Thiên Băng Ta Quyết Không Chịu Thua!

Chương 11




Trước mắt Đồng Phượng đột nhiên xuất hiện một vật thể giống như tiểu bạch cầu, vốn định lấy tay phủi đi, nhưng bất đắc dĩ cái cổ bị ai đó quấn chặt, tiếp theo truyền đến một đồng âm non nớt.

“Thật tốt quá, ta tìm được rồi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng hiện ra trước mắt Đồng Phượng, một nụ cười tươi rói khả ái nở trên gương mặt ấy như phát sáng.

“Ngươi là ai?”

Đồng Phượng dự định xách cổ tiểu quỷ chẳng biết từ đâu hiện ra này. Ngẩng đầu dùng ánh mắt trách cứ nhìn Hồng Trần ở một bên không hề có phản ứng, mà Hồng Trần lại hiện ra vẻ mặt khó hiểu.

“Nương tử, ngươi hỏi ta là ai sao?”

Khuôn mặt bé bỏng khả ái hiện lên một lúm đồng tiền nho nhỏ, hắn nói làm cho Hồng Trần sợ gần chết, mà Đồng Phượng thì lại lấy hai tay nặn nặn mặt của hắn, “Người nào kêu ngươi đùa như vậy?”

Tiểu quỷ đầu thoải mái ngồi trên đùi người lạ, một điểm ngượng ngùng cũng không có, “Ta không nói đùa, ngươi sau này chính là nương tử của ta, không được đi cám dỗ người khác!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái xoay qua chính thức tuyên bố, bàn tay nhỏ nâng lên muốn kéo xuống tay của Đồng Phượng đang nặn nặn mặt của hắn.

Hồng Trần tiếp tục tình trạng si ngốc, trước đây có một Lăng Nguyệt Vụ làm hắn sợ còn đỡ hơn, bây giờ lại xuất hiện ở đâu ra một tiểu nam hài làm cho hắn sợ đến mức trái tim muốn nhảy ra ngoài nữa vậy?

Đồng Phượng đem tên kia đặt xuống đất, thế nhưng đối phương lại ôm chặt lấy hắn, trong một lúc không biết rằng thì ra tiểu hài tử cũng có sức như thế, “Phụ mẫu của ngươi đâu?”

Cái đầu khả ái nghiêng qua một bên, tiểu búi tóc cũng nghiêng theo, “Phụ mẫu?” Gãi gãi đầu khó hiểu nhìn Đồng Phượng, “Phụ mẫu là cái gì?”

“Phụ mẫu là cha của ngươi và nương của ngươi.”

Đồng Phượng có chút bất đắc dĩ mà nói, gương mặt yêu mị đột nhiên hiện lên một tia ôn nhu hiếm thấy.

“Như vậy a, ta có cha, nhưng ta không biết nương là vật gì!”

Hồng Trần ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ chằm chằm, cùng với Triệu Địch ngồi ở sát vách muốn xách Lăng Nặc lên, cả hai đều mở mắt thật to, ngay cả Đồng Phượng cũng kinh ngạc, tại sao lại có tiểu hài tử không biết nương là gì.

“Là ai dẫn ngươi ra ngoài?”

Tiểu nam hài trong chốc lát có được nét ngây thơ hiếm thấy, “Tiểu thúc thúc a, hắn ở bên kia, cái nam nhân đẹp đẹp kia chính là tiểu thúc thúc của ta.”

Lăng Nặc dùng ngón tay nhỏ nhắn chỉ về hướng Triệu Địch.

Đồng Phượng gật đầu, nhìn Triệu Địch một chút, cảm thấy hắn giống một người nào đó, nhưng lại không thể nói rõ giống ở đâu, thiên hạ to lớn, không có gì mà không có, người người giống nhau cũng không ngoại lệ.

Triệu Địch cam chịu số phận đứng lên đi về phía Đồng Phượng và Hồng Trần, hắn đột nhiên muốn chạy trốn ánh mắt nhìn thấu hắn của Đồng Phượng, ngược lại nhìn Lăng Nặc, “Cái kia, tiểu Nặc, đừng dựa vào người thúc thúc, xuống đi.”

Lăng Nặc lắc đầu, “Ta không muốn, người của nương tử ta thơm thơm.”

Triệu Địch không biết nên cười khổ hay là nên che miệng của tiểu quỷ khả ái này lại, vội vàng nhìn Đồng Phượng xin lỗi, “Xin lỗi, tiểu hài tử hơi quá đáng, ta sẽ đem hắn đi.”

“Triệu Địch, ngươi nói ta là tiểu hài tử?”

Triệu Địch không muốn cùng tiểu quỷ này tranh luận, “Tiểu Nặc, ngươi vốn là tiểu hài tử.”

“Ta không phải là tiểu hài tử, ta là người sắp thành thân. Ngươi trước tiên nói nương tử ta có đúng là đẹp hơn so với mấy người nữ nhân khác hay không?”

Lăng Nặc tiểu hài tử tức giận nhảy xuống đùi Đồng Phượng, chống nạnh ngẩng đầu nhìn Triệu Địch trừng mắt, coi như đang nói, nếu như nói không đẹp ta liền đánh vào đầu của ngươi.

“Hảo hảo, đẹp, đừng trở ngại người khác ăn, chúng ta trở lại.” Triệu Địch hướng hắn vươn tay, “Nếu không ta dùng bồ câu đưa tin cho cha ngươi nói ngươi không nghe lời!”

“Ngươi đừng có ấu trĩ, cha ta không quản ta, dù sao ta kiếm một con dâu về nhà mới làm cho cha vui vẻ!”

Đồng Phượng cùng Hồng Trần nhìn nhau, nghe đối thoại của bọn họ, thực sự là làm cho không hiểu ra sao.

“Ta ấu trĩ cái gì, nếu ta không giúp ngươi ra ngoài, ngươi hiện tại tám phần mười là bị chó săn ăn mất.”

“Ai cứu ai còn không biết, hừ.”

“Tiểu Nặc!”

Cắn lấy môi dưới, gương mặt trắng nõn của Triệu Địch nổi lên một tia hồng nhạt.

“Mặc kệ, ta muốn hắn làm vợ ta, nương tử, đút ta ăn, ta đói bụng.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn thu hồi lại một nửa tà ác, hướng về Đồng Phượng cọ cọ, làm nũng muốn ăn, người ngoài không biết nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ bọn họ quen rất thân.

“Ngươi gọi tiểu Nặc?”

Hồng Trần muốn mở miệng nói thì Đồng Phượng đã nhanh hơn cản lại.

“Đúng vậy, nương tử phải theo ta trở về núi, ta muốn dẫn ngươi đi gặp cha.”

Thấy tiểu quỷ khả ái này, Đồng Phượng chợt nhớ đến một khuôn mặt lạnh lùng vài năm trước, hai gương mặt chồng chéo lên nhau, hắn đang suy nghĩ cái gì.

Gắp một miếng thịt gà thơm ngon để vào trong miệng Lăng Nặc, “Đói bụng thì ăn đi.”

Tuy rằng tiểu quỷ này có điểm đáng ghét, nhưng quả thật rất khả ái.

“Nương tử thật tốt, thực sự là hiền thê lương mẫu, phu tử nói một người nam nhân thành công ở phía sau chắc chắn có một nam nhân hiền tuệ làm trụ cột!”

Lăng Nặc mở cái miệng nhỏ nhắn mà ăn, vừa ăn vừa phát biểu lời nói của phu tử, Triệu Địch ở một bên lau mồ hôi, còn Hồng Trần ở một bên mở lớn mắt, đây là cái gì kỳ quái phu tử, có phu tử dạy người như thế?

“Vậy sao?”

Đồng Phượng không để ý, ôm thân thể nho nhỏ của Lăng Nặc, nhìn hắn khả ái ngồi ăn, trong lòng một trận yêu thích, thật lâu rồi không có nhẹ nhõm như vậy.

“Nương tử muốn đi đâu chơi, phải dẫn theo ta, ngươi không thể lén đi, ngươi mà chạy thì ta sẽ giống như phu tử làm một người cô đơn, thật đáng thương.”

Đồng Phượng bị lời nói đáng yêu của hắn phì cười, đôi môi mỏng giơ lên một mạt tiếu ý, “Không chạy.”

Có người được một tấc lại muốn tiến một thước, “Chúng ta sau này phải cùng giường mà ngủ, còn phải sớm chiều tương đối.”

“Giáo chủ!”

Hồng Trần mở miệng, thật không rõ tiểu hài tử này chỉ mới năm tuổi làm sao hiểu nhiều chuyện như vậy, là ai dạy dỗ?

“Chúng ta phải đi Lăng Lạc cung chúc thọ cho sư phụ ta, trễ một chút mới đi theo ngươi gặp cha ngươi, được không?”

Đồng Phượng tựa hồ nổi lên muốn đùa, đưa tiểu hài tử này về nhà dường như là một chuyện không tồi.

“Giáo chủ, việc này trăm triệu không thể.”

“Câm miệng, ăn thức ăn của ngươi.”

“Tiểu Nặc, ta là tiểu thúc thúc của ngươi, ngươi không thể tự ý làm chủ!”

“Tiểu thúc thúc ngươi luôn nói không có phân lượng, ta muốn ở chung với nương tử, chơi cho đã mới về, liệt liệt liệt…”

Bàn tay nhỏ kéo xuống mí mắt, thè lưỡi làm mặt quỷ nhìn Triệu Địch, Triệu Địch thiếu chút nữa giận đến hung hăng đánh vào mông hắn, đáng tiếc tiểu quỷ này đi nơi nào cũng được yêu thích, ngay cả cha hắn cũng không đánh hắn.

“Ngươi đi, ta trở lại tìm cha ngươi, ngươi chờ bị đánh đi!”

Dù sao ném hắn một mình ở đây cũng sẽ không bị lạc, đây là phương thức giáo dục thả lỏng mà cha hắn đối với hắn.

“Tiểu thúc thúc, đi thong thả, không tiễn!”

Còn đưa lên một cái hôn gió.

Triệu Địch tức giận đến không quay đầu lại liền rời đi, ở đây lâu hơn một chút sớm muộn gì cũng bị tức chết.

“Hừ!”



“Tiểu thúc thúc của ngươi đi.”

Một đôi thúc cháu kỳ quái, Đồng Phượng nghĩ thầm.

“Không quan hệ, có nương tử ở đây là tốt rồi.”

“Ngươi không sợ ta bán ngươi.” Đồng Phượng cười nói, gương mặt xinh đẹp giảm đi một phần băng lãnh.

“Ta, rất, sợ, a.”

Lăng Nặc chớp chớp đôi mắt to, đem cái miệng đầy dầu mỡ chùi chùi vào y phục đen của Đồng Phượng.

“Giáo chủ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.