Thích Hay Không Thích?

Chương 7: - Lời Cáo Buộc




Một lát sau từ dưới tàn cây vẳng lên tiếng hôn ghì ngấu nghiến, tiếng sột soạt của y phục va chạm vào nhau đầy kích thích.

Tiêu Phong đỡ Hà Tử Lăng nằm trên cỏ, rồi phủ phục lên người nàng, tay chàng mân mê từ hông, eo, đến ngực nàng.  Lúc này hai đôi môi đã rời nhau ra, Tiêu Phong chạm trán chàng vào trán Hà Tử Lăng và nhìn vào mắt nàng, đặt bàn tay chàng lên ngực nàng nói:

- Nàng thật mềm mại.

Tiêu Phong thì thầm rồi luồn bàn tay đó vào trong áo Hà Tử Lăng, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực căng mọng, được một lúc chàng di chuyển bàn tay sang phía bên kia đồi núi và lặp lại động tác xoa nắn.

Hai đầu ngực của Hà Tử Lăng nhô cao sừng sững dưới các động tác xoa bóp thành thạo của Tiêu Phong, môi nàng hé mở và nàng bật những tiếng rên, một dòng xuân lộ từ nơi sâu thẳm trong nàng thong thả tiết ra.

Tiêu Phong không dừng lại ở đó, sau khi chàng dùng bàn tay còn lại cởi y phục nàng ra, vùi đầu vào cổ nàng, kéo bờ môi chàng xuống rãnh ngực nàng rồi lên vùng núi tuyết bên trái, ngậm lấy nụ hồng nhỏ bé trên đỉnh núi, chàng dùng lực vừa đủ mút lấy, từng đầu dây thần kinh nơi ngực Hà Tử Lăng như bừng lóe khi chàng đánh lưỡi vào ngay giữa nụ hồng khiến cho hạ thể nàng trào dâng một thứ đột cảm man dại. 

- Ôi… 

Hà Tử Lăng van vỉ, miệng nàng há ra và mười ngón chân quắp lại làm đôi hài của nàng rơi khỏi chân, nàng muốn chàng làm thế với nụ hồng còn lại.  Tiêu Phong như đọc được ước nguyện của nàng, lập tức làm nàng vừa lòng. 

- Nàng muốn ta đưa nàng đến nơi đó ngay bây giờ không? 

Tiêu Phong rời môi chàng khỏi nụ hoa bên phải của Hà Tử Lăng, quay trở lên thì thầm vào tai nàng, đoạn chàng hôn đôi môi nàng, đẩy lưỡi chàng vào trong miệng nàng sâu đến tận cổ họng, trong khi ngón cái và một ngón tay nào đó của chàng níu lấy nụ hoa, kéo cái vật thể nhỏ bé đó giãn ra rồi se, xoắn lại, cả người Hà Tử Lăng rúng động như muốn nổ tung thành vạn mảnh trước sự tra tấn của chàng. 

Nàng chưa từng thử qua chuyện chăn gối bao giờ nên chỉ bấy nhiêu động tác của chàng đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng, bấy giờ nàng không thiết gì nữa ngoài sự ham muốn được người đàn ông này chiếm hữu nàng.  Vùng hạ bộ nàng ướt đầm thứ dung dịch trong suốt, một nụ cười hài lòng hiện lên trên mặt Tiêu Phong khi chàng dùng bàn tay không xoắn lấy nụ hoa trượt xuống vùng tam giác ở giữa hai chân nàng.

- Nàng ướt đẫm rồi, tốt lắm, nàng rất biết hồi đáp.

Tiêu Phong nói, mơn trớn vùng tam giác ướt sũng ái dịch giữa hai chân Hà Tử Lăng.  

- Cho ta, được không? - Chàng nói nhỏ - Để ta biến nàng thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.

Hà Tử Lăng không do dự gật đầu.

Tiêu Phong mỉm cười ngồi dậy, cởi bỏ toàn bộ y phục trên người chàng, vứt bộ y phục màu bạch kim trên thảm cỏ bên cạnh mớ y phục của Hà Tử Lăng.  Chàng thở một hơi nhẹ nhõm vì đã giải thoát được sự cương cứng khỏi bộ y phục bức bối của chàng. 

Hà Tử Lăng ngóc đầu nhìn độ dài của Tiêu Phong bằng ánh mắt e sợ, nàng khép đôi chân nói: 

- Ôi, không được đâu, tiểu nữ sẽ không chứa ngài nổi đâu…

- Đừng lo – Tiêu Phong ngắt lời nàng - Nàng đã sẵn sàng lắm rồi nên không phải đau nhiều.

Hà Tử Lăng vẫn lắc đầu, Tiêu Phong nói:

- Ngoan nào, tách đùi sang hai bên.

Hà Tử Lăng chần chừ nhìn đại nhục bổng của người đàn ông đang trèo lên mình nàng thêm một chút nữa khẽ mở đôi chân. 

- Thả lỏng cơ thể ta mới có thể dễ dàng vào trong nàng, không làm nàng đau nhiều.

Tiêu Phong lại nói, cầm lấy sự cương cứng của chàng đặt trước cánh cửa nhục cảm của nàng.

- Sẽ phải đau hay sao?

Hà Tử Lăng hỏi, Tiêu Phong gật đầu:

- Nhưng cơn đau sẽ qua rất nhanh.

Chàng hít sâu một hơi, tiếp:

- Yên nhé, bây giờ ta vào trong nàng.

Dứt lời liền xộc vào nàng.

- Áaa!!!

Hà Tử Lăng bật tiếng thét lớn.  Hai mắt nàng lập tức đóng sập lại, hai dòng lệ trào ra như nước vỡ bờ, sâu thẳm bên trong nàng một nỗi đau đớn cùng cực khiến nàng muốn ngất khi chàng xé toạc nàng ra…

Tiêu Phong đâm phập đại nhục bổng của chàng vào Hà Tử Lăng, ép nàng nuốt trọn cái vật thể dài thậm thượt đó đến tận gốc rễ mới dừng lại, một nụ cười viên mãn nở trên môi chàng, chàng nhắm chặt đôi mắt, miệng mở thành một vòng tròn hoàn hảo và bật tiếng rên lớn. 

- Khá dày đấy, nàng ổn không?

Tiêu Phong mở mắt, hôn môi Hà Tử Lăng và hỏi.

Hà Tử Lăng phải dùng hết cả sức lực mới gật nổi đầu, hang động nhỏ bé của nàng bị bức phải nong ra hết cỡ, ruột gan nàng như bị đẩy cả lên ngực để tạo thêm chỗ chứa đựng chàng.  Mắt nàng lúc này vẫn còn khép kín, nàng bấm mười đầu móng tay vào lưng Tiêu Phong.  Chàng vẫn chưa di chuyển, hỏi nàng một câu rồi cúi xuống ngậm lấy nụ hoa trên ngực nàng, dùng đầu lưỡi không ngừng đánh lên nụ hoa để giúp nàng quên cơn đau vùng hạ thể do chàng mang lại và để nàng quen dần với cảm giác bị xâm nhập bằng kích cỡ quá tải của chàng trong nàng.

- Ta sẽ chuyển động.

Tiêu Phong dùng môi kéo nhẹ nụ hoa và nói trước khi rút sự cương cứng của chàng ra khỏi hoa tâm, được nửa chừng, hai mắt chàng khép hờ, lại rên lên, nhẹ nhàng đẩy vào hang động chật hẹp sau đó dừng lại.

- Nữa nhé? - Chàng thì thầm.

- Vâng.

Hà Tử Lăng vẫn còn rất đau nên nàng miễn cưỡng gật đầu.  Tiêu Phong từ tốn lặp lại như thế lần nữa rồi dừng, hỏi:

- Lần nữa nhé? 

- Vâng.

Hà Tử Lăng đáp, nhưng lần này là một lời khẩn cầu, hình như hoa huy*t chật chội của nàng đang chấp nhận chàng, không, động tơ thượng hạng của nàng đang rất muốn điều này, một cảm giác viên mãn đột phát trong hạ thể khi nàng được chàng lấp đầy…

Vậy là Tiêu Phong lại chuyển động nhưng lần này không dừng lại nữa.  Chàng chuyển động tựa trên hai khuỷu tay, vì vậy Hà Tử Lăng không cảm nhận được sức nặng cơ thể chàng đang ở trên nàng, chỉ có vùng hạ thể của chàng là ấn xuống nàng. 

Ban đầu, Tiêu Phong còn chuyển động chầm chậm, từ từ tiến rồi lui trong nàng.  Đến khi chàng bắt được tín hiệu Hà Tử Lăng ngập ngừng nẩy đôi ngọc đồn của nàng lên để hứng lấy chàng, chàng tăng nhịp điệu.  Nàng rên lên, chàng dập xuống nàng sâu hơn, nhanh hơn.  Hà Tử Lăng thở dốc nẩy hông đón chàng, lao vào cuộc tấn công của chàng. 

Tiêu Phong không ngừng và không ngừng giã mạnh xuống Hà Tử Lăng, từng cú nện chạm tận vùng âm cung, chàng liên tiếp nghiền những vách động của nàng khiến nàng ngất ngây.  Ôi…  Cái cảm giác bị chàng ép sát và chà xát nhiều lần vào vách động làm nàng như muốn vỡ tan …  Mồ hôi từ ngực chàng rơi đầm đìa lên ngực nàng.  Hà Tử Lăng cũng không ngừng rên siết, nàng không thể tưởng tượng được việc này là kỳ diệu thế này… khi chàng kết thúc cuộc vui chắc hoa huy*t của nàng bị giập tới mức không còn hình thù gì nữa rồi… Nhưng chàng nói phải, cảm giác như được chàng đưa lên thiên đàng vậy.  Những ý nghĩ vỡ vụn trong nàng, chỉ còn cảm xúc… nàng chỉ biết có chàng... chỉ muốn chàng tiếp tục vùi dập nàng mãi thôi…

- Đến với ta, Tử Lăng.

Một hồi sau Tiêu Phong nói trong hơi thở dồn dập trước khi trút xả vào nàng.

Hà Tử Lăng cũng đáp lại Tiêu Phong bằng một dòng xuân lộ ấm áp từ sâu trong hạ thể nàng cùng lúc tuôn ra...

- Nàng còn đau không? 

Tiêu Phong nhặt một sợi tóc dính vào một bên má Hà Tử Lăng, hỏi nhỏ.  Chàng ở trong tư thế nằm nghiêng, chống mình bên khuỷu tay.

Hà Tử Lăng không trả lời Tiêu Phong, nàng nhắm nghiền đôi mắt nhưng miệng nàng mỉm cười, nụ cười viên mãn hiện lên trên gương mặt đỏ lừ.

- Ta không làm nàng quá đau phải không?

Tiêu Phong lại hỏi.

Hà Tử Lăng vẫn không thể đáp.

- Không phải chuyện đùa đâu - Đôi mắt Tiêu Phong lộ tia lo lắng, chàng tiếp tục nói - Ta đang nghiêm túc đấy, nàng có đau lắm không?

Hà Tử Lăng nhắm mắt thêm một chút nữa mở mắt ra, cái cảm giác sảng khoái và sung sướng đến tê người vẫn còn ngự trị trong nàng, thật sướng khoái vô cùng.  Nàng mỉm cười nhìn chàng, giờ thì nàng đã biết tất cả những thứ này là thế nào. 

Cơ thể Hà Tử Lăng bị Tiêu Phong quay cuồng, lúc trước nàng không hề biết cơ thể nàng có thể vừa đau đớn vật vã và cũng có thể vừa thỏa mãn cùng lúc như thế này.  Cái cảm giác chết đi sống lại thật không thể tả bằng lời.

- Nàng vẫn chưa trả lời ta - Tiêu Phong nhướng mày. 

Hà Tử Lăng quàng đôi cánh tay thon thả của nàng quanh cổ Tiêu Phong, kéo đầu chàng xuống hôn môi chàng thì thầm:  

- Tiểu nữ muốn lần nữa. 

Hà Tử Lăng dứt lời, ánh mắt Tiêu Phong lóe sáng, đồng thời chàng cũng trút một hơi thở nhẹ nhõm.  

- Nàng đòi hỏi quá đấy - Chàng nói bằng giọng châm chọc - Nhưng ai bảo ta luôn yêu chiều nàng chứ, lật người lại nào.

Hà Tử Lăng lật người nằm sấp trên cỏ, hướng tấm lưng thon mịn về phía Tiêu Phong.  Tiêu Phong úp một bàn tay chàng trên lưng Hà Tử Lăng, mơn man lưng nàng một chút lần xuống một bên ngọc đồn nàng khẽ nắn.  

- Đường cong của nàng thật tuyệt.

Giọng Tiêu Phong âu yếm trước khi dời bàn tay sang ngọc đồn còn lại, xoa bóp nhè nhẹ.  Rồi chàng ngồi lên, nằm úp lên lưng nàng, để hai chân chàng vào giữa hai chân nàng tách hai chân nàng ra.  

Tiêu Phong vén tóc Hà Tử Lăng sang một bên trước khi cúi xuống hôn lên vai nàng.  Hà Tử Lăng cực thích cái cảm giác được bờ ngực lực lưỡng và những đường múi bụng săn chắc áp vào lưng nàng.  Lớp lông trên ngực Tiêu Phong mơn man lưng nàng.

- Có chắc là nàng muốn ta đến với nàng lần nữa không?

Tiêu Phong vừa hỏi vừa buông những chiếc hôn nhè nhẹ quanh tai Hà Tử Lăng, bàn tay chàng  mơn trớn vai nàng.  Hà Tử Lăng gật đầu, Tiêu Phong nói:

- Vậy thì quỳ lên nào.

Hà Tử Lăng vâng lời, ở tư thế quỳ chống tay xuống cỏ, nàng bắt đầu thở những hơi thở dồn dập đầy háo hức khi chàng cũng quỳ phía sau nàng.  Tiêu Phong quàng một tay ra phía trước bụng Hà Tử Lăng, lân la mấy ngón tay xuống phía bụng dưới và tìm được hạch tâm nữ tính của nàng, chàng dùng lực xoa mạnh điểm nút nhạy cảm khiến Hà Tử Lăng rú lên.  

- Aaa!!!

Tiêu Phong vừa dùng mấy ngón tay chà hạch tâm Hà Tử Lăng mãnh liệt vừa nói:

- Ta sẽ đến với nàng từ phía sau, cảm giác va chạm sẽ dữ dội hơn thế này rất nhiều nàng hãy chuẩn bị tinh thần.

Giọng Tiêu Phong đầy hăm dọa nhưng vô cùng nóng bỏng.

Tiêu Phong dứt lời, thả điểm nút nhạy cảm đã bị mấy ngón tay chàng ma sát đến sưng mọng, giữ chặt lấy tóc Hà Tử Lăng trong một nắm tay, giữ cố định sau gáy, chàng kéo nhẹ để nàng quỳ đúng vị trí.  Đầu Hà Tử Lăng không thể cử động, nàng như bị vô hiệu hóa trong tay Tiêu Phong, hoàn toàn bất động.

- Nàng là của ta – Tiêu Phong nói khẽ nhưng rõ ràng từng chữ một - Chỉ một mình ta thôi. Đừng quên điều đó.

Giọng Tiêu Phong lúc nào cũng đầy mê đắm, mỗi lời chàng nói đều kích động và gợi tình.  Hà Tử Lăng lại cảm thấy vật thể cương cứng ở giữa hai chân nàng. 

- Nàng thật quyến rũ từ phía sau.

Tiêu Phong nói rồi đâm nhanh vào gọn vào Hà Tử Lăng, vì đây không phải lần đầu Hà Tử Lăng đón nhận chàng nên chàng xuyên vào nàng rất ngọt ngào.  Tiêu Phong di chuyển.  Hông Hà Tử Lăng đong đưa uyển chuyển theo lực thúc, đẩy của chàng, nàng hồi đáp lại chàng một cách cuồng nhiệt, niềm hứng khởi chạy cuồng lên trong máu nàng.  Bấy giờ, tâm trí Hà Tử Lăng bềnh bồng như những cụm mây đang trôi trên trời, toàn bộ cảm giác tập trung cả vào nơi sâu thẳm trong cơ thể.  Nàng bật những tiếng rên lớn.

- Hãy nói nàng thích ta làm thế này với nàng.

- Vâng, tiểu nữ muốn ngài làm thế này.

Hà Tử Lăng nói ngay, sợ Tiêu Phong bất thình lình rút hẳn ra. 

Tiêu Phong mỉm cười, ghim vào nàng sâu hơn, kéo ra khoảng hai phần ba rồi lấp đầy, không ngừng...  Chàng duy trì một tốc độ cố định.  

Chàng nói phải, Hà Tử Lăng nhủ bụng, ở tư thế này quả nhiên nàng bị chàng ma sát mãnh liệt vào những vách động nhưng vì vậy mà thống khoái hơn tư thế truyền thống gấp mấy lần.  

Một hồi sau, khi nàng sắp sửa nổ tung, Tiêu Phong xoay tròn hông chàng rồi bất ngờ gần như hoàn toàn rút ra, chàng ngừng một nhịp, rồi lại tiến vào.  Chàng cứ lặp lại chuyển động đó lần này rồi lần khác.  

Khi Tiêu Phong ngừng một nhịp, Hà Tử Lăng cảm giác hụt hẫng như mất mát một thứ gì vô cùng trân quý.

- Ôi, đừng mà… 

Nàng van vỉ nhưng chàng như muốn trêu chọc nàng.

Hà Tử Lăng mím môi cố nhịn nhưng một hồi sau nàng không thể chịu đựng được nữa, ôi, nàng ngại phải thốt lời van cầu…

Quả thật Tiêu Phong muốn nàng van cầu chàng: 

- Ta muốn nàng phải xin ta.

Tiêu Phong dứt lời cứ tiếp tục cuộc trêu chọc đầy vui thú và ngọt ngào tới, lui, ngưng... 

- Ôi… Làm ơn… - Hà Tử Lăng thì thào.

- Nàng vừa nói gì? 

Giọng Tiêu Phong trầm trầm, chàng lại lui ra khỏi nàng, ngừng.

- Nàng muốn gì nói ta nghe.

- Muốn ngài, xin ngài đừng dừng lại mà.

- Tại sao ta không nên dừng lại?

Tiêu Phong hỏi, Hà Tử Lăng ngập ngừng:

- Vì… tiểu nữ muốn… đạt cực khoái, tiểu nữ muốn đến.

Tiêu Phong ấn vào trong Hà Tử Lăng.

- Lặp lại lần nữa ta nghe không rõ.

Chàng lại nói, xoay hông lần nữa rồi chuyển động thật chậm, lui ra khỏi nàng.

- Tiểu nữ muốn đạt cực khoái.

Hà Tử Lăng lặp lại lời cầu xin, Tiêu Phong lại hỏi, nàng gào lên lần nữa.

Tiêu Phong bất thần thả tóc Hà Tử Lăng ra.  Hai tay chàng bấu vào hai bên ngọc đồn nàng thật chặt, dùng hai nơi căng tròn trắng nõn nà đó làm điểm tựa để xộc vào nàng thật sâu, tăng tốc độ lên, chàng không dừng lại để trêu nàng như vừa nãy nữa.  Hơi thở của chàng hổn hển.  Điều đó quá đỗi tuyệt vời.  Hà Tử Lăng cũng rên to từng chập, toàn bộ những mạch máu trong cơ thể nàng sôi lên.  Cái cảm giác được dục trượng to lớn của chàng không ngừng đâm phập vào hang động chật hẹp của nàng thật quá đỗi phấn khích.  Nàng đã sập vào chiếc bẫy tình đam mê, chàng đã thành công khiến nàng sẵn sàng có thể chết vì chàng.

Hà Tử Lăng liên tục đạt đỉnh, trong cơn bấn loạn, nàng không ngừng gào thét, vừa gào thét thảm thiết vừa kêu tên chàng.  Cái cảm giác bị chàng công phá mãnh liệt rồi đạt đến đỉnh điểm được lặp đi lặp lại trong một thời gian dài khiến cho cơ thể và thần trí nàng rối bời.  Nhưng Tiêu Phong không buông tha Hà Tử Lăng, chàng còn tiến vào nàng thêm ba mươi lần dữ dội nữa mới buông xả.  Tiêu Phong gồng mình, trút tất cả vào Hà Tử Lăng như tự phóng thích chính chàng, sau đó chàng đổ xuống lưng nàng, mặt vùi vào tóc nàng.  Hà Tử Lăng thét một tiếng vang trời khi hoa huy*t của nàng trở thành tâm điểm để chàng công kích, từng dòng thủy lộ bắn mạnh và nhanh vào sâu thẳm hoa tâm.  Ngay giây phút đó, Hà Tử Lăng biết cả đời nàng sẽ không thể ngừng yêu người đàn ông này vì chàng mang đến cho nàng cảm giác cả thiên đường ở đây.  

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.