiến cho căn phòng trở nên ấm áp. Lúc này mặt trời mới vừa qua chính ngọ, bởi đêm nay là giao thừa, cho nên lò sưởi trong phòng vẫn được đốt, cả phòng ấm áp như tắm trong gió xuân.

Thành Khởi Vận lười nhác cởi váy lụa, áo kép, thay giày da hươu bằng giày thêu, ngồi duyên dáng trước gương; khuôn trăng đầy đặn trong gương, mày như lá liễu mắt như sao trời, má đào môi hạnh sáng ngời, vẫn là một vẻ rạng ngời như hoa.

Nàng vận chiếc áo cánh ống hẹp cân vạt, quần dài xanh nhạt chấm đất, chiếc "yếm kha tử"(3) màu đỏ tươi mặc bên trong ôm chặt lấy bộ ngực đầy đặn, rãnh ngực hõm sâu, như chực bung ra ngoài, phác hoạ nên đường cong mê người.

Thành Khởi Vận khẽ thở dài một hơi, ngón tay như ngọc trắng vuốt nhẹ bộ ngực mềm mại và mịn màng. Thân thể nàng vẫn kiều mị mê người như trước, cặp mắt hạnh to và sáng như sao trời vẫn có sức hút mê hoặc chúng sinh như trước, nhưng sẽ còn được bao nhiêu năm tháng thanh xuân? Hết hôm nay, sẽ lại già thêm một tuổi.

Không khí vui mừng rộn rã khắp Dương phủ và tiếng pháo giòn giã thi thoảng truyền đến từ thôn trang khiến nàng cảm thấy lạc lõng và cô quạnh, chán chường và mệt mỏi với hết thảy mọi thứ mà nàng đã theo đuổi trước đây. Lúc này nàng chỉ muốn tìm kiếm một người để nàng có thể tựa vào, có thể cuộn vào trong lòng thủ thỉ chuyện trò. Nhưng yêu cầu tối đơn giản đến vậy cũng không kiếm dễ bằng kim tiền và quyền thế.

Lười nhác chùng vai, Thành Khởi Vận ngước nhìn hình ảnh mình trong gương rồi thở dài chán nản. Nàng vừa định leo lên giường nghỉ ngơi một chút, chợt có tiếng Dương Lăng từ ngoài cửa vọng vào:

- Thành cô nương, cô đã đi nghỉ chưa?

Thành Khởi Vận giật mình, ánh mắt chợt loé lên tia vui mừng, cảm giác mệt mỏi đau nhức lập tức tan biến, tinh thần thoắt đã trở lại. Nàng vội đáp:

- Vẫn chưa ạ! Đại nhân chờ một chút, ti chức sẽ ra ngay.

Thành Khởi Vận lật đật nhặt lấy quần áo mặc vào, kéo lê đôi giày thêu đế mềm vội vã chạy ra nghênh đón. Dương Lăng đang chắp tay đứng bên cạnh bàn ngắm bức tranh do Thành Khởi Vận tiện tay vẽ nguệch ngoạc nên. Trông thấy nàng kéo rèm bước ra, y mỉm cười hỏi:

- Chắc mệt hả? Tôi cũng ghét nhất là đi dạo phố, mùa hè thì thà thả câu dưới bóng dương liễu, buông cần xuống nước, nằm trên chiếu nghe gió mà chìm vào giấc ngủ; mùa đông thì ngả trên đầu giường đọc quyển sách hay. Các cô Ấu Nương còn nhỏ, hiếm khi được dịp ra ngoài cho nên ham thích náo nhiệt. Mọi người lại không phải người ngoài, cô không cần thuận theo bọn họ, không muốn đi thì cứ đợi trong phủ cũng được.

Thành Khởi Vận vụt cười duyên dáng:

- Thì bởi khó có dịp ra ngoài, ti chức sao nỡ làm mọi người cụt hứng? Mấy ngày nay đại nhân công việc bộn bề, ti chức cũng không tiện hỏi han, có điều nghe nói đại nhân thường đến chỗ trú đóng của ba xưởng một vệ và mười ba đoàn doanh, phải chăng vẫn là vì chiến sự phương bắc?

Dương Lăng gật đầu đáp:

- Ừ! Sự việc trọng đại, trong Nội xưởng cũng chỉ có một mình Ngô lão biết rõ tình hình tường tận mà thôi, những người khác chỉ biết nó như vậy, chứ không biết rõ nguyên do. Ha ha, lúc đầu vốn định vào kinh thu xếp ổn thoả rồi sẽ quyết định thời gian để cô trở về Giang Nam. Không ngờ, trước tiên là vì dỡ bỏ lệnh cấm biển mà phải toan tính đến chuyện nông canh, vì nông canh mà lo toan đến giống cây trồng, rồi lại sơn tặc vào kinh, giặc Thát tác loạn biên cương, khiến cho chuyện của cô cứ bị hoãn lại. Cô ở đây đã quen chưa?

Thành Khởi Vận khẽ hé môi cười đáp:

- Phương bắc gió như dao cắt, ban đầu thì chưa quen, bây giờ cảm thấy nó cũng có ý vị khác. So với nhà cửa phương nam trong ngoài đều ẩm thấp lạnh lẽo, ở đây khi bước vào lại có cảm giác ấm áp như xuân. Đại nhân và phu nhân cũng hết mực quan tâm ti chức, cứ tiếp tục như vậy, ti chức thực sẽ vui đến quên quê nhà đấy.

Dương Lăng mỉm cười:

- Như vậy sao được, muốn quên quê nhà cũng phải làm xong đại sự giải trừ lệnh cấm biển rồi mới được.

Ánh mắt Thành Khởi Vận vụt sáng, nàng hỏi:

- Đã nắm chắc rồi sao?

Dương Lăng gật đầu:

- Ừ, có điều phải cực khổ cho cô rồi. Mồng sáu tôi sẽ phải rời kinh lên bắc, cô cũng sẽ đồng thời vào nam xuống Kim Lăng, bắt đầu chuẩn bị hết thảy mọi việc. Thượng tuần tháng hai, nhất định cô phải dẫn được người vào kinh. Về phía các quan viên đại biểu cho quan lại vùng duyên hải đó, tôi đã nắm thóp được một ít rồi, Hoàng thượng cũng đã gật đầu đồng ý. Hiện tại khó nhai nhất chính là đám hại nước, hại dân đã bảo thủ mà lại cứ hùng hồn mượn thể diện thiên triều thượng quốc làm lá chắn. Đánh thì không đánh được, chửi cũng không chửi nổi, thực phải phiền đến phương cách của Thành cô nương để bịt miệng bọn họ lại thôi.

Thành Khởi Vận chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế dựa đối diện, cười duyên dáng:

- Đại nhân yên tâm, Khởi Vận nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh. Tháng giêng về Kim Lăng, tháng hai ti chức nhất định sẽ về kinh phục lệnh đúng hẹn.

Đầu ngón tay Dương Lăng mơn trớn miếng chặn giấy trơn nhẵn bằng ngọc thạch, y đáp:

- Được! Tuy cô thể chất yếu ớt, nhưng lại là nữ trung hào kiệt, chưa từng lừa dối bản quan. Cô làm việc, ta tuyệt đối tin tưởng.

Y thoáng trầm ngâm, rồi đứng dậy nói tiếp:

- Hôm nay là giao thừa, đến giờ cơm chiều cô hãy đến phòng khách, mọi người tề tụ cho náo nhiệt, đừng trốn ở đây nữa.

Thành Khởi Vận mỉm cười dạ đáp lời, trông thấy y bước ra cửa, chợt hỏi:

- Đại nhân! Vị bà con Dương tam gia vào kinh nương nhờ, dường như đại nhân đang lo nghĩ không biết nên bố trí như thế nào cho ổn thỏa thì phải? Không bằng để ti chức dẫn gã đến Giang Nam xem sao?

Dương Lăng do dự:

- Việc này... quả thực khiến người ta lo nghĩ. Cũng không giấu gì cô, người này văn dốt võ dát, thói xấu lại có đủ, tuy không phải là một mầm họa lớn, song thực sự khiến người ta khó ưa. Do có huyết thống họ hàng nên đuổi thì không được, giữ cũng không xong. Bản quan nhìn tên lưu manh này, thực như chó cắn phải nhím, không biết nên mở miệng thế nào. Cô dám rước cái của phiền phức này theo bên mình sao?

Thành Khởi Vận nghe y nói với giọng điệu tự giễu, không khỏi che miệng cười nói:

- Đại nhân thật! Nói hắn không biết phấn đấu là được rồi, sao còn so sánh mình với... với... Ha ha, ti chức có gì mà không dám chứ, có điều đương nhiên phải xin đại nhân một cây Kim Phê lệnh tiễn(4). Dương tam gia là người chí thân của đại nhân, từ xưa việc quản lý thuộc hạ khó nhất chính là vướng phải quan hệ thân thích. Ti chức xa cách một tầng, chỉ cần công chính vô tư, vẫn dễ nói chuyện với gã hơn đại nhân nhiều.

Dương Lăng nghĩ ngợi một lúc rồi nhoẻn miệng cười nói:

- Được, vậy tôi sẽ giao cho cô cái của nợ này. Cô phải nghiêm khắc không được dung túng gã, nếu tôi nghe nói gã cậy vào quyền thế của tôi làm điều xằng bậy thì tôi sẽ chỉ hỏi tội cô thôi đó!

Thành Khởi Vận cười đáp:

- Ti chức tuân lệnh!

***

Mùng một tết, Hoàng đế không phải lâm triều, tuy nhiên đám cận thần trong cung vẫn phải vào cung viếng thăm theo lệ. Cả nhà Dương Lăng quây quần trong phòng sưởi, chơi đùa trò chuyện đến quá trưa. Ước chừng đại thần vào cung đều đã về hết rồi, y mới dẫn theo người hầu thân cận vào cung gặp Hoàng đế.

Chính Đức bận bịu suốt cả buổi sáng: sớm ra vừa thức dậy đầu tiên là đến tẩm cung thỉnh an Thái hoàng thái hậu và Thái hậu, nhận lì xì, sau đó trở về cung Càn Thanh ngồi ngay ngắn đón một đám hoàng thân quốc thích và đại thần văn võ đến thỉnh an, phát bao lì xì. Hiện hắn đã làm xong tất tần tật những công việc cần làm, đang cùng Giải Ngữ và Tu Hoa ở trong điện thi ném thẻ vào vò. Lưu Cẩn đứng một bên cười vỗ tay ủng hộ.

Dương Lăng bước vào điện, đứng một bên đợi Chính Đức ném hết thẻ trên tay xong, mới bước đến làm lễ, chúc mừng năm mới. Diễn xong màn hỏi han chúc mừng xong, hai người vua tôi bọn họ mới cùng thở ra một hơi thật dài.

Chính Đức bảo Dương Lăng và Lưu Cẩn vào nội thư phòng, rồi không thể đợi thêm nữa, hắn lập tức hỏi ngay:

- Dương thị độc, mọi thứ chuẩn bị thế nào rồi?

Dương Lăng đáp:

- Mọi việc đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ đợi có cơ hội thích hợp, mời Hoàng thượng hạ chỉ, lệnh cho thần đến biên cương ủy lạo, sau đó sẽ có thể thực hiện kế minh tu sạn đạo...

Khi nói đến đây, y chợt nhớ đến một chuyện, mặt liền biến sắc.

Chính Đức cũng rất lanh trí, trông thấy mặt y cứng lại, liền hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Dương Lăng lưỡng lự một lúc rồi hỏi:

- Hoàng thượng, chuyện ngài xuất kinh, ngoại đình chỉ có thần, Tiêu đại học sĩ và Nghiêm Tung của bộ Hộ rõ, Nội xưởng có Ngô Kiệt biết, nội đình ngoài Lưu công công ra còn có ai nghe nói đến nữa không?

Chính Đức thoáng do dự rồi gượng cười nói:

- Chuyện thú vị như vậy mà phải đem giữ ở trong lòng trẫm thực sự cảm thấy khó chịu, cho nên... ta đã từng nhắc đến với hai vị cô nương Giải Ngữ và Tu Hoa. Có điều chỉ nói sẽ đi về phía bắc, cuối cùng sẽ đến Đại Đồng, ngoài ra chưa từng nói với bọn họ điều gì khác. Có chuyện gì sao?

Dương Lăng chau mày thưa:

- Thần nhớ đến một chuyện, hai trăm đại đạo lục lâm Bá Châu bị Di Lặc giáo mê hoặc đột nhiên vào kinh, mục đích ban đầu là gì, chỉ có mấy thủ lĩnh trong đám sơn tặc đó biết, chứ hiện tại chúng ta vẫn chưa tường tận. Hoàng thượng xuất kinh là chuyện lớn biết dường nào, người biết được thực không nên quá nhiều.

Đoạn y cười khan hai tiếng, làm bộ nói đùa bảo tiếp:

- Từ dạo thần bị Di Lặc giáo “dạy dỗ”, đến giờ vẫn còn khiếp sợ chưa vơi. Nhớ lần đầu gặp cô nương Giải Ngữ, từng thấy trên người nàng ấy đeo một miếng ngọc bội khắc tượng phật Di Lặc. Nữ tử đeo tượng phật trên người chẳng phải kỳ quái sao? Ha ha, đương nhiên, có thể là thần đã suy nghĩ quá nhiều, thực có hơi vô lý...

Chính Đức thoáng ngẩn ra, rồi bật cười nói:

- Khanh đó nha, đúng là hoang đường! Khanh nghi ngờ hai vị mỹ nhân Giải Ngữ và Tu Hoa là người của Di Lặc giáo à? Làm sao có khả năng đó chứ, hơn nữa, nam đeo quan âm nữ đeo phật, tượng phật mà cô gái đeo ngẫu nhiên lại là phật Di Lặc thôi. Nếu như vậy liền coi là Di Lặc giáo, các cô gái trong thiên hạ mười phần sẽ có đến bảy phần bị chém đầu rồi.

Dương Lăng nghe vậy thì ngớ ra. Nghe Chính Đức nói, y mới nhớ trước đây mình cũng từng nghe nói nam đeo quan âm nữ đeo tượng phật, chỉ là nhờ Chính Đức nhắc nhở mới nhớ lại. Ngẫm kỹ lại, tri thức về lịch sử của mình có hạn, mặc dù biết Ninh Vương tạo phản, song lại chưa từng nghe nói có liên quan gì với Di Lặc giáo cả. Hay là mình đã quá đa nghi?

Dương Lăng ngượng ngập đáp:

- Chuyện này... cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Thần vốn cũng không phải vì vậy mới sinh lòng nghi ngờ, có điều khi ấy bái kiến Hoàng thượng, hai vị cô nương biết tránh sang một bên để không phải tội nhận xằng đại lễ của quan viên. Người dân quê mùa lại hiểu biết lễ nghi như vậy, thần mới cảm thấy hơi kỳ quái.

Lưu Cẩn đứng một bên nghe xong cũng bật cười ha hả, nói:

- Dương đại nhân, bọn họ tuy xuất thân quê mùa, nhưng trước khi được đưa vào trong cung, phủ Ninh vương sẽ phải dạy dỗ đủ mọi lễ nghi cung đình hết ba tháng. Trước khi tiến cung, Ty Lễ giám lại phái người dạy thực tập hết năm ngày, những lễ nghi này mà còn không biết thì mới là lạ đó.

Bọn họ được Ninh vương bảo đảm đưa đến. Ninh vương là hoàng thúc, là hoàng tộc Đại Minh, Di lặc giáo phản lại chính là hoàng triều của Đại Minh chúng ta, hai bên vốn không thể nào đồng loã. Huống hồ trước giờ Ninh vương vẫn luôn trung thành với Hoàng thượng!

Chính Đức nhớ lại lúc làm đại lễ đăng cơ, trong số phiên vương đến tặng lễ vật thì Ninh vương trú đóng ở nơi xa nhất, lễ vật đem tặng cũng nhiều nhất, hợp với tâm ý của mình nhất. Nay lại tặng thêm Giải Ngữ và Tu Hoa, có thể thấy được sự kính cẩn và nể sợ của hắn. Huống hồ trong tay hắn lại không có một binh một tốt, sao có thể có ác ý chứ. Thế là Chính Đức bèn gật đầu kêu phải.

Dương Lăng nói:

- Có lẽ là thần đã đa nghi. Có điều vì an toàn của Hoàng thượng, thần sẽ quyết định đường đi, hành tung, phương thức xuất kinh và thời gian xuất kinh, vẫn mong Hoàng thượng đừng đề cập chuyện này với bất cứ người nào khác, bao gồm cả hai vị nương nương.

Chính Đức bất đắc dĩ cười bảo:

- Theo ý khanh, theo ý khanh đi! Chỉ cần có thể xuất kinh, trẫm sẽ theo ý khanh hết, được chưa?

Dương Lăng thấy Chính Đức vẫn chưa thực tâm đồng ý với mình, bèn nghiêm mặt thưa:

- Hoàng thượng, vua không nói lời đùa giỡn, ngài đã đồng ý thì vạn lần phải giữ lấy lời. Hoàng thượng phải đến Đại Đồng, ấy là vì tận trách nhiệm của thiên tử với thiên hạ, thần cũng sẽ vì sự an nguy của Hoàng thượng mà tận trách nhiệm của thần!

Chính Đức nghe xong bèn nghiêm túc trở lại, nghiêm nghị:

- Được, ra khỏi miệng khanh, chỉ vào tai trẫm! Đừng nói là Giải Ngữ và Tu Hoa, - hắn liếc sang Lưu Cẩn rồi nói tiếp, - Cho dù là lão Lưu, trẫm cũng sẽ không nói cho lão biết. Như vậy được chưa?

Chú thích:

(1) vải thô, làm bằng dây đay, dùng may áo mặc mùa hè

(2) nguyên văn "đại quá niên", xuất phát từ câu "quá đông đại quá niên". Ý nghĩa của nó là: ngày xưa, vào ngày đông chí, từ đế vương ở trên cho đến bá tánh ở dưới đều phải mổ gia súc và lấy trái cây tế trời hết sức trang trọng để cảm tạ ông trời năm qua đã ban ơn, và đồng thời khấn cầu năm sau ông trời tiếp tục cho dân gian được mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, vân vân.

(3) loại áo nịt ngực thời xưa

(4) xem hình giữa http://www.china001.com/ifile.php?xn...1216202912.jpg

Lệnh tiễn: còn gọi là cờ lệnh, ý TKV xin DL cho phép TKV toàn quyền trị tội Dương Tuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.