Thiên Băng Ta Quyết Không Chịu Thua!

Chương 10




Những ngón tay dài trắng nõn vươn ra từ trong tay áo, bạch y phiêu dật không gì sánh được, ngón tay dài tái nhợt nâng lên một chung trà trắng không tương xứng từ trên bàn gỗ, rồi uống một ngụm trà lài không hề mùi vị gì.

“Lão gia, thiếu gia đã đến phương bắc, muốn đuổi kịp cũng không khó.”

Nam tử xuất trần phi phàm, khuôn mặt tựa như tiên tử đạm nhiên gật đầu, đem đường nhìn chuyển xuống phía dưới trà lâu, ngày hôm nay tựa hồ có chợ, trên đường dòng người rộn ràng ồn ào, rất náo nhiệt, chỉ là náo nhiệt cỡ nào cũng không làm cho ánh mắt hắn lưu động.

Mí mắt mỏng như cánh chim hơi nâng lên, nhìn về mây trắng trôi nổi bất định trên bầu trời, hắn lẽ ra cũng là một đám mây trong đó, chỉ là cách thức tồn tại của hắn quá âm thầm, cùng những người sôi nổi sống qua ngày vốn không giống nhau.

Nhi tử ở phương bắc?

Có hay không sẽ gặp người nam nhân kia đã sớm khắc sâu trong tâm khảm? Kỳ thực cũng không có gì, nhìn thấy thì đã sao, người đó cũng sẽ không nhận ra Nặc nhi, vừa nghĩ đến Nặc nhi, băng lãnh trên gương mặt nhất thời giảm đi một chút, bình thản dần dần lan tràn.

Thân nhân, chỉ cần Nặc nhi là đủ.

“Lão gia, phu tử, phu tử hắn ngày hôm qua bị chúng ta để lại trên núi như vậy, có thể hay không, có một chút không ổn?”

Đứng bên cạnh hắn là nam nhân tuổi đã bốn mươi, gương mặt thành thật, có một chút mất tự nhiên nhìn về phía vị chủ tử lạnh lùng của mình, việc này, thật không nên đùa giỡn, thiếu gia cũng quá, quá độc ác đi, khi đó phu tử cũng không phải có ý định chạm vào thiếu gia a.

“Có sao?”

“Lão gia, đương nhiên, ngươi nghĩ lại, buổi tối trên núi trời rất lạnh, hơn nữa phu tử hắn, phu tử hắn, cái gì cũng…”

Không có mặc, cả người trần truồng bị thiếu gia dùng vải trắng cột vào thân cây, ngẫm lại toàn thân đều rùng mình, thiếu gia thật đáng sợ.

“Đồng tình hắn?”

Nam nhân nghe được ngữ điệu bình thản trăm năm bất biến của lão gia, kỳ thực có rất lớn áp lực, hắn nhất thời không nâng đầu lên được, tuy nói phu tử là người sai trước, thế nhưng cũng không cần phải lột hết đồ rồi cột vào thân cây a…

“Không, không, không, thiếu gia làm gì ta cũng ủng hộ.”

Nam nhân có gương mặt đẹp bình tĩnh đạm mạc nhìn như mười tám mười chín tuổi, nhưng khí tức lạnh lùng trong ánh mắt so với bất luận người trưởng thành nào cũng đều thành thục hơn, lãnh tĩnh, vô lệ, nhưng dường như có tầng tầng làn sóng nổi lên trong ánh mắt làm cho không ai hiểu rõ ý nghĩ của hắn, cũng không ai có thể giải thích được tính nết của hắn, cho dù là Phúc Nhị đã hầu hạ bên cạnh hắn sáu năm.

Phúc Nhị, cái tên đương nhiên không rời khỏi chữ ‘phúc’, vẻ mặt phúc hậu, một thân phúc khí, đứng bên cạnh vị lão gia xinh đẹp như thiên tiên kia, giống như thần tài đến nhân gian.

Ngón tay thon dài hạ xuống, nhìn ra bên ngoài, tựa hồ không có chuyện gì có thể quấy rối đến thanh tu tĩnh dưỡng của hắn.

“Lão gia, người đi cùng thiếu gia có đối với thiếu gia bất lợi hay không?”

Phúc Nhị tràn đầy phúc hậu cung kính đứng ở một bên, im lặng chờ lão gia đáp lời.

Nghe được chuyện của nhi tử, nam nhân mỹ lệ nhưng lạnh lùng cũng chỉ hơi ngẩng đầu, nhìn Phúc Nhị một chút, sau đó vang lên nhàn nhạt hai chữ, “Sẽ không.”

“Thế nhưng, người kia là ma giáo giáo chủ, hắn bất cứ lúc nào đều có thể đem thiếu gia…”

Trên mặt Phúc Nhị đổ đầy mồ hôi, lão gia tại sao một chút cũng không lo lắng cho thiếu gia, xem ra hai người đều là tiểu hài tử, bằng không bọn họ thế nào có thể làm cho mình lo lắng nhiều năm như vậy, nhưng lại luyến tiếc rời khỏi bọn họ, đối mặt với cách sống kỳ quái của một nhà bốn khẩu quả thật rất là mâu thuẫn, nhưng vẫn là rất hài lòng, con người chính là muốn sống trong hài lòng, khi xưa sau khi lão gia cứu tỉnh hắn, hắn liền phát thệ sống chết cũng sẽ ở bên cạnh lão gia.

Chậm rãi nhắm mắt lại, gương mặt lạnh nhạt tựa hồ trở nên uể oải, kỳ thực chỉ là không muốn Phúc Nhị nhắc lại chuyện này mà thôi.

“Lão gia, ngươi mệt mỏi?”

Gật đầu.

“Ta dìu ngươi trở về phòng, hiện tại đã tới mùa thu, thân thể của lão gia bình thường vốn không thể ra ngoài, đợi sau khi tìm được thiếu gia chúng ta trở về núi.”

Phúc Nhị lo lắng quá nhiều làm cho hắn nhớ lại một nữ nhân đã từng chăm sóc hắn lúc trước, nữ nhân kia hẳn là đã già rồi.

Kéo đi thân thể có chút uể oải cho Phúc Nhị dìu hắn trở về gian phòng hảo hạng.

Thân thể không khỏe, nhưng hắn không có một lời oán hận, có cũng chỉ là thỉnh thoảng hiện lên một mạt ưu thương trong trí óc.

Sáu năm cứ như vậy trôi qua, cảnh còn người mất, tất cả, tất cả tựa hồ đều chậm rãi biến hóa, thế giới của hắn cũng biến hóa không ít.

Mệt mỏi quá, nếu như không phải vì Nặc nhi, có thể từ lâu hắn đã hóa thành bụi bặm.

Trong lúc Phúc Nhị đỡ hắn đi qua nhiều chỗ ngồi trống không thì nghe bên ngoài truyền đến một trận tiếng vang, lông mi đẹp hơi nhíu lại, “Lão gia, bên ngoài có chút ồn ào, người không thể ở chỗ này nghỉ ngơi, nếu không thì ta đi tìm một tiểu viện an tĩnh?”

“Quên đi.” Xoay người đi về phía khách phòng ở lầu hai.

“Lão gia…”

Nhìn chủ tử bỏ qua bàn tay đang đỡ lấy mình, lão gia luôn không thích người khác đụng chạm, ai, từ lúc nào dưỡng thành tật xấu như vậy, lão gia chưa bao giờ nói mình từ đâu tới đây, cũng không có người biết quá khứ của lão gia, ngay cả tên cũng không nói cho bất luận kẻ nào, chỉ biết lão gia họ Lăng.

“Yêu, ở đâu ra một nam tử xinh đẹp như vậy?”

Đột nhiên một nam nhân mang theo ánh mắt mê đắm xuất hiện trước mắt Lăng Nguyệt Vụ, tay phải còn cầm một cây quạt phất phơ, tăng thêm vài phiêu dật cho vẻ đẹp trai tự nhận.

Nam nhân chắn trước mặt Lăng Nguyệt Vụ, đưa tay muốn xoa gương mặt tái nhợt của hắn, nhưng bị Lăng Nguyệt Vụ nghiêng mặt tránh thoát.

“Lão gia!” Phúc Nhị rất nhanh hiện tới bên cạnh Lăng Nguyệt Vụ, liếc mắt về phía nam nhân tự cho là đúng kia.

“Lão đầu chết tiệt, tránh ra, tránh ra, đừng ngăn cản đường nhìn của thiếu gia ta, người đẹp là cho thiên hạ ngắm, ngày hôm nay Lý Khiêm ta coi trọng hắn là phúc khí nhà các ngươi.”

Nam nhân tướng mạo cũng không kém muốn đẩy ra Phúc Nhị ở phía trước, thế nhưng Phúc Nhị vững vàng như núi, Phúc Nhị không phải dễ chọc, ngày xưa, chính là… Không đề cập tới ngày xưa nữa, dù sao cũng chỉ là một nhân vật.

Phúc Nhị trong mũi toàn hơi thở tức giận, lão gia đương nhiên không thể bị bất luận kẻ nào vũ nhục, tuy nói lão gia trên mặt không có bất luận biểu tình, thế nhưng cũng biết được nội tâm lão gia lúc này không có nhẫn nại.

“Không thể cho ngươi đụng tới lão gia nhà ta.”

“Lão gia nhà ngươi, đứa trẻ xinh đẹp này mà ngươi gọi hắn là lão gia, ha ha, cười chết ta, ha ha, Tiễn Đại, ngươi xem người này làm nha hoàn ở nhà ta còn được, làm lão gia, ha ha ha…”

“Ha ha, Lý Khiêm, mỹ nhân này hình như hơi lạnh lùng, nhưng rất hợp với khẩu vị của ngươi, thật tinh mắt!”

Nghe đối thoại buồn chán của bọn họ, Phúc Nhị tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, thiếu chút nữa muốn trực tiếp bẻ gãy cổ của hai tên nam nhân vô sỉ kia, nhưng Lăng Nguyệt Vụ vẫn không có biểu tình gì, chỉ là bình tĩnh đợi đối thoại buồn chán này kết thúc, hắn hiện tại cần nhất là nghỉ ngơi.

“Phúc Nhị, giải quyết.” Thanh âm băng lãnh dễ nghe nhàn nhạt vang lên, không một tia phập phồng, không một tia thở dốc, không một tia ôn độ.

“Dạ, lão gia!”

Lăng Nguyệt Vũ đưa tay vịn lên chiếc bàn bên cạnh, sau đó ưu nhã ngồi xuống, tuy nói rất có ưu nhã, kỳ thực độc trong cơ thể lại muốn phát tác, nhiều năm qua độc này vẫn như trước không thể giải, thế nhưng hắn vẫn còn sống, thực sự là kỳ tích trong kỳ tích.

Phúc Nhị nhìn thấy lão gia của mình đổ mồ hôi trên vầng trán trắng nõn, đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra, sớm biết không nên đem phu tử cột trên cây, hiện tại, hắn biết không phải hoàn toàn nghe theo lời lão gia nói, không thể mù quáng sùng bái.

Phúc Nhị từ trong tay áo rút ra một cây roi bạc nhỏ, thoạt nhìn cùng thân hình của hắn cực kì không tương xứng, nhưng lại thuận mắt nói không nên lời.

Hai người nhìn thấy Phục Nhị bày ra trận thế hộ chủ này, không khỏi lui về sau một bước, Lý Khiêm tựa như không lưu tâm cười nói, “Chỉ là một cái roi, ta còn sợ ngươi!”

Xem ra hắn cũng là một gia đinh được luyện tập.

Phúc Nhị thuộc về loại địch bất động ta bất động, đừng xem hắn thân thể khổng lồ, kỳ thực nội tâm rất tinh tế, bằng không cũng sẽ không chăm sóc hai phụ tử Lăng Nguyệt Vụ cẩn thận như vậy.

Người ra chiêu trước là Lý Khiêm, hắn đương nhiên là vì mỹ nhân mà chiến đấu, đáng tiếc khoa tay múa chân được năm chiêu liền thảm bại trong tay Phúc Nhị.

Bưng lấy ngực đang phát đau, “Ngươi, ta còn trở lại, mỹ nhân, ngươi cứ chờ đó, Tiễn Đại, chúng ta đi!”

Lý Khiêm thất tha thất thểu được Tiễn Đại bị dọa đến một thân mồ hôi lạnh đỡ đi, phía sau còn có mấy người hầu cũng chạy theo ra khỏi cửa nhà trọ.

“Lão gia, người nọ hẳn là một tháng không xuống giường được.”

Phúc Nhị thu hồi roi bạc, cúi đầu nói trong phạm vi Lăng Nguyệt Vụ có thể nghe được.

Lăng Nguyệt Vụ gật đầu, đầu có chút choáng váng, xoa bóp thái dương, lấy tay chống lấy cơ thể, sau đó đi về phía gian phòng hảo hạng.

Không ngờ, lại một trận tạp thanh truyền đến.

“Hảo công phu, nói vậy vị lão nhân này chính là người mười lăm năm trước chấn động một thời, ‘Ngân tử thiểm’.”

Phúc Nhị nghe được có người nói ra danh hào của bản thân, ngẩng đầu hiếu kỳ nhìn chằm chằm vị y phục màu nhạt ở trước mắt.

“Ngươi là?”

Phúc Nhị cũng không nghĩ muốn giấu diếm, đơn giản là trực tiếp hỏi đối phương, Lăng Nguyệt Vụ chỉ là nghiêng đầu không muốn cho người kia nhìn thấy mình.

“Tại hạ là tiểu nhân vật ở Đông môn Lăng Lạc cung, Thanh Y.”

“Thất kính, thất kính, thì ra là Đông môn môn chủ Thanh Y, cửu ngưỡng đại danh.”

Phúc Nhị nhìn bước chân chầm chậm của lão gia đã biết độc trong cơ thể người kia phát tác, thế nhưng vị Lăng Lạc cung Đông môn môn chủ này thế nào lại biết đến mình.

“Có thể bằng lòng giúp ta gặp lão gia của ngươi một chút? Hắn hình như không thích sự xuất hiện của ta.”

Thanh Y thanh nhã cười, vừa nãy nhìn thấy vị công tử trẻ tuổi này bị đùa giỡn, không nghĩ tới một người nhu nhược như vậy lại cất giấu một cao thủ bên người, theo thường lệ hắn đương nhiên sẽ chú ý tới người kia.

Phúc Nhị sau khi hướng về phía Thanh Y chắp tay, đi đến chỗ Lăng Nguyệt Vụ đang đứng, xem ra lần này lão gia phải muốn cho hắn giúp đỡ, càng bệnh, thân thể lão gia càng vô lực, phải ba bốn giờ sau mới trở lại bình thường, trong lúc này có khi thì rét run, khi thì phát nhiệt, nếu không phải vì tự chủ của lão gia tốt hơn người bình thường, loại bệnh này đã sớm đem người dằn vặt đến chết.

Loại độc này rốt cuộc tới khi nào mới có thể giải, tại sao ngay cả phu tử cũng lắc đầu, nhìn lão gia gầy yếu, Phúc Nhị vội vàng đi qua, đáy lòng nhịn không được thở dài.

Thanh Y thấy người kia không phản ứng tới mình, cũng cười nhạt rời đi, dự định đến chỗ môn hạ bàn bạc vài chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.