Thiên Bằng Tung Hoành

Quyển 1 - Chương 27: Đuổi đến




Ngày thứ hai lúc Đồng Nhan vào toà soạn báo thì nghe nói chuyện này rồi, người chết ở Dạ Mị.

Sững sờ, chạy tới tìm tòi tin tức đầu tiên, thật đúng là, tối hôm qua rất nhiều khách chưa chơi đủ thì đã bị đá văng ra ngoài, lấy di động ra thì chụp được, tại chỗ thượng truyền Microblogging, chuyện này nửa đêm đã trở thành đề tài lớn ở thành phố A.

Ngoan ngão giống như Đồng Nhan, nửa đêm nhất định đã ngủ, cho nên hắn không biết.

Nhưng không nên , cô thân là bà chủ của Dạ Mị cũng không nên là người cuối cùng biết tin tức Dạ Mị đóng cửa.

Nhớ tới tối hôm qua Tiếu Thâm mới vừa về nhà đã đi ra ngoài, đoán chừng chính đến chỗ này.

Đồng Nhan tự động xin đi giết giặc, tiếp nhận nhiệm vụ này, trước tiên cô muốn biết tin tức.

Lúc Đồng Nhan chạy tới Dạ Mị, quán đã đóng cửa, không có một người, nguyền xung quanh dsi ngang qua huển nhiên đã biết nơi này có người chết, cũng đi đường vòng, giống như sợ bên trong không sạch sẽ sẽ lây vào chính bản thân.

Vừa định đi đến công ty Tiếu Thâm, lại nghĩ tới tới bây giờ Tiếu Thâm đã không phải tổng giám đốc Tiếu thị rồi, hiện tại đoán chừng ở nhà chứ?

Lấy điện thoại di động ra.

Tiếu Thâm căn bản là không nhận, Đồng Nhan gấp gáp, sáng nay còn rất tốt mà, sau khi đưa con đi học xòn đi làm sao?

Thực vội, gần đây Tiếu Thâm không thuận lợi như vậy, một người kiêu ngạo như thế sẽ không suy nghĩ ra chuyện gì chứ?

Vội vàng gọi cho Cố Tiêu, Cố Tiêu cũng không gọi được, cô nghĩ không ra Cố Đại thầy thuốc sẽ vội cái gì!

Đáy lòng bắt đầu mơ hồ lo lắng, dứt khoát lái xe qua nhà Nghiêm Hi, hiện tại Nghiêm Hi bụng bự chắc chắn sẽ không ra cửa, Lãnh Diễm thương bà xã đoán chừng cũng sẽ ở nhà bồi bà xã thôi.

Kết quả đi một chuyến vô ích. Mấy người anh em này một hai ba đã đi đâu?

Tiếu Thâm nhìn hai chân nhìn điện thoại vang lên một chút, cúp nhét vào trong túi, ngẩng đầu nhìn cô gái trước mắt.

"Cô tới tìm tôi là vì chuyện này? Cám ơn a, không có việc gì tôi đi trước."

Tiếu Tiếu muốn giơ chân, "Anh đứng lại đó cho tôi, đừng quên anh cũng là người Tiếu gia, ông nội thương anh cưng chiều anh nhiều năm, hiện tại công ty gặp phiền toái anh không thể giúp một tay sao? Ông nội là thật yêu thương anh!"

Tiếu Thâm đứng lên nghe vậy khoé miệng treo lên nụ cười lạnh: "Ông nội? Theo tôi được biết hiện tại người ông nội thương nhất chỉ có cô, em họ thân ái, ông nội thương em, muốn cho em rèn luyện, coi như mang Tiếu thị lớn như vậy ra rèn luyện thì cũng như thế nào, chứ? Không có việc gì, gia gia thương cô, sẽ không trách cô, yên tâm!"

Tiếu Thâm cười mặt vô hại, giống như thật sự rất an lòng an ủi Tiếu Tiếu, nói gần nói xa giống như Tiếu Tiếu sớm muộn cũng sẽ không lấy được công ty.

Đẩy ra chiếc ghế da thật thuộc về chức vụ Tiếu Thâm, đứng lên chỉ vào lỗ mũi Tiếu Thâm chửi mắng: "Tiếu Thâm đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, người nào không biết bây giờ anh bị đuổi ra khỏi cửa rồi, căn bản là nhất thể a chó nhà có tang, nghe nói "Dạ Mị" đã sảy ra chuyện đúng không? Hiện tại không có thu nhập kinh tế rồi? ? Không sao, nếu như anh chịu theo tôi, tôi cũng không phải là không thể bố thí cho anh một chức nhàn hạ, tuy nói không thể cấp đại thiếu gia mua cái xe sang trọng gì, nhưng cơm no vẫn có thể ."

Tiếu Thâm đứng không nhúc nhích, nhìn Tiếu Tiếu trước mắt, cảm thấy em họ này thật là khờ đến đáng yêu, nhìn một chút nhịn không được hì hì một tiếng liền bật cười, cười được kêu là một liều lĩnh, Tiếu Tiếu tức giận nghiến răng.

"Anh cười cái gì!"

Tiếu Thâm cười đau bụng, thật vất vả ngưng cười một tiếng, "Không có gì, tôi chính là nhìn cô thì muốn cười, tại sao dáng dấp còn buồn cười hơn câu chuyện, ai nha làm tôi buồn cười chết rồi !"

Tiếu Tiếu vừa nghe anh nói dáng dấp của bản thân giống.một câu chuyện cười, tức không chịu được, có cô gái nào mà không để ý đến dáng dấp bản thân, huống chi Tiếu Tiếu tự nhận là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cô ta đẹp nhất đấy. Làm sao mà chịu được kích thích này, liền đâm kích, gọi điện thoại kêu an ninh: "Cho người lên lôi người này ra, về sau không cho phép xuất hiện ở tòa Cao ốc này!"

An ninh bị làm khó, "Này, quản lý, công ty của Tiấu tiên sinh người ta ở phía trên mình."

Lúc này Tiếu Tiếu mới nhớ tới tại sao mỗic ngày đều có thể gặp mặt Tiếu Thâm trong toà cao ốc này, tổng bộ Danh Dương của Tiếu Thâm ở chỗ này.

Nhớ tới liền tức, Tiếu Thâm đáng chết lại thiết lập tổng bộ Danh Dương trên đỉnh đầu cô ta!

Đây không phải là cố ý muốn ngày ngày đè ép cô ta!

Tiếu Thâm nghe được lời của an ninh trong điện thoại, ánh mắt vô tội nhìn về phía Tiếu Tiếu đang bốc lửa cao ba thước kia nhún nhún vai, đối với lần này anh cũng là không thể ra sức a, trước kia để cho tiện dứt khoát chuỷen công ty của mình tới đây, hai công ty cùng một chỗ tiết kiệm ann chạy tới chạy lui, hiện tại thì tốt rồi, liền một công ty, tỉnh sự hơn rồi.

Từ phòng làm việc lúc trước của mình ra ngoài, ngồi thang máy lên trên một tầng, mở cửa ra ngoài.

Đã đến tổng bộ công ty Danh Dương, Tiếu Thâm nhìn hai chữ Danh Dương này, chữ to mạ vàmg có vẻ đặc biệt khí phái.

Càng xem càng hài lòng, ngươi nói ban đầu làm sao anh lại có thể dự đoán trước như vậy!

Vào phòng làm việc trợ lý trước kia vẫn đi theo anh mang tới một chồng tài liệu lớn để cho anh kí.

Tiếu Thâm ngẩng đầu: "chuyện ngày hôm qua thế nào rồi?"

Đồng Chân tỉnh lại thì phát hiện tin tức hôm qua này, bái đưa tin nhanh như vậy, thật đúng là khá nhanh.

Cảnh sát có thể tìm tới cô ta hay không? Tìm tới cô ta thì cô ta phải nói như thế nào?

Lo lắng một hồi, ngược lại điện thoại di động từng trận thúc giục như đòi mangh, mỗi lần đều là lão già Đồng Thiên Bác này.

Tức giận cắt đứt, trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Phí Gia Nam.

Sau khi tiếp thông trên mặt Dsồng Chân không nhịn được lập tức thay đổi, chuyển thành khuôn mặt tươi cười lấy lòng. "Phí tiên sinh, tối hôm qua sao lại một mình rời đi!" Câu nói đầu tiên của cô ta hiện ra hoàn toàn tư vị người phụ nữ.

Bên kia tròng mắt Phí Gia Nam hơi híp: "Chuyện tối hôm qua thế nào, hợp đồng kí chưa?"

Đồng Chân kinh hãi, không biết nên nói thế nào, nhắc tới chuyện tối hôm qua rõ ràng là do Phí Gia Nam làm, nhưng bản thân không có chứng cứ, hơn nữa, hiện tại cô ta chỉ là một con tốt nhỏ, sao dám khiêu chiến với Phí Gia Nam?

Sống đủ rồi đi!

Con ngươi nóng nảy loạn chuyển, nhưng giọng nói vẫn ngọt ngào: "Ai u không phải vậy, chuyện tối hôm qua nhất định là Phí tiên sinh biết, Cổ lão này, đột nhiên chết rồi!"

Giọng nói kinh ngạc của Phí Gia Nam truyền tới: "Hả? Làm sao lại đột nhiên chết vậy? Hai phe chúng ta làm sao hợp yác, đây chính là một vụ buôn bán lớn a!"

Hiện tại Đồng Chân thật không dám nói thêm cái gì, tối hôm qua là cô ta xuất hiện ở trước mắt mọi người , cũng không ít người thấy cô ta và lão già kia vào phòng, mà lão già kia vào phòng lại không thấy ra, này có miệng cũng nói không rõ.

Ngược lại Phí Gia Nam rất tốt, hai người mới nói xong một khoản buôn bán lớn, còn chưa kí hợp đồng, đâu chính là một tổn thất lớn, theo như người thường suy nghĩ, dù sao cũng chết, dứt khoát kí hơpj đồng xong rồi chết, để cho tôi cũng có chút lợi nhuận.

Nhưng Phí Gia Nam này thì không, tôi chính là muốn ông chết, tôi còn muốn để cho người khác không nghi ngờ tôi, không kí hợp đồng, ai sẽ hoài nghi hắn.

Hắn ngu mà, không kiếm được không nói, còn thua thiệt hơn mấy ngàn vạn.

Người bình thường ư, cho nên sáng nay Phí Gia Nam bị gọi đến cục cảnh sát đơn giản hỏi mấy câu lại trở về rồi. Căn bản hắn không coa chuyện gì.

Đồng Chân cúp điện thoại trong lòng một hồi nóng nảy, không dám ra cửa, chỉ sợ cảnh sát tìm tới cửa, ở trong căn phòng thuê nhỏ qua mấy ngày.

Cảnh sát muốn tìm Đồng Chân thật, nhưng ai cũng không quen cô, trước kia còn có nhà họ Đồng có thể tìm người, lúc đí hỏi ai có ai là nói không biết, tìm người cũng có chút phiền toái. Lúc Đồng Nhan đi tới cục cảnh sát, Giang Thành đang vì vấn đề này mà rầu rĩ, thấy cô tới đột nhiên mắt liền sáng lên.

"Em biết chị của em ở nơi nào ở sao?"

Đồng Nhan sững sờ, người còn chưa ngồi xuống Giang Thành còn hỏi nhanh hơn so với cô, ổn định lòng nóng nảy xuống, lắc đầu một cái: "Không biết, chỉ là tối hôm qua gặp cô ấy và Đồng Thiên Bác ở cửa Dạ Mị, bây giờ bọn họ đều rất không tốt."

Giang Thành bắt được chút gì, lông mày hơi hơi nhíu lại: "Em nói tối hôm qua ba của em cũng ở Dạ Mị?"

Đồng Nhan nghe được hai chữ ba này mặt lập tức thay đổi, cô thật không chào đón người ba đó!

Còn có người mẹ Trương Diễm Thu đó, cũng không thể nào thích, ba mẹ bán con còn có thể để cô có tình cảm?

Không có bọn họ cũng không tệ rồi.

Giang Thành nhìn thấy biểu hiện trên mặt Dsồng Nhan khi nghe thấy chữ ba này, cũng không nói gì , đây là vấn đề của nhà họ Đồng bọn họ, hiện tại hắn quan tâm là vụ án: "Tối hôm qua có phải bọn họ có gì khác thường?"

Đồng Nhan cau mày: "Anh hỏi em, em cũng là đến tìm anh đấy, Tiếu Thâm thì sao? Gặp qua chưa?" ? Hạ Tử Lăng nghe Đồng Nhan hỏi Tiếu Thâm đâu rồi, trong lòng không khỏi một hồi tức guận và không bằng lòng.

Lại sợ bản thân biểu hiện ra trên mặt, vội vàng cúi đầu sửa sang lại tài liệu: "Không có, tối hôm qua không trở về sao?"

Đồng Nhan vừa nghe chưa từng thấy qua, cũng biết Tiếu Thâm không phải tới cục cảnh sát, vậy sẽ ở nơi nào?

Điện thoại của Đồng Nhan thiếu chút nữa bùng nổ, nhìn trên điện thoại di động xuất hiện nụ cười muốn đánh đòn của người nọ thì trong lòng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

"Này, Anh đi đâu rồi!" Lời này Đồng Nhan cũng không phát giác bên trong dày đặc lo.lắng. Tiếu Thâm đã hiểu, cô nhóc này không tìm được mình nên nóng nảy, ấm áp, trên mặt cười một tiếng: "Thế nào, lo lắng cho anh? Có phải lo lắng cho anh hay không? Ai u lo lắng cho anh thì cứ việc nói thẳng, gia không chê cười em!"

Nghe lời nói muốn bị đánh đòn này của Tiếu Thâm, mặt Đồng Nhan hoàn toàn nhẹ nhõm, vừa bực mình vừa buồn cười, thật không biết nên nói như thế nào, thật muốn cúp điện thoại mở đầu người nọ ra xem một chút bên trong là bột nhão gì.

"Anh ở nơi nào?" Không có gì tức giận, thậm chí còn mang theo chút không nhịn, không nghi ngờ chút nào một khắc sau có thể tức giận mở miệng mắng to.

Lỗ tai Tiếu Thâm bị chấn động một chút, sờ mũi một cái, bất đắc dĩ nhìn tài liệu bị chất chứa những ngày qua, nghiêm mặt mói: "Đương nhiên là ở công ty rồi, rất nhiều tài liệu, bà xã!"

Đồng Nhan chưa phục hồi tinh thần lại: "Không phải anh không thể tới công ty rồi sao? Công ty ở đâu!"

Giang Thành cúi đầu yên lặng xem văn kiện, lỗ tai lại len lén hướng về phía Đồng Nhan dựng thẳng.

Chẳng bao lâu sau, Đồng Nhan hỏi một câu quan tâm nghiêm nghị phương thức câu hỏi duy nhất thuộc về anh, nhưng khi đó anh vì tiền, lựa chọn buông tha đoạn tình cảm này

Vốn chỉ muốn qua mấy năm Đồng Nhan sẽ không lập gia đình, đến lúc đó sự nghiệp cũng sẽ không sai biệt lắm, đến lúc đó hai người hợp lại, kết hôn, sống chết kết hôn. . . . . .

Ai mà biết. . . . . .

Khóe miệng dâng lên nụ cười khổ.

Lần nữa ngẩng đầu, Đồng Nhan đã cúp điện thoại muốn đi.

"Học trưởng, em còn có việc đi trước!" Nói xong cũng đi, hoàn toàn không cho Giang thành nói chuyện vô ích.

Đồng Nhan đứng ở lầu dưới vô cùng quen thuộc nayngẩng đầu nhìn, khoé miệng co giật thật lâu.

Tiếu Thâm anh không cần phải chèn ép người như vậy chứ, cái người này cố ý không muốn để Tiếu Tiếu tốt hơn, an bài tổng bộ của công ty ở trên phòng làm việc của Tiếu Tiếu một tầng, cố ý muốn tức chết đứa em họ kiêu ngạo này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.