Thích Ông Rồi, Làm Sao Đây!

Chương 54




Thừa tướng trốn việc còn cần lý do sao? Đương nhiên không cần. Dựa theo thân phận nguyên lão ba triều của hắn, cho dù mỗi ngày không vào triều thì cũng là vì giang sơn xã tắc, không ai dám nói nhiều một câu.

Một buổi sáng trời trong nắng ấm, Lý Diệp mang theo tiểu nhi tử cùng tôn tử hưng trí bừng bừng ra vùng ngoại ô cưỡi ngựa, chẳng qua…sắc mặt của hai tiểu hài tử nhìn qua tựa hồ đều không tốt lắm.

Lý Giác thì không cần phải nói, hắn đang nhớ lại ‘kim chỉ nam hẹn hò’ mà tỷ tỷ mình gửi tới…Được rồi, chuẩn xác mà nói là hắn bị tỷ tỷ của mình hung hăng thoá mạ một trận.

[Hẹn hò! Ngươi có biết vì sao lại gọi là hẹn hò không? Hai người, ở trong bầu không khí riêng tư nào đó, làm những chuyện riêng tư nào đó, tỷ như kỳ ngộ trong sơn động của ca ngươi cùng Phồn Đạt, tỷ như Cảnh Tu cùng Lâm Ích Hàn ôm hôn trên cầu Vọng Nguyệt trong lễ hoa đăng, tỷ như Trình Tiền tặng Ảnh Vệ chủy thủ mà hắn tỉ mỉ làm ra. Ngươi thì sao? Cưỡi ngựa? Được rồi, cưỡi ngựa có thể chế tạo không ít ngoài ý muốn, nhưng là ngươi mang Duệ Nhi đi làm cái gì? Làm đèn a? Dốt nát! Thôi được rồi, ta lười nói thêm gì nữa, lúc cưỡi ngựa tận lực đi theo bên cạnh hắn, vô luận có ngoài ý muốn hay không. Chú ý: người ngu xuẩn nhất mới dùng khổ nhục kế!]

“Giác Nhi, ngươi hôm nay cứ rầu rĩ không vui a?”

“Không có gì, cha, chỉ là cảm thấy…thời gian qua thực nhanh…Duệ Nhi cũng đã lớn như vậy rồi.”

“…Ha ha ha ha ha.” Cảm giác nhìn một tiểu thí hài nói năm tháng không buông tha người chính là như vậy.

“Cha ~ Giác Nhi thật sự đã trưởng thành! Đã mười bốn rồi!”

“Tính cả tuổi mụ ngươi cũng mới vừa đầy mười ba.”

“Này…Này…”

“Được được được, nhi tử của ta đã trưởng thành, được rồi đi?”

“Cha!” Lý Giác giục ngựa chặn trước mặt Lý Diệp. Thiếu niên mười hai, đang lúc ngây ngô mê người, dung mạo tương tự lại dẫn đến Lý Diệp một trận hoảng hốt, giống như trở về mấy mươi năm trước đây, có một người thích giục ngựa cười lớn cũng từng chặn trước mặt mình như thế…may mắn một tiếng ‘cha’ của Lý Giác đã kéo lý trí của Lý Diệp trở lại.

[Cha đây là…nhìn ta ngẩn người?] Một trận hưng phấn cùng đỏ mặt, [Bất quá, ta là thuộc tính dụ thụ sao?] Lý Giác trong lòng lại ủ rũ, Phượng Tê càng thích cường công cường thụ, cho nên lúc kể cố sự tai họa người khác, văn dụ thụ đều chọn ngược văn mà kể, cho dù kết cục là HE, dụ thụ kia cũng phải trải qua muôn vàn nhấp nhô, cho nên mới khiến Lý Giác cũng có ấn tượng không tốt về dụ thụ.

“Cha, Giác Nhi vẫn thực hâm mộ đại ca, hắn có thể tận trung vì nước, có thể làm chuyện mình thích, lại có thể cùng người mình thương bên nhau…”

“Ngươi cũng muốn giống ca ngươi, chạy vào quân doanh không nhìn lão đầu tử ta đây nữa?” Lý Diệp phát hỏa, đại nhi tử đi quân doanh, đại nữ nhi gả vào hoàng cung (hiện tại chạy rồi, cũng vậy), giờ tiểu nhi tử cũng muốn đi? Hắn thật sự không có phúc tử nữ như vậy?

“Sao có thể? Giác Nhi thích nhất lúc ở cùng cha, ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi cha.” Mắt sao, cộng thêm mặt đỏ.

“Vậy ngươi nói đến ca ca ngươi để làm gì?” Đồ bất hiếu đó.

“Cha không cho là ca thực đáng giá hâm mộ sao?”

Đích xác, Lý Mộ quả thực là may mắn đến làm cho người ta giận sôi, thân ở nhà cao quan, hậu nhân danh môn, từ nhỏ áo cơm không lo. Thiếu niên nhập ngũ, bằng thực lực của mình tuổi còn trẻ đã tay nắm binh quyền. Trước kia trong nhà hiền thê duệ tử, hiện tại lại cùng người mình thích bên nhau đến già (ngẫu nhiên thả lão bà chạy, sau đó lại đi cướp về đó là tình thú).

Lý Diệp nghĩ đến mình, đường làm quan cũng không phải thứ mình thích, đơn giản là vì trong nhà chờ mong, hắn mới dứt khoát tiến vào, sau lại vì ‘huynh đệ’ là tiên đế cúc cung tận tụy. Nếu không phải ‘hắn’ coi trọng Phượng Dao, nếu không phải tâm tình gần như điên cuồng của mình khi đó, mình có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không biết bản thân thế nhưng lại mang tâm tư như vậy đối với hắn…

Nhưng mà thì sao chứ, hắn, không làm chuyện mình thích, không ở bên người mình thích, chuẩn xác mà nói thì ngay cả một lời thẳng thắn cũng không có. Hiện tại lại thiên nhân vĩnh cách…Cảnh Diễn tiểu quỷ kia còn không chịu cho mình về hưu hưởng phúc.

“Cha?”

“Không có việc gì, người đã già liền thích nghĩ ngợi, hiện tại ngẫm lại thật đúng là như vậy, nhà chúng ta hỗn được tốt nhất chính là Mộ Nhi.”

“Cha, cha mà già? Người chính là thần thoại của Cẩm quốc.”

“…” Lý Diệp khóe miệng run rẩy. Hắn ngược lại chỉ hy vọng mình bình thường một chút.

“Cha không già, ta trưởng thành, cứ như vậy.”

“Tiểu quỷ, ta không bị ngươi lừa dối đâu. Nói đi, lúc trước nói chuyện ca ngươi là rốt cuộc muốn làm gì?” Điểm một chút đầu Lý Giác, khẩu khí của Lý Diệp tràn đầy sủng nịch.

Chỉ sợ trên thế giới này, người có thể làm cho Lý Diệp dễ nói chuyện như vậy cũng chỉ có mình Lý Giác. Lý Mộ cùng Phượng Tê tuy rằng cũng là hài tử của hắn, nhưng một đứa từ nhỏ như khúc gỗ sau đó lại nhập ngũ từ tuổi thiếu niên, đứa kia thì điêu ngoa cổ quái, đã định trước sẽ là hoàng hậu. Còn có chính là Phượng Dao…Phượng Dao đứng giữa hắn cùng các tử nữ của hắn.

Phượng Dao đối với hắn mà nói đúng là một sự tồn tại đặc thù. Hắn từ nhỏ đã biết mình có một vị hôn thê như vậy, sau lại gặp Phượng Dao cũng phi thường thích nữ tử cả trong lẫn ngoài đều gần như hoàn mỹ này. Nhưng là, từ khi ‘hắn’ bày tỏ tình yêu với Phượng Dao, hết thảy đều thay đổi. Hắn đối với Phượng Dao là thích, dư thừa làm huynh muội rồi lại không đủ làm người yêu, đối với ‘hắn’ lại say đắm si mê, cứ thế cúc cung tận tụy đến chết không từ.

Nếu Phượng Dao đón nhận tình yêu của ‘hắn’, tiến cung làm hoàng phi, có lẽ hết thảy sẽ tốt hơn rất nhiều. Thế nhưng cố tình Phượng Dao đối với mình tình căn thâm chủng, ‘hắn’ chết tiệt lại thành toàn. Kết quả chính là biến thành hắn một mình chịu dày vò, lúc giác ngộ mình yêu ‘hắn’ đồng thời còn lưng đeo tội danh đoạt mất người ‘hắn’ yêu.

Nhớ đến câu mở đầu một cố sự nho nhỏ đăng trên tờ báo chuyện giảng chuyện nam nam mến nhau của Phượng Tê: ‘Trong thế giới đam mỹ, hai nam một nữ có thể suy diễn ra càng nhiều cố sự…’

Thật là chính xác đến đòi mạng, chính xác đến hắn còn nghĩ Phượng Tê đã biết điều gì…

“Cha, còn nói ta, chính ngươi cũng đang ngẩn người…” Lý Giác bĩu môi, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Cha, nếu ta có người mình thích, ta có thể giống như ca ca sao?”

“Không thể.”

“A?”

“Ta tuyệt đối không cho phép ngươi cũng rời đi, trong nhà có hai đứa phản nghịch đã đủ rồi.” Có phải là vì Phượng Dao quá tiểu thư khuê các, cho nên hài tử nàng sinh đều thích chạy ra ngoài?

Bản thân hắn thích tiên đế, kết quả chính là đại nhi tử cũng thích nam nhân, Phượng Tê càng thích tác hợp nam nhân…(kỳ thật…chuyện này với huyết thống không có liên quan, nữ nhi của ngươi trước kia đúng là người bình thường.)

“Ta đương nhiên sẽ không rời khỏi cha.” Lý Giác hưng phấn điều khiển ngựa đến gần: “Cha, ta chỉ nói là…nếu người mà ta thích thế tục không dung…như vậy…”

Lý Diệp thật sự cảm thấy huyết thống của mình có vấn đề…

“Nhà chúng ta còn thiếu chuyện này? Ngay cả ngươi cũng như vậy…Ai…Hỏi tỷ ngươi đi, nàng quen thuộc trình tự này lắm.” Thở phì phì cho ngựa của mình một roi vội vàng chạy về phía Lý Duệ đang nhảy nhót đầy vui vẻ trên lưng con ngựa con nhỏ nhất dọa hỏng một đám hạ nhân bên kia.

“Ơ…” Hắn đang nghĩ, kỳ thật hắn vừa rồi là có ý hỏi một chút liệu cha có ngại tình cảm so với nam tử mến nhau càng thêm hậu thế không dung hay không…

Dưới ảnh hưởng của Phượng Tê, ít nhất cha cùng đệ đệ hắn đều vạch nam nam mến nhau vào trong ‘phạm vi bình thường’.

Bên kia…

“Không biết tiểu đệ thế nào rồi, có thành công hay không. Chỉ mong hắn đừng ngu xuẩn đến thật sự thi triển khổ nhục kế, cha làm người khôn khéo chắc chắn sẽ nhìn ra được thật giả, lại cưng chiều tiểu đệ như vậy khẳng định sẽ tức giận, sau đó sẽ chính là một trở ngại lớn trên đường tình của hắn.”

“Nếu lo lắng thì về mà xem.” Kỳ thật Trình Tiền muốn nói là…nếu bát quái thì về mà xem.

“Không cần, tiểu đệ còn nhỏ, cho dù xảy ra một ít vấn đề, về sau cũng có thời gian giải quyết, xem như là thử thách đi, ta chính là đã đợi không kịp lúc đến được quân doanh rồi. Hơn nữa tiểu đệ lúc ta còn ở kinh đô đã nói, hy vọng tự mình động thủ chứ không phải để tập thể chúng ta ồn ào hỗ trợ thu phục.”

“…” Một đôi bị tập thể ồn ào ra tới.

“Trong quân doanh không phải đã có ca ngươi cùng Phồn Đạt rồi?”

“Mỹ nhân quân y Phục Hác, phúc hắc quân sư Đô Văn Ca, còn cả cặp đôi rất có yêu Tam vương tử cùng Tứ vương tử nữa. Nga ha ha ha ~”

“Phu nhân, bên ngoài có…A, làm sao mà ngươi vào được!”

Mọi người quay đầu, nhìn thấy một người sắc mặt lạnh như băng, mặc cùng một kiểu trang phục thuận tiện hành động như Đông Diễm Quân, một gương mặt trung tính thiên về nhu hòa, cộng thêm phần ngực độ cong không lộ rõ.

Tất cả trong lúc nhất thời không biết rốt cuộc nên xưng hô là công tử hay tiểu thư. Bất quá tuy rằng bộ dạng trung tính, nhưng tư sắc tuyệt đối đứng đầu, gần như có thể sánh với Đông Diễm Quân. Nhất là nhân sĩ giang hồ, nữ tử cũng hào phóng hơn, để dễ dàng hành động, nữ tử thích mặc nam trang không phải không có. Mà trong chốn giang hồ, nam nhân thích đóng vai nữ nhân tỉ lệ cũng không phải bằng không.

“Ca ~” Đông Diễm Quân hưng phấn đứng lên.

Những người khác bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, nga ~ ca ca a. Đây chính là Đông Tử Mị trong truyền thuyết? Quả nhiên…ha ha ha, danh phù kỳ thực a ~

“Tiểu thư, chủ nhân bảo ta tiện thể nhắn lại, lần này trên đường sẽ gặp phải đối thủ cũ, xin tiểu thư lấy báo ân làm việc chính, không thể khiến cho ân nhân bị liên lụy vào.”

Bọn họ chuyến đi này thật tốt là giữa đường có thể đi ngang qua Ma giáo. Đi ngang qua Ma giáo cũng có nghĩa là đi ngang qua phái Hoa Sơn cùng phái Tung Sơn, tuy rằng hiện tại hai môn phái này đã bị tra tấn đến chẳng ra hình dạng.

Nếu không phải Đông Ma Quân (chính là Đông Tử Mị na ~) hy vọng chậm rãi báo thù còn có không cho các nhân sĩ chính phái khác cảnh giác cùng mượn cớ tiến công mới sẽ không để dành lại đó.

“Tiểu thư?” Xưng hô này không đúng a?

“Khụ khụ ~” Rõ ràng biết những đồng bạn mới này đang suy nghĩ gì, Đông Diễm Quân lập tức giải thích: “Yêu Ca, đàn chủ thủ hạ của ca ta, giới tính nữ.”

“Ai…” Thật đáng tiếc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.