Thiên Bằng Tung Hoành

Quyển 1 - Chương 26: Nghịch tập




Nàng không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, mơ mơ màng màng chợt nghe có tiếng gõ cửa.

“Xán Xán! Mở cửa nhanh!” Thanh âm của Triệu Noãn Noãn, giọng nói thật là vội vàng.

Nàng bọc chăn từ trên giường bò dậy, đẩy hai mắt khỏi túi to mở cửa, thụy nhãn mông lung nhìn đồng hồ treo trên tường, bây giờ mới năm giờ.

“Sao vậy?”

Triệu Noãn Noãn sắc mặt trắng bệch, một phát bắt được cánh tay của nàng, “Nhanh lên một chút thay quần áo! Mẹ ta ngã bệnh !”

Cái gì! ! !

Xán Xán nhất thời quá sợ hãi, tất cả buồn ngủ đều tỉnh dậy, “A di lúc trở về không phải là rất tốt sao? Làm sao có thể ngã bệnh?”

“Ta cũng không biết, ba ta bỗng nhiên gọi điện thoại tới đây bảo chúng ta mau qua đó, nói… Nói gì là đợi không kịp…” Ánh mắt Triệu Noãn Noãn hồng hồng, thanh âm mang theo run rẩy.

Nhìn cái bộ dạng tiều tụy kia, trong lòng Xán Xán bỗng nhiên căng thẳng , nắm chặt tay Triệu Noãn Noãn, “Đi! Chúng ta đi ngay lập tức!” Y phục cũng không thay, hai người mặc đồ ngủ chạy nhanh ra cửa.

Trong xe, Triệu Noãn Noãn nắm tay lái đến gân xanh nổi lên, trên mặt không có chút huyết sắc nào.

“Đừng lo lắng, a di người không có việc gì!”

Xán Xán không nhịn được vươn tay, đem bàn tay nho nhỏ nắm lên bàn tay lạnh như băng của hắn, đem nhiệt độ trên người nàng truyền cho hắn, Triệu Noãn Noãn tâm tư lo lắng dần dần ổn định lại.

“Ngươi đừng có gấp… Bây giờ y học phát triển như vậy, không có gì bệnh không trị được… A di người… người nhất định sẽ khá hơn…” Lời an ủi của nàng nói ra khỏi miệng thật là ngốc, thật ra thì tim của mình đã bang bang trực nhảy.

Làm sao Xán Xán không có cảm giác lo lắng được? Triệu mụ mụ từ nhỏ nhìn nàng lớn lên, quả thực rất giống mẹ của nàng, hôm nay bỗng nhiên nói ngã bệnh, còn nghiêm trọng như thế, nàng thử nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ.

Nhưng là sợ, gấp gáp có ích lợi gì đâu? Chuyện cho tới bây giờ chỉ có đi đối mặt, rồi hãy nói không phải là không có hy vọng.

Nàng cầm thật chặt tay của Triệu Noãn Noãn, bắt buộc mình giả bộ làm ra một bộ dạng trấn định, “Không có việc gì, sẽ không…” Lẩm bẩm tự nói, an ủi đối với mình, cũng là an ủi đối với Triệu Noãn Noãn.

“Đúng! Nhất định không có việc gì !” Hắn đưa tay nắm chặt tay Xán Xán, nắm chặt, mặc dù không có nhìn mắt của nàng, nhưng cũng đã dần dần bình tĩnh trở lại …

Tia nắng ban mai nho nhỏ chiếu vào trong xe, chiếu vào hai người đang nắm tay nhau, bọn họ trấn an lẫn nhau.

——————

Thời điểm Triệu Noãn Noãn lôi kéo tay Xán Xán vọt vào nhà, Triệu mụ mụ đang nhàn nhã ngồi chơi bên cạnh bàn ăn, uống trà, xem báo.

“Ai u, con cùng vợ làm sao đã tới rồi?” Triệu mụ mụ để báo xuống, tâm tình tựa hồ thật là tốt, bỗng nhiên nàng nhíu mày, “Các ngươi đây là… cùng mặc đồ tình nhân sao?”

Xán Xán mờ mịt cúi đầu, trên người mình còn mặc bộ đồ ngủ màu hồng phấn, nhìn lại Triệu Noãn Noãn, cũng là một bộ đồ ngủ màu lam, trên chân hai người cùng là dép đi trong nhà.

Thật đúng là giống như đang mặc đồ tình nhân! o (╯□╰ )o

“Mẹ! Người không sao chớ?” Triệu Noãn Noãn xông lên, vịn vai lão mẹ, trên dưới xem xét.

Triệu mụ mụ vuốt ve tay con, “Ngươi nói gì nha? Ta ở nhà nhìn xem báo uống trà, có thể có chuyện gì a?”

“Cha gọi điện thoại tới, nói… Nói người…”

“A!” Triệu mụ mụ một bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, “Tối ngày hôm qua ta có bảo cha gọi điện thoại kêu các ngươi kêu đến, bất quá…” Triệu mụ mụ nhìn đồng hồ trên tường một chút, “Các ngươi tới quá sớm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.