Thích Ông Rồi, Làm Sao Đây!

Chương 11




“Dương sư huynh, tránh Quân sư huynh tìm riêng ta có việc gì sao?”

“Ha ha ~ Ta còn tưởng rằng ngươi không biết.”

“Làm sao có thể nhìn không ra?” Hắn lại không ngốc.

[Đúng là không ngốc, chỉ có chút trì độn.] Sủng nịch nhìn Phục Hác: “Hác, ta bây giờ đã là chưởng môn phái Tiêu Dao, ngươi phải nói thật cho ta biết, thân phận của những người đó…”

“Dương sư huynh, kỳ thật không nghiêm trọng như vậy.” Phục Hác ngượng ngùng nhấp một ngụm trà: “Lúc trước ở ngoài cửa là sợ nhiều người lắm miệng, chúng ta mới không nói rõ, sư huynh chỉ cần giữ bí mật là được rồi.”

“Yêu cầu của ngươi, ta đều sẽ đáp ứng. Đừng nói giữ bí mật, cho dù bảo ta vĩnh viễn không mở miệng cũng có thể.”

“Sư huynh nói gì vậy? Phục Hác sao có thể đưa ra yêu cầu vô lễ như thế?” Mày liễu khẽ nhíu, tựa hồ bất mãn Sướng Dương hoài nghi nhân cách của mình.

“Ta lại hy vọng ngươi vô lễ một chút.” Cúi xuống thổi một hơi sau vành tai của Phục Hác, sau đó đầy vẻ chính nhân quân tử đứng lên đi lấy một bàn cờ chuẩn bị cùng sư đệ vừa chơi vừa nói chuyện.

Phục Hác cả người cứng ngắc một thoáng, lập tức áy náy nhìn theo bóng lưng sư huynh, hắn sao có thể miên man suy nghĩ cho là sư huynh đối với mình…như vậy được…

Đều là do hoàng hậu nương nương, trên đường đi cứ kể n cố sự gì mà sư huynh sư đệ, còn mượn chuyện mười năm trước làm ra n phiên bản kéo dài. Ai… Nghe Tiểu Ny tiểu thư nói, Ảnh Vệ cùng Trình Tiền chính là vật hi sinh của ‘nhân ngôn đáng sợ’, còn tướng quân với Phồn Đạt thì là vật thí nghiệm của ‘mưa dầm thấm đất’…Mình sẽ không phải là thể tổng hợp đi?

Không được không được, đối với một người hoàn mỹ như sư huynh, miên man suy nghĩ đã là khinh nhờn hắn!

Sướng Dương không hề hay biết rằng mục tiêu sau khi nhích ra một ngón của bước chân đầu tiên đã vì hình tượng anh minh thần võ nhất quán của mình mà rụt lui trở về. Bất quá có biết cũng sẽ không để ý, một ngón chân có tác dụng cái rắm a.

“Nói đi, với ta không cần khách khí.”

“A? Nga…” Phục Hác sửng sốt một chút, mới nhớ ra là đang nói chuyện Phượng Tê, thực sự ngượng ngùng công đạo tiền căn hậu quả một lần.

Cạch ~ Quân cờ trong tay Sướng Dương rớt xuống.

“Nàng là hoàng hậu?”

“Phải.”

“Lão bà của hoàng đế Cẩm quốc?”

“Phải!” Phục Hác không chê cười sư huynh nói lời vô nghĩa, chỉ đổi dấu chấm tròn thành dấu chấm than. Thân phận này của Phượng Tê thật sự là…Lúc ấy hắn ở quân doanh vừa nghe được tin muội muội của đầu tới, phản ứng trước hết là bầy sói cơ khát kia khẳng định sẽ đường đột giai nhân, sau khi nhớ ra muội muội của đầu chính là đương kim hoàng hậu, phản ứng tiếp theo lại là mình sẽ phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể chôn hết bọn họ.

“Trời ạ ~” Sướng Dương nhớ đến lời mình nói ở cửa.

“Không có việc gì, ta nghĩ hoàng hậu không ngại.” Tạm dừng một chút: “Hoàng thượng lại càng sẽ không để ý.” Vị nương nương này chính là bị đánh đuổi khỏi nhà: “Ma Quân hẳn cũng là người rộng lượng.”

“Chết tiệt, nàng một hoàng hậu không có việc gì chạy đến đây để làm chi?”

“…” Đây là cơ mật của Cẩm quốc.

“Hoàng hậu không khó xử gì ngươi đi?”

“Khó xử?” Phục Hác sửng sốt, lập tức nhớ đến sự cố kỵ của người trong giang hồ đối với triều đình: “Sao có thể, kỳ thật ở chung lâu căn bản sẽ quên thân phận của nàng. À…nương nương nàng…rất dễ ở chung.”

“Hừ.” Sướng Dương không ý nghĩa hừ một tiếng, bất quá cũng trầm tĩnh lại, trong lòng mặc niệm: [Không có gì to tát, không có gì to tát, không phải là đội nón xanh cho hoàng đế thôi sao.]

“Bất quá hoàng hậu cũng thật sự là kỳ quái, bên người sao lại đi theo hai nam tử như vậy. Khánh quốc không phải là…” Hắn mới mặc kệ Khánh quốc thế nào, hắn chỉ quan tâm thái độ của Phục Hác đối với chuyện nam tử mến nhau mà thôi.

“Không phải…” Nói đến đây Phục Hác lại rối rắm : “Nam tử mặc quần áo màu bạc là trưởng tử của Trình gia, nhà giàu nhất Cẩm quốc.”

“Trình gia…” Sướng Dương hiểu rõ gật đầu, đại danh của Trình gia hắn cũng biết, gia đình này không chỉ nổi tiếng ở Cẩm quốc mà thôi.

“Còn hắc y nam tử…”

Sướng Dương cẩn thận lắng nghe, đây là người duy nhất có giá trị vũ lực trong nhóm ‘phần tử không rõ’ này, tư thế, bước chân, khí chất nhìn thế nào cũng giống dân chuyên ám sát.

“Hắn nguyên là ảnh vệ của hoàng hậu.”

“…” Sướng Dương đang hồi tưởng ảnh vệ là cái gì: “Đó không phải là dân cư màu xám (không lộ mặt) sao?”

“Đây chính là bản lĩnh của nương nương.” Trên đường đi hắn đã được nghe kể vô số công lao vĩ đại của nàng: “Nghe nói người nương nương tác hợp sớm nhất chính là vương gia của Cẩm quốc, ngay trước mặt bách quan, ban xuống một ý chỉ tứ hôn.”

“Hác ~” Đến gần, ôm thắt lưng, thổi khí, hắn chưa quên lúc ở cửa nha đầu của hoàng hậu đã khinh bỉ mình không đủ chủ động: “Ngươi đối với hai nam tử kia có nhận định gì không?”

“Nhận định?” Có thể có nhận định gì chứ? “Bọn họ là người tốt.”

“…” Một trận vô lực: “Ta là hỏi nhận định về tình cảm giữa bọn hắn.”

“Tình cảm giữa bọn họ thế nào thì có liên quan gì đến ta?” Dấu chấm hỏi, tiếp tục là dấu chấm hỏi.

“Ngươi thấy chuyện nam tử mến nhau thế nào?” Vẫn là hỏi trực tiếp luôn đi.

“Ngươi thế nhưng lại hỏi cùng một vấn đề như hoàng hậu nương nương.” Phục Hác thực sự kinh ngạc nhìn Sướng Dương: “Sư huynh ngươi…”

“Hác, trả lời ta trước đã, ngươi để ý sao?”

“Nói thật ra, để ý.”

Sư huynh sắc mặt hơi hơi thay đổi một chút.

“Nhưng là ta cũng vô pháp phản đối. Tựa như lời hoàng hậu nương nương vẫn luôn tuyên truyền, ta không thể lấy bất cứ cái cớ gì đường đường chính chính thương tổn những thứ thuộc về phạm trù tình cảm…” Lúc nói những lời này hắn nhìn Sướng Dương, rõ ràng là cho rằng sư huynh nói như vậy bởi vì sư huynh đã yêu nam nhân.

[Hoàng hậu nương nương người thật sự là Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, về sau phái Tiêu Dao luôn mở rộng cửa đón chào, thích ở bao lâu cũng không thành vấn đề, cho dù người thật sự muốn đội nón xanh cho hoàng đế ta cũng đứng về phía người.] Sướng Dương thầm cảm tạ mười tám đời tổ tông nhà Phượng Tê, lại kính nể tất cả thân thuộc nam tính ở Lý gia đủ một lượt từ trên xuống dưới.

“Hác…Vậy ngươi thấy ta thế nào?”

“Sư huynh, ngươi hôm nay cứ hỏi những vấn đề rất kỳ quái.”

“Sư huynh! Sư huynh! Hác, ta không chỉ muốn làm sư huynh của ngươi. Tiếu Quân đối với ngươi mà nói là chí hữu đồng môn, vì sao ta lại chỉ là sư huynh?”

Phục Hác nghe xong lời Sướng Dương nói, trong lòng chợt co rút một chút, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.

Một dòng chua xót nói không rõ lặng lẽ chảy xuôi xuống đáy lòng.

“Ta hiểu rồi….”

“A?” Nhanh như vậy đã hiểu được? Sướng Dương đầu tiên là vui vẻ, sau đó thật cẩn thận nhìn Phục Hác, biểu tình của ngươi không có vẻ đã hiểu được, ngươi ảm đạm cái gì chứ! Ta thích ngươi, ngươi có thể giật mình, sợ hãi, chán ghét, do dự, cao hứng, nhưng là…

“Sư huynh, ta hiểu rồi, ta sẽ là bằng hữu tốt nhất của ngươi, ta sẽ nói tốt cho ngươi ở chỗ Quân sư huynh, ta chúc phúc các ngươi…Ngươi…phải đối tốt với Quân sư huynh a ~” Đứng dậy chuẩn bị bước đi.

“Nga, nhất định…A? Chờ chờ chờ đã.” Sướng Dương luống cuống tay chân bắt lấy y phục của Phục Hác, tư thế nửa đứng nửa ngồi kỳ quái vô cùng hoàn toàn không có phong độ chưởng môn.

“Sư huynh?”

“Đủ rồi!” Sướng Dương phẫn nộ rồi, hắn đè Phục Hác xuống, đi qua đi lại vài bước, bất đắc dĩ thở dài: [Lúc này ta xem như hoàn toàn hiểu được trì độn thụ là có ý gì…]

“Hác…Ngươi về sau có thể gọi ta là Dương hay không?”

“Nha? Như vậy không phải là…”

“Gọi!” Tư thái ra lệnh của chưởng môn.

“Dương…”

“Tốt lắm.” Đã vào quỹ đạo (Ngươi không cảm thấy tình hình hiện tại rất giống lúc ngươi dạy hắn trát trung bình tấn như thế nào sao? Hình thức dạy học).

“Hác, ngươi nghe rõ ràng, ta không thích Tiếu Quân, thậm chí còn ghét hắn, ghét hắn tiếp cận ngươi, ghét vị trí của hắn ở trong lòng ngươi nhiều hơn ta, ghét hắn có thể càng tự do trò chuyện cùng ngươi, ghét hết thảy những liên hệ giữa hắn với ngươi…”

“Dương…” Nói đến đây mà còn không rõ thì không còn là thánh mẫu thụ nữa mà là nhược trí thụ rồi.

“Ngươi do dự cũng phải, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi, chẳng qua…” Tới gần, vươn tay vuốt ve mặt hắn: “Ta không phải là sư huynh, ta chỉ là Dương, giữa chúng ta…” Cánh tay dùng một chút lực, kéo người vào trong lòng: “Không có khoảng cách, ân ~”

“Sư sư sư sư sư…huynh.” Đầy mặt đỏ bừng.

“Gọi Dương.” Vỗ nhẹ đầu hắn: “Đây là mệnh lệnh của chưởng môn.”

“Nhưng mà…”

[Lúc này hẳn phải nhân cơ hội ôm một cái, lâu ngày gặp lại thôi.] Đang lúc xấu hổ, trong đầu Sướng Dương chợt lóe lên lời mà thị nữ của hoàng hậu nói lúc còn ở cửa.

[Hiện tại trong tình huống này hẳn cũng có thể sỗ sàng trong phạm vi cho phép đi…] Sướng Dương suy một ra ba, nâng cằm Phục Hác lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán hắn: “Năm đó, trong mắt ngươi chỉ có đệ đệ của ngươi, ta nhịn được. Sau lại, Niệm nhi chiếm cứ vị trí thê tử của ngươi, ta nhường được. Rồi lần ngoài ý muốn đó làm ngươi thương tâm rời xa, mười mấy năm nay, ta đợi được. Cho nên…vô luận ngươi lựa chọn thế nào ta cũng đều có thể chấp nhận.”

“Sư huynh!” Phục Hác đứng phắt dậy: “Ngươi đừng như vậy.”

“Ta không bức ngươi, Hác, chúng ta ra một ước định.” Giữ chặt tay hắn, lòng bàn tay chạm vào nhau: “Gọi ta Dương, chúng ta cho dù không phải tình nhân cũng sẽ là bằng hữu. Thân phận sư huynh quá xa cách, phái Tiêu Dao có rất nhiều sư huynh, mà ta lại càng có nhiều sư đệ. Được không?”

“Ta…”

“Ta chờ.” Sướng Dương đầu nhập vào trạng thái thâm tình: “Nhiều năm ngóng trông như vậy, ta cũng đã chờ được. Hác…cho ta một cơ hội. Ta không ngại thời gian, nếu có một ngày ngươi phát giác bên cạnh ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không có vị trí của ta, ta sẽ lập tức rời khỏi tầm mắt của ngươi.”

Âm mưu! Nham hiểm! Loại thỉnh cầu này quả thực chính là uy hiếp trắng trợn.

“Không cần khó xử, hai người cùng một chỗ phải là chuyện vui mới đúng. Ngẫm lại xem, những lúc ở bên ta ngươi có vui vẻ không? Còn muốn để phần vui vẻ này tiếp tục kéo dài là được rồi…”

Sau uy hiếp chính là dụ dỗ. Nhìn xem người ta là làm thế nào mà lên được chức chưởng môn, rất có thủ đoạn a…

“Được.” Phục Hác đắm chìm trong đoạn hồi ức thân mật của những tháng ngày còn nhỏ vô tư trước kia, không chú ý đến con sói chưởng môn động cơ bất lương đã ôm hắn vào trong ngực, một bàn tay chậm rãi vuốt ve sau lưng…

“Ầm!”

Cánh cửa bật tung, Sướng Dương bình tĩnh vỗ vỗ Phục Hác có chút thất kinh, sau đó khiêu khích quay đầu lại nhìn kẻ đạp cửa nằm trong dự kiến.

“Đến thật muộn a…” Đúng như hắn sở liệu, sắc mặt người vừa đến trở nên siêu cấp khó coi.

“Hác, đi theo ta.”

“Quân sư huynh ngươi sao có thể vô lễ như thế.” Người theo chủ nghĩa giáo điều.

“Ta có việc tìm ngươi…” Vô lực.

Khó xử quay đầu nhìn Sướng Dương.

“Đi đi, nhớ kỹ ước định của chúng ta, nhớ kỹ…ta đang đợi ngươi.”

“A…Dạ.” Mỹ nhân thẹn thùng, phong tình vô hạn. Bối cảnh…sấm chớp tung trời.

“Hừ!”

“Ai ô! Quân sư huynh, nhẹ một chút, đã xảy ra chuyện gì? Ai bị thương? Ai bị bệnh?” Phục Hác không quên mình là một đại phu, còn xếp thứ ba trên bảng thần y nữa mà.

“Hừ, ngây thơ.” Tiểu công số một đắc ý vì đã vượt trước một bước: “Bất quá cũng không thể khinh thường, dù sao tình cảm giữa bọn họ cũng không thua kém gì ta. Có lẽ thật sự nên tìm người lấy kinh nghiệm một chút…”

Sướng Dương xoay người đi về chỗ khách quý, thân là chưởng môn, hắn hẳn là nên tiếp đãi khách khứa thật chu đáo mới phải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.