Thiên Băng Ta Quyết Không Chịu Thua!

Chương 4




Sự xuất hiện của Lăng Nặc ở Lăng Lạc cung, rồi sau đó Lăng Nguyệt Vụ cũng đến, Lăng Lạc cung trở nên náo nhiệt, đương nhiên náo nhiệt ở đây là ám chỉ Lăng Nặc.

Lăng Nguyệt Vụ đã xuất hiện tại Lăng Lạc cung, dĩ nhiên là hảo quản gia Phúc Nhị cũng theo tới, về phần Triệu Địch có lẽ là lạc đường ở chỗ nào đó, cảm giác về phương hướng của hắn luôn kém hơn so với người khác, nhưng dường như không có ai quan tâm hắn sống chết, thật kỳ quái.

Trời đất bao la ăn lớn nhất, đây là châm ngôn sống của Lăng Nặc tiểu khả ái.

Nhìn lại, người đang ngồi trước bàn cơm quét ngang một đống sơn trân hải vị cũng chính là hắn, thế nhưng vì sao dạ dày nhỏ như vậy có thể chứa được nhiều thứ như thế, tất nhiên là không phải ăn hết, mà là mỗi món hắn đều phải nếm một chút.

Cùng lúc đó một màn kỳ quái cũng được trình diễn.

“Cha, người ta muốn ăn cái kia.”

Cái miệng nhỏ nhắn dính dầu mỡ vừa được Lăng Nguyệt Vụ dùng khăn lau đi, ngón tay nhỏ bé chỉ vào dĩa thịt bò trước mặt Lăng Sương Nhược, mắt to nhìn chằm chằm vào cha của mình, kỳ thực Lăng Nguyệt Vụ rất không muốn đem trách nhiệm này đổ vào đầu mình, mấy tên kia bình thường quá là cưng chiều Lăng Nặc, nhìn hiện tại…

Bất đắc dĩ cầm lấy chiếc đũa duỗi về hướng bên kia, thế nhưng có người so với hắn nhanh hơn, Lăng Sương Nhược gắp một miếng thịt bò cỡ vừa phải đưa vào trong chén Lăng Nặc.

“Vụ nhi, để ta.”

Hắn không biết Vụ nhi lúc nào có nhi tử, nói chung, nhìn thấy Vụ nhi đem hết tinh lực đặt trên người tiểu Nặc, trong ngực cực kì khó chịu, vì sao sáu năm có thể cải biến nhiều như vậy, vì sao hắn luôn luôn nghĩ không ra sáu năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Lăng Nguyệt Vụ không nói chuyện, chỉ là gật đầu, nhìn Lăng Sương Nhược lại gắp một căn rau xanh vào trong chén hắn, đáy lòng có chút kinh ngạc, người kia vẫn còn nhớ hắn chỉ thích ăn chay.

Những người ngồi ăn chung với bọn họ, đương nhiên, trong đó không hề có mấy vị phu nhân từ lâu đã không gặp hình bóng của Lăng Sương Nhược, chỉ là hai nhi tử Lăng Tiêm cùng Lăng Phượng, bọn họ tuổi đều lớn hơn so với Lăng Nguyệt Vụ, thế nhưng đều chưa thành thân, đối với sự xuất hiện của Lăng Nguyệt Vụ bọn họ chỉ nửa biết nửa không, khi xưa phát sinh chuyện kia bọn họ vẫn còn trong Ác Nhân cốc tập võ, dĩ nhiên không biết chuyện bên ngoài.

“Xinh đẹp thúc thúc, vì sao ngươi biết cha không ăn thịt.”

Trên bàn cơm an tĩnh vì có tiểu quỷ Lăng Nặc tồn tại mà trở nên dễ dàng hơn nhiều, Nam Cung Phó cùng Tuyết Lộ bắt đầu ghé tai thì thầm, tuy rằng bọn họ bình thường cũng hay như vậy, về phần những người khác chỉ thú vị nhìn ba người kia.

Lăng Tiêm cùng Lăng Phượng đều hiếu kì về đứa con khả ái của đệ đệ, thật hoài nghi có đúng là con ruột của hắn không, thế nhưng dáng dấp bên ngoài lại giống nhau như vậy, đều di truyền dung mạo tuấn mỹ của cha hắn, hài tử của Lăng gia mỗi người đều là nhân trung chi long.

Lăng Nguyệt Vụ nhìn Lăng Nặc ăn không hề có một chút ưu nhã, lời vừa nãy tiểu Nặc hỏi Lăng Sương Nhược hắn coi như không nghe thấy, nhưng thực ra hắn cũng có chút đói.

Lăng Sương Nhược nghe thấy câu hỏi của Lăng Nặc, hắn vẫn luôn biết Vụ nhi không ăn thịt, lẽ nào Vụ nhi không nói cho tiểu Nặc hắn là phụ thân của Vụ nhi, thế nhưng Vụ nhi chưa bao giờ thừa nhận hắn là phụ thân, quan hệ của bọn họ là… thật là phức tạp làm cho khó có thể tưởng tượng.

“Bởi vì…”

“Bởi vì xinh đẹp thúc thúc là cha của cha ngươi.” Đồng Phượng ngồi ở một bên đạm cười nhìn Lăng Nặc, mở miệng giúp cho Lăng Sương Nhược, kỳ thực hắn cũng không biết mình có nói đúng không, chỉ là muốn giải đáp nghi vấn của tiểu hài tử mà thôi.

Nghiêng cái đầu nhỏ qua một bên, “Cha của cha? Đó là cái gì?” Hắn không hiểu a.

Nhảy xuống ghế chạy đến trong lòng Đồng Phượng, trong lòng Phượng nương tử cùng cha thoải mái như nhau, cha không chịu ôm hắn ăn, hì hì, trên đùi, mục tiêu ở giữa, người đã ngồi vào trong lòng Đồng Phượng.

“Tiểu thiếu gia, như vậy không lễ phép, ăn cơm xong mới có thể làm vậy.”

Phúc Nhị đứng ở một bên dùng biểu tình không còn biện pháp với tiểu thiếu gia mà chậm rãi mở miệng, đương nhiên hắn sẽ không ngăn cản tiểu thiếu gia trong lúc ăn đi lại khắp nơi, đây là cách giáo dục ‘Thả trâu’ mà lão gia đối với tiểu thiếu gia.

“Không cần, người ta muốn Phượng nương tử ôm.”

Nhìn nhi tử nghịch ngợm của mình, Lăng Nguyệt Vụ không có bất luận cảm tưởng gì, đương nhiên hắn cũng không cần phải có cảm tưởng, hắn vốn không nhiều lời, chỉ ngồi ăn đồ ăn mà Lăng Sương Nhược gắp cho, uống canh gà mà Đỗ Hiền vẻ mặt kích động bưng lên, đối với Lăng Sương Nhược vẻ mặt khó hiểu ngồi ở một bên, hắn chọn thái độ không để ý tới, tuy rằng chuyện đã cách vài năm, thế nhưng loại cảm giác này vẫn còn chưa tiêu tán.

“Tiểu thiếu gia, Đồng công tử là nam tử không phải nữ tử, nương tử chỉ có thể dùng trên người nữ tử.”

Phúc Nhị biết cần phải dạy cho tiểu thiếu gia tri thức nề nếp, nương tử chỉ có thể dùng trên người nữ tử.

Khuôn mặt nhỏ nhắn được Đồng Phượng lau khô có chút hoang mang, ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp của Đồng Phượng, bàn tay nhỏ bé không an phận ôm lấy cổ của Đồng Phượng, sau đó chuyển về hướng Phúc Nhị, “Người ta chính là muốn gọi nương tử, Phúc bá bá có phải là không có xinh đẹp nương tử ôm mới nói ta như vậy hay không?”

Nghe câu nói như thế tất cả mọi người ở đây đều nở nụ cười, đương nhiên không tính đến hai vị mặt lạnh mỹ nhân, nhìn vóc người Phúc Nhị như vậy, nghĩ tới dáng dấp nương tử bế hắn… Thực sự rất buồn cười.

“Khụ khụ, tiểu thiếu gia, ngươi thế nào có thể pha trò Phúc bá bá ta.”

Hắn biết tiểu thiếu gia nghịch ngợm, còn rất hay gây sự, trong đầu toàn là quỷ kế, hắn tại sao lại đem tiểu gia hỏa này cưng chiều thành như vậy, làm cho hắn trước mặt mọi người bị pha trò.

“Lão gia, cái này…” Phúc Nhị vẻ mặt xấu hổ nhìn Lăng Nguyệt Vụ ưu nhã ngồi ăn.

“Phúc bá bá người ta không có pha trò ngươi.” Lăng Nặc đoan chính mà ngồi, dùng ánh mắt vô tội nhìn Phúc Nhị, quay đầu hỏi Diệp Hạ cúi đầu cười trộm, “Diệp thúc thúc, ta thật sự không có pha trò Phúc bá ba, ngươi nghĩ ta có pha trò hắn không?”

“Ách, a, cái kia…” Diệp Hạ không nghĩ tới bị Lăng Nặc điểm danh, vừa ngẩng đầu đã bị Phúc Nhị vẻ mặt u oán trừng mắt, không có biện pháp, ai kêu hắn cười nhạo người ta.

“Phượng nương tử, Diệp thúc thúc pha trò Phúc bá bá.”

Như thế rất tốt, tất cả trách nhiệm đều đổ lên người Diệp Hạ, Phúc Nhị trừng mắt Diệp Hạ, Đồng Phượng chỉ cười giúp Lăng Nặc để ý mái tóc có chút rối.

“Nặc nhi.”

Trong mắt Lăng Sương Nhược chỉ có Lăng Nguyệt Vụ, cho nên sẽ không quản mấy người ở dưới đang làm gì, nghe thanh âm êm tai của Vụ nhi gọi nhi tử của hắn, trong lòng lại bắt đầu khó chịu, ê ẩm.

Lăng Nguyệt Vụ đương nhiên biết tính nết của con mình, đang giả ngốc đùa giỡn đến người khác quay mòng mòng, rõ ràng bọn họ tiếp xúc rất ít người, vì sao tiểu Nặc còn có thể biết cách đùa giỡn người khác như vậy.

“Cha, ta ăn!” Lăng Nặc nghe được ngữ khí bắt đầu nghiêm túc của cha, lập tức ngồi ngay ngắn trong lòng Đồng Phượng, đồng thời cầm lấy đũa của Đồng Phượng vùi đầu ăn.

Lăng Nguyệt Vụ nhìn nhi tử làm cho vừa tức vừa muốn cười, thật sự là không có biện pháp.

“Không được có lần sau!”

“Cha… Người ta không dám nữa.”

Lăng Nguyệt Vụ mắt lạnh đảo qua, Lăng Nặc cúi đầu ăn, tám phần mười là vào tai trái ra tai phải, Phúc Nhị nghĩ như vậy, hắn thật xin lỗi lão gia, bình thường không nên cùng phu tử dung túng tiểu thiếu gia.

Đồng Phượng chỉ phải lấy đôi đũa khác từ trong tay người hầu, quan hệ của tiểu Nặc cùng Lăng Nguyệt Vụ cũng thật là ấy ấy, không giống phụ tử, ngược lại giống như bằng hữu.

“Vụ nhi, tiểu Nặc thật sự là con ngươi?”

Lăng Sương Nhược nhàn nhạt mở miệng, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng chỉ ở nơi có Lăng Nguyệt Vụ mới có thể có chút nhân khí, tiểu Nặc thoạt nhìn có năm tuổi, Vụ nhi đã bao nhiêu?

Lăng Nguyệt Vụ nghiêng đầu nhìn Lăng Sương Nhược, sau đó gật đầu.

Lăng Sương Nhược rất khó hiểu, sáu năm trước rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, kéo cánh tay trắng nõn của Lăng Nguyệt Vụ liền đi ra ngoài.

Đương nhiên Lăng Nguyệt Vụ cũng không có phản kháng.

Tất cả mọi người ai cũng đần mặt không biết chuyện gì xảy ra, hai người xa lạ trong đại sảnh cũng hoàn toàn không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.