Thích Ông Rồi, Làm Sao Đây!

Chương 12




“Oành!”

Tiếu Quân mở cửa, kéo người vào, đóng cửa, thở phì phì nhìn người bị kéo, sau đó đầy ngập lửa giận cùng đố kị dưới ánh mắt không hiểu, vô tội, ân cần của đối phương tan thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ. Vẫn như trước đây, mình thật sự không thể phát giận với hắn được.

Còn Phục Hác thì đang cảm thán, sao mà hôm nay người nào cũng kéo mình vào phòng, hơn nữa sắc mặt đều rất khó coi.

Hồi tưởng động tác của mình và Sướng Dương lúc Tiếu Quân xông vào, thánh mẫu thụ có chút chột dạ níu thần trí về, bắt đầu phân tích.

Một, Tiếu Quân ghét nam tử mến nhau, cho nên thấy Sướng Dương ôm mình liền nổi giận.

Hai, Tiếu Quân thích Sướng Dương, cho nên nổi giận.

Ba, Tiếu Quân thích mình, vì vậy nổi giận.

Bốn, Tiếu Quân bị ném ở đại sảnh chào hỏi khách khứa, trong lòng không cân bằng, cứ thế nổi giận.

Năm, Tiếu Quân có cơ mật trọng đại muốn nói với mình, tìm mình đã thật lâu.

Nghĩ đến mấy loại khả năng trên đây xong, Phục Hác âm thầm nhéo mình một cái, rảnh rỗi không có việc gì đi phân tích mấy cái này để làm chi?

“Quân sư huynh, ngươi tức giận? Vì sao?”

“Còn có thể vì sao!” Tức giận trừng hắn, chiếu lời đồ hỗn đản Sướng Dương nói mà xem xét, hắn hẳn là đã tỏ tình, loại thời khắc mẫn cảm này Phục Hác thế nhưng còn trì độn như vậy (hắn đã đoán được, chẳng qua còn có khả năng khác mà thôi).

“Hắn nói gì với ngươi?”

“…” Điều này…Thánh mẫu thụ ngượng ngùng.

“Ngươi nói gì với hắn?” Hắn chỉ muốn biết đáp án, vấn đề đã rất rõ ràng.

“Ta nói với Dương, nếu hắn muốn theo đuổi ngươi, ta sẽ ủng hộ.” Ông trời làm chứng, những lời duy nhất hắn nói ra khỏi miệng nếu không phải ừ ừ dạ dạ cũng chỉ có câu này.

“A! Quân sư huynh!” Phục Hác lập tức dìu người đến một bên ngồi xuống, tiến lên bắt mạch, y thuật cao siêu nói cho hắn biết, Quân sư huynh của hắn là bị chọc tức đến choáng váng.

Ngượng ngùng độ một chút chân khí qua, giúp hắn thuận thuận khí, đã có tiền lệ Sướng Dương bị một câu của hắn hù dọa đến hình tượng hoàn toàn mất sạch, Tiếu Quân thiếu chút nữa bất tỉnh cũng không tính là khó có thể chấp nhận.

“Ngươi ngươi ngươi…Ngươi nghe cho rõ, ta không thích Sướng Dương đồ hỗn đản đó! Thậm chí còn ghét hắn!”

“Thật là lợi hại, nói giống Dương như đúc.” Hai người bọn họ thật sự không có gì?

“Ta đây lập tức đi làm thịt hắn!” Để bày tỏ trong sạch.

“Đừng, sư huynh, ta tin.”

“Tốt lắm, ngươi tin ta ghét đồ hỗn đản đó, như vậy về phần khác thì sao?”

Thánh mẫu thụ giật mình nhìn Tiếu Quân, phần khác…chẳng lẽ nào là…

“Ta thích ngươi, có thể chấp nhận sao?”

“Vì sao các ngươi đều như vậy?” Bị một sư huynh tỏ tình thánh mẫu thụ đã phải chịu áp lực rất lớn, kết quả một sư huynh khác lại chở đến thêm cả xe áp lực.

“Phụt…” Tiếu Quân nhìn Phục Hác vẻ mặt đáng thương viết rõ ta thực nhức đầu ta thực khó xử, nhịn không được bật cười: “Ta dám cam đoan, không có người thứ ba.” Về phương diện này hắn lần đầu cảm thấy may mắn trong phái có một tình địch làm chưởng môn.

“Nhưng mà…”

“Ngươi…chẳng lẽ vẫn còn để ý…chuyện năm đó?”

“Đương nhiên không có, Phục Hác không phải người không rõ lí lẽ.”

“Chấp nhận ta rất khó sao?”

“…”

“Ngươi…đã lựa chọn hắn?”

Tiếu Quân hiện tại sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ, trong ánh mắt lộ ra tuyệt vọng, nhìn Phục Hác vẫn đang cúi đầu không nói tựa như nếu hắn gật đầu một cái, mình sẽ tẩu hỏa nhập ma, hộc máu cho hắn xem.

“Không! Không có!” Phục Hác kinh hồn táng đảm ngẩng đầu thấy sư huynh bộ dạng như vậy, sau đó tiếp tục kinh hồn táng đảm nhìn sắc mặt thoáng trở nên tốt hơn sau khi nghe mình phủ định của hắn: “Các ngươi vì sao đều bức ta…”

“Không, không có.” Tiếu Quân sửng sốt, sau đó hạ thấp giọng: “Trước không nói ta, ta dám cam đoan, hắn khẳng định cũng chưa nói nặng lấy một lời.”

“Hắn nói…hắn sẽ chờ ta.” Thánh mẫu thụ hai mắt mê ly nhớ lại câu nói làm cho lòng hắn cảm thấy chua xót kia.

“Ta nói…ta đang yêu ngươi.”

“Quân…sư huynh!” Thánh mẫu thụ bị lời bày tỏ trắng trợn này làm đỏ mặt.

“Ta không cho là mình có chỗ nào kém so với cái tên kia.”

“Nhưng mà…Ta đối với các ngươi…Các ngươi sao đột nhiên đều…Chúng ta là sư huynh đệ a!”

“Ai…” Tiếu Quân rất muốn nói, vừa rồi lúc ngươi đối mặt với hắn sao không hỏi, lại chạy đến ném phần phức tạp nhất cho ta: “Đây là ảo giác, Hác.”

“A?”

“Đây là ảo giác, kỳ thật ngươi đối với…chúng ta, vẫn luôn là tình cảm siêu việt tình hữu nghị.” Tiếu Quân cắn răng thêm vào chữ ‘chúng’, trong lòng liều mạng mặc niệm, hiện tại không phải lúc đả kích tình địch.

“Điều này không có khả năng!”

Phục Hác thực sự khẳng định, tuy rằng hắn suốt một đường đi đã bị tẩy não không ít, nhưng hắn rất xác định, trước khi Sướng Dương tỏ tình, trong đầu hắn căn bản chưa từng có nửa điểm ý niệm rằng một nửa kia của mình lại sẽ là nam nhân.

“Hác, ngươi là người thực sự nghiêm túc, cho nên chuyện ngươi không suy nghĩ ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện. Đệ đệ của ngươi quanh năm đau ốm, ngươi liền cố gắng chiếu cố hắn, thậm chí buông tha cho thiên phú võ học vốn có thể ngấp nghé đỉnh cao giang hồ, một lòng nhào vào y học. Niệm Nhi nói thích ngươi, ngươi lại không ghét nàng, cho nên ngươi liền cưới. Ngươi cho rằng nàng là thê tử của ngươi, cho nên ngươi mới thương nàng…”

“Ta đương nhiên…A…”

“Yêu là phải có đau. Ngươi hồi tưởng Niệm Nhi một chút xem, nàng đã từng mang đến cho ngươi chút dao động nào trong tâm hồn, chút rung động nào về tình cảm không? Không có, cho nên nhiệt tình của ngươi đối với nàng luôn không thể thỏa mãn yêu cầu cũng như ảo tưởng của nàng về một trượng phu, vì thế nàng mới có thể làm ra những chuyện để khiến ngươi chú ý.”

“Nhưng cho dù như vậy, ta vẫn không yêu nàng. Đúng không?” Người đã từng là thê tử ở trong trí nhớ của mình đã chỉ còn là một bóng dáng mờ nhạt, một cái tên mỏng manh. Trừ bỏ đệ đệ số khổ, mười mấy năm qua, lúc đêm khuya mộng về, những người hắn nhớ đến đều là…

“Ta…Không có khả năng! Ta…”

“Ta cho là có vị hoàng hậu thích xem nam tử mến nhau kia ở bên cạnh, ngươi hẳn là sẽ tương đối dễ dàng chấp nhận điều này.”

“Di? Làm sao ngươi biết…”

“Ta chính là phó giáo chủ Ma giáo.” Đưa tay kéo người vào lòng, vừa rồi Sướng Dương đã ôm, mình nói sao cũng phải ôm một chút.

“Những cố sự tình yêu oanh oanh liệt liệt kia sẽ không phát sinh giữa chúng ta. Những tiết mục tranh đoạt đấm đá lục đục cũng vĩnh viễn sẽ không trình diễn trước mặt ngươi. Tuy rằng chưa thương lượng qua, nhưng ta nghĩ đồ hỗn đản kia nhất định cũng có ý này, chúng ta…đều sẽ không làm ngươi khó xử.” Tình cảm bình thản lâu dài, chờ đợi kiên định không thôi, mới là thứ bọn hắn có thể cho.

Lại nói, mặc dù là tình địch, nhưng hắn cùng Sướng Dương đã yêu cùng một người, một tiểu ngu ngốc trì độn, lương thiện, nhạy cảm, điều bọn hắn làm được tốt nhất chỉ có chờ đợi cùng nhẫn nại.

“Các ngươi đã làm ta khó xử. Các ngươi cho ta một quan điểm mà ta chưa bao giờ trải qua, các ngươi bắt ta tiến hành một lựa chọn khó cả đôi đường. Huynh đệ trước kia hiện tại phải dùng tâm thái người yêu để đối đãi. Ta còn phải phân chia rõ ràng tình cảm dành cho các ngươi bên nào nặng bên nào nhẹ, sau đó thương tổn một người. Ta không muốn!”

“Vậy ý của ngươi là…hiện tại lùi bước hoặc trốn tránh, sau đó thương tổn cả hai?”

Thánh mẫu thụ không tự giác cúi đầu, cắn chặt môi…

“Đừng ngược đãi mình, ta sẽ đau lòng…” Tiếu Quân lập tức thuận thế hôn lên đôi môi mỏng mơ tưởng đã lâu kia, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua trên môi đối phương, như hắn mong muốn, Phục Hác kinh ngạc mở to miệng, để răng buông tha môi mình.

Tiếc nuối duy nhất chính là, Tiếu Quân đã quá mức hiểu hắn biết rõ, không thể lại tiến thêm một bước, nếu dọa sợ hắn, về sau liền phiền toái.

“Ngươi làm sao có thể…làm sao có thể…”

“Không phản cảm, không phải sao?” Tiếp tục tẩy não: “Hác, nhớ kỹ cảm giác vừa rồi, nhớ lại thời gian trước kia của chúng ta, vô luận chuyện cách bao lâu, ta vẫn luôn chờ ngươi.” Có vẻ Phục Hác rất để ý câu chờ ngươi của Sướng Dương, hắn cũng mượn dùng.

“Ngươi không cần vì cuối cùng sẽ tổn thương ai mà cảm thấy áy náy, chúng ta đều nguyện ý thấy ngươi hạnh phúc, bằng không lúc đấy cũng sẽ không mặc ngươi cưới Niệm Nhi, ta cũng sẽ không tức giận ra tay…”

“Sư huynh…”

“Ngươi hiện tại cũng gọi hắn sư huynh?” Sướng Dương nếu đã ôm được mà còn chưa sửa lại xưng hô chết tiệt này, mình thì cùng họ với hắn.

“Không phải…”

“Vậy công bằng một chút.” Nâng cằm hắn lên, sau đó đến gần, động tác uy hiếp rất có ý tứ nếu ngươi không nói ta liền hôn ngươi.

“Quân.” Đảo mắt xem thường, sao Quân sư huynh lại giống tiểu hài tử như vậy.

“…” Tiếu Quân im lặng nhìn biểu tình cùng loại với hờn dỗi này, quay đầu, nắm tay. Ta nhịn…

“Quân?”

“A, là vậy, hoàng hậu đang ở trong đại sảnh trực tiếp mở bàn cược, ta chính là đã tự đặt cho mình một ngàn lượng, đừng để ta thua tiền nga.”

“Bàn cược?”

“Cược ta với Sướng Dương ai có thể có được ngươi.”

“Vậy…vậy chẳng phải là ai cũng biết sao!”

“À…Mấy người rời phòng khách sớm nhất không biết.” Hắn cũng bị buộc ở lại chào hỏi khách khứa, phát hiện đại bộ phận môn nhân Tiêu Dao đang chen vào một góc, sau đó đi qua thì thấy…

“Nàng sao có thể như vậy!” Phục Hác nổi giận, nhảy dựng lên chuẩn bị đi tìm hoàng hậu lý luận, chưa được mấy bước đã bị Tiếu Quân kéo về: “Quân?”

“Ngươi da mặt mỏng, ta đi.”

“Cảm tạ…” Đầy mặt cảm động.

[Chết tiệt, ta thế nhưng lại quên mất một quân đoàn tiếp viện cường đại như vậy, có hoàng hậu ở đó, còn lo người không phải của ta sao? Vừa rồi Sướng Dương khẳng định là đã đi tìm.] Bất quá hắn cũng không kém, tối thiểu cũng đã hôn được.

Hơn nữa, dựa theo điều tra của Ma giáo, hoàng hậu đối với quan hệ xa gần vô cùng để ý, xem xét theo quan hệ, nàng cùng Ma giáo tương đối gần gũi hơn, vị hôn thê trên danh nghĩa của mình bây giờ còn là thị nữ của nàng, hẳn sẽ đứng về phía mình mới phải.



“Hoàng hậu nương nương.”

“Ha ha, thật sự là phong thủy luân phiên, nhân vật hiềm nghi ban đầu giờ thành bánh mới ra lò, mỹ nam tử đến một người rồi lại một người…”

“Nương nương nói gì vậy, ta vẫn luôn xem nương nương như người một nhà.”

“Cũng đến thỉnh kinh?”

“Ta hy vọng nương nương sẽ đứng về phía ta.”

“Phục Hác…thuyết phục được bao nhiêu rồi?”

“Cảm tạ nương nương một đường giáo dục, bằng không, hôm nay khẳng định ngay cả cơ hội chờ đợi hắn cũng sẽ không cho ta.”

“Là cho các ngươi.”

“Hoàng…”

“Được rồi được rồi, ta sẽ tìm quân y nói chuyện nghiêm túc, về phần ngươi…” Phượng Tê đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt: “Ngươi hiện tại hẳn là nên tìm Sướng Dương tâm sự một hồi.”

“Hắn?” Vẻ mặt ăn đại tiện.

“Mười năm trước các ngươi có thể chung sống hoà bình để ở mặt ngoài cho hắn một môi trường bảo hộ an toàn của các sư huynh. Thì mười năm sau các ngươi cũng có thể chung sống hoà bình để cho hắn một bầu không khí dù chấp nhận tình yêu cấm kỵ vẫn có thể vui vẻ tiếu ngạo giang hồ. Hợp tác là nhất định phải làm, ai bảo các ngươi yêu cùng một người làm chi.”

“Dạ, Tiếu Quân thụ giáo. Về phần Hác, còn làm phiền nương nương quan tâm nhiều hơn.”

“Chuyện nhỏ.”



“Nương nương, hai người bọn họ chính là chân trước chân sau đến đây nha.” Tiểu Ny thực sự hưng phấn.

“Ăn ý a…”

“Ngươi sẽ không cuối cùng lại quyết định phối hai người đó thành một đôi đi?”

“Ai ô? Tử Mị đại nhân, ngươi có thiên phú như vậy?”

“Không cho phép gọi ta Tử Mị! Còn có đây chỉ là phân tích trinh thám cơ bản. Chẳng lẽ nào ngươi thật đúng là định chọn ra một người trong số bọn họ? Với tỉ lệ đặt cược không sai biệt lắm kia, ngươi mới sẽ không chọn làm như vậy.”

“Ha ha, ngươi thực hiểu ta. Ta đây nói cho ngươi biết, tuy rằng ta thích cường công cường thụ, nhưng cũng phải phù hợp với kịch tình cơ bản, hiện tại rõ ràng là cách phối 3p tiêu chuẩn hai công một thụ thôi.” Lắc lắc khăn, dáng vẻ ngàn vạn đứng lên, gọi Tiểu Ny trải giấy mài mực.

“Nương nương, người muốn viết cái gì?”

“Vẽ tranh.”

“A?” Ngươi biết sao?

“Vẽ mấy bức thể vị đồ (tranh tư thế cơ thể) 3p, để cho bọn họ hiểu biết một chút về sự tuyệt vời của np.”

“Thể vị đồ?”

“Tên gọi khác của đông cung đồ, ngươi có muốn không? Nể mặt Diễm Quân ta có thể giảm giá.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.