Thiên Chiếu Chiến Vân

Chương 97: Hài tử đầu




Mọi người không nói thêm nữa. Đoàn Phi cùng bọn Hoa Minh mấy người Cẩm Y Vệ đổi sang thường phục xong liền lẻn ra ngoài từ cổng sau nha phủ, chậm rãi đi dọc theo các con phố.

Đường phố lộ ra sự tiêu điều rõ rệt, nguyên nhân toàn thành Tô Châu đang tiến hành tróc nã. Binh sĩ đi qua nhìn thấy những người như bọn Đoàn Phi đều sẽ gọi lại tra hỏi. Lệnh bài Cẩm Y Vệ của Hoa Minh giúp bọn họ đi đường thông suốt không gặp trở ngại.

Nhà Triệu Ngạn nằm ở phố Bình Giang bên phía thành đông. Bọn Đoàn Phi đến trước cửa Triệu gia, việc đầu tiên là ghé vào láng giềng đôi bên nhà Triệu Ngạn. Láng giếng phản ánh lại phu thê Triệu thị nhân phẩm đều không tệ. Triệu Ngạn bình thường có chút nhu nhược, nhưng đối đãi với thê tử rất tốt, cũng thường thấy hai người cùng đi cùng về, vô cùng ân ái. Bất quá, trong một năm việc làm ăn của Triệu gia không thuận lợi thì tình hình có chút thay đổi.

Triệu Ngạn trở nên nghiện rượu, Triệu thị bắt đầu đi đi về về một mình, có khi đêm không về nhà. Nhiều lời đồn đại bắt đầu truyền ra, mọi người đều nói Triệu thị hồng hạnh xuất tường, có người còn nhắc nhở Triệu Ngạn. Triệu Ngạn lại tức giận, đánh người hàng xóm hảo tâm kia một trận, sau rồi đền tiền là xong chuyện, hai nhà cũng không còn qua lại. Từ đó cũng chẳng còn ai dám nhắc tới việc này trước mặt Triệu Ngạn nữa.

Khi Đoàn Phi hỏi cụ thể Triệu thị rốt cuộc là tư thông với người nào thì mọi người đều có chút ngần ngừ. Dưới sự truy vấn của Đoàn Phi, mọi người mới trả lời thống nhất là Sử Điển ở đường Hương Chương Thụ!

Nụ cười của Đoàn Phi liền tắt ngấm. Chỉ vì cái "bí mật" mà ai cũng biết này mà Triệu Ngạn chịu trận đòn oan, thậm chỉ phát điên.

- Mọi người làm sao mà biết được? Là ai nói chuyện này cho mọi người?

Hoa Minh chen vào hỏi một câu.

Mấy người dân do dự một hồi, cuối cùng đáp:

- Là Vương lão ngũ trên phố nói, hắn nói có một lần lúc nửa đêm tình cờ bắt gặp Sử Điển đang tiễn Triệu thị khỏi nhà, bộ dạng rất là ám muội.

Đoàn Phi tinh thần phấn chấn truy hỏi:

- Vương lão ngũ? Đây lại là kẻ nào?

Vương lão ngũ là một tên vô lại, cũng chính là người láng giềng từng bị Triệu Ngạn đánh. Ngày thường y rảnh rỗi thì lang thang ngoài phố trộm cắp lưu manh. Y còn như là vạn sự thông, rất nhiều tin tức đều từ miệng y mà ra. Tên này lúc đi gặp Triệu Ngạn cũng chẳng hề do hảo tâm, chỉ là muốn dùng tin này vòi vĩnh chút bạc mà thôi. Triệu Ngạn đánh y một trận xong thì dùng bạc bịt miệng. Nhưng Vương lão ngũ cũng chẳng có tốt tính đến vậ vẫn lén lút đem chuyện đồn đại ra ngoài. Mọi người chỉ là giấu diếm với Triệu Ngạn mà thôi.

Đoàn Phi trong lòng có chút ý tưởng. Cái tên Vương lão ngũ này chắc hắn là ưa tọc mạch chuyện đời tư người khác, nếu không y lấy đâu ra lắm chuyện để đồn đại vậy? Âu cũng là một dạng gián điệp trời sinh a. Không biết y theo dõi Triệu thị được bao lâu, liệu có nhìn ra điều gì khác lạ chăng.

Sau khi nắm được kha khá tình hình, Đoàn Phi lập tức phân phó bọn Hoa Minh đi bắt Vương lão ngũ. Sau đó hắn dẫn Tô Dung cùng Quản Tiêu Hàn đến trước cửa Triệu gia, cầm vòng thú đồng trên cửa đập hai cái.

Tiếng gõ cửa truyền vào phía trong, qua một hồi liền có âm thanh con gái từ phía trong vọng ra hỏi:

- Ai đó, cha ta không có nhà. Có chuyện gì đợi cha ta trở về hẵng nói, nếu không có thể nói với ta, đợi cha về rồi ta sẽ chuyển cáo lại.

Đoàn Phi nói qua tấm cửa:

- Là Triệu Hiểu Xuân phải không? Chúng ta là người của nha môn. Cha của cô tạm thời bị đại nhân giữ lại nha môn. Chúng ta tới lấy giúp ông ấy y phục cùng đồ dùng hàng ngày, nhân tiện có việc cần hỏi cô.

Tiểu cô nương do dự một hồi mới hé cửa nhìn ra, Đoàn Phi liền nặn ra điệu cười hắn tự cảm thấy là nhẹ nhàng vô hại nhất. Tiểu cô nương lại không để ý, nói:

- Sao ta chưa từng thấy ngươi? Bộ khoái Lưu đại thúc sao lại không tới?

Tiểu cô nương quả là thông minh, cũng biết cách tự bảo vệ mình nữa. Đoàn Phi vốn đang muốn dụ dỗ nàng mở cửa, thì đã nghe thấy keng một cái. Quản Tiêu Hàn kiếm đã xuất ra, trường kiếm xuyên qua khe cửa, rồi nhẹ nhàng nảy lên. Chốt sắt gài phía bên trong cửa tức thì bật lên, Quản Tiêu Hàn liền phi cước đá lên cửa, cánh cửa phút chốc đã mở ra.

Triệu Hiểu Xuân giật nảy mình, nàng hãi hùng nhìn Quản Tiêu Hàn, bật thốt lên:

- Cứu mạng a, cường đạo giết người a!

Quản Tiêu Hàn thu kiếm bước vào, bắt lấy cằm tiểu cô nương, cười nói:

- Tiểu muội muội, đừng có kêu la nữa. Tỷ tỷ không phải người xấu, chốc nữa tỷ tỷ mua kẹo cho ngươi ha.

Tiểu cô nương tuổi tuy còn nhỏ nhưng cũng đâu dễ dỗ dành vậy. Nàng ta lùi lại hai bước, sắc mặt sợ hãi nói:

- Các ngươi muốn làm gì? Cha ta sẽ trở về ngay bây giờ đó!

Đoàn Phi bất đắc dĩ bước qua cửa đi vào, nói với Triệu Hiểu Xuân:

- Tiểu cô nương, chúng ta thật sự không phải người xấu a. Chúng ta tới điều tra vụ án. Ngươi cũng muốn bắt được hung thủ sát hại mẹ mình phải không?

Triệu Hiểu Xuân do dự một chặp, giọng vẫn cảnh giác nói:

- Các ngươi thật sự là người của nha môn? Vậy các ngươi muốn tra xét chuyện gì?

Đoàn Phi nói:

- Hai năm trước mẫu thân cô bị sát hại trên phố. Trước khi xảy ra chuyện cô có phát giác thấy mẹ mình có biểu hiện gì bất thường hay không?

Triệu Hiểu Xuân nghiêng mặt suy nghĩ một hồi, nói:

- Không có a, không thấy mẹ ta có chỗ nào không bình thường cả.

Quản Tiêu Hàn cười nói:

- Hiểu Xuân, ngươi không biết chút nào về hành tung của mẹ mình ư? Lẽ nào ngươi không nghe nói...

- Ta không biết, ta không biết gì cả! Các ngươi mau đi ra!

Tiểu cô nương đột nhiên kích động, hét lớn lao ra khỏi nhà. Quản Tiêu Hàn tức thì bắt lấy cánh tay nàng. Triệu Hiểu Xuân tuy vùng vẫy quyết liệt, nhưng trong tay Quản Tiêu Hàn thì một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi có khác gì với trẻ con đâu.

Đoàn Phi quát:

- Tiêu Hàn, không được gây khó dễ. Nếu cô ấy không muốn nói thì thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi.

Quản Tiêu Hàn cười nói:

- Công tử, tiểu cô nương này rõ ràng là biết rất nhiều chuyện, chưa biết chừng còn nắm được manh mối gì đó.

Triệu Hiểu Xuân hai mắt đẫm lệ nhưng tuyệt không lên tiếng. Nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, Đoàn Phi lắc lắc đầu nói:

- Đi thôi, chúng ta đến nơi khác tìm manh mối. Một tiểu cô nương thì biết được gì cơ chứ.

Quản Tiêu Hàn đưa mắt một cái, liền thả lỏng tay nói:

- Không sai, nhìn bộ dạng ngây ngốc của nàng ta, chắc hẳn là không biết gì đâu. Chúng ta đã phí công vô ích rồi.

Triệu Hiểu Xuân căm tức nhìn nàng. Quản Tiêu Hàn cũng nhìn lại khinh thường bĩu môi, rồi theo Đoàn Phi bước ra khỏi Triệu Gia. Triệu Hiểu Xuân hít một hơi dài, đột nhiên kêu lên:

- Các ngươi không phải đến lấy đồ cho cha ta sao? Làm sao lại đi như vậy?

Đoàn Phi ồ lên một tiếng, quay đầu lại nói:

- Hiểu Xuân cô nương, cô không nói chúng ta cũng quên khuấy mất. Cô hãy đi lấy vài bộ quần áo cùng đồ dùng cá nhân, cha cô có thể phải ngồi trong ngục vài ngày đó. Cô ở nhà có thể tự lo cho mình được chứ? Có cần ta nhờ hàng xóm láng giềng để mắt giúp không? Hay là đưa cô tới viện cứu tế nghỉ ngơi vài ngày?

Triệu Hiểu Xuân cả giận nói:

- Các ngươi bắt cha ta làm gì? Cha ta không phải hung thủ, các ngươi đã bắt lầm người rồi!

Đoàn Phi tức thì hỏi:

- Làm sao cô biết chúng ta bắt lầm người? Cô biết hung thủ là kẻ nào sao?

Triệu Hiểu Xuân ngập ngựng, mấy lần định mở miệng rồi lại mím chặt. Nàng tức tốc trở vào nhà chuẩn bị quần áo đồ dùng, lấy vải bố bọc lại cẩn thận, rồi nói:

- Ta tin rằng cha ta không giết người. Các ngươi là nha sai còn không biết ai là hung thủ, ta làm sao có thể biết được? Mau đi thôi, ta muốn gặp cha ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.