Thích Cậu

Chương 8: Tình cờ gặp như thế làm cho người ta hoảng hốt




Tại thành Nam Hỏa là khu vực giao giới giữa hai vực, tài nguyên lớn nhất chính là Ly Hỏa Kim Tinh, chung quanh vài ngọn núi lớn đều ẩn chứa Ly Hỏa Kim Tinh mạch khoáng, là tài nguyên khó có thể tưởng tượng nổi.

Vây quanh tài nguyên này là mâu thuẫn cực lớn.

Một phái là thế lực thương hội tới từ bên ngoài, dùng Lôi Phong thương hội cầm đầu rất nhiều thương hội, từ thiên nam địa bắc hội tụ mà đến. Vốn những thương hội này kéo tới để làm sinh động sinh ý, nhưng những thương hội này bản thân chính là thế lực cường đại, trừ dùng gia thấp thu mua Ly Hỏa Kim Tinh ra, dần dần cũng nhúng tay vào phân chia tài nguyên mạch khoáng.

Mà một phương khác là các thế lực bản thổ quanh thành Nam Hỏa, như Bắc Đấu Tông, Tân Nguyệt Tông đây là những thế lực lâu năm, tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn tài nguyên bị người ta cưỡng chiếm đi, nhưng mà bao nhiêu lợi ích đưa tới thì rước bao nhiêu nguy hiểm, đám nhân vật thương hội trong bản thổ cũng không có tài, trong quá trình tranh đoạt lợi ích, mấy chục nhà thế lực bản thổ thực lực yếu ớt đã tan thành mây khói, rốt cuộc không còn tồn tại.

Do đó dẫn phát cục diện nguy cơ lớn với các thế lực bản thổ, lúc này tất cả mọi người liên thủ tạo thành Nam Hỏa minh, cộng đồng đối ngoại. Lúc này mới dần dần đảo ngược xu thế suy tàn của thế lực bản thổ, đạt được cân đối nhất định với thương minh.

Cho dù là phương nào cũng không muốn đánh tiếp, Lôi Phong thương hội tuy là quái vật khổng lồ, nhưng muốn triệt để diệt trừ Nam Hỏa minh cũng cần hi sinh không nhỏ, mà trong thương minh gió nổi mây phun, rung chuyển bất an, bọn họ đầu tiên phải bảo vệ địa vị và lợi ích bản thân trong thương minh, cho nên trước mắt cục diện hòa bình này đã xuất hiện.

Thương minh dùng Lôi Phong thương hội cầm đầu, Nam Hỏa minh dùng Bắc Đấu Tông, Thiên Hạt Tông cầm đầu, hai bên ký kết hiệp ước với nhau, lúc này mới giảm bớt xung đột giữa hai bên, mọi người cộng đồng khai phát, cộng đồng lấy được lợi ích.

Tuy biểu hiện ra ngoài là ân oán hai bên đã dừng lại, nhưng tranh đấu vụng trộm chưa bao giờ đình chỉ qua, cũng không có vì thế mà ít máu chảy đi. Lần trước tông chủ Tân Nguyệt Tông và Lương Nghiệp nói chuyện với nhau, dường như Nam Hỏa minh có một loạt động tác nhắm vào thương minh, trong đó nói tới thương hội trong thành Nam Hỏa, cố ý trọng điểm nhắm vào Tử Vân thương hội, dường như thương hội này lâm vào nguy cơ to lớn, có chút bản thân khó bảo toàn.

Những lời này bị Lương Khoan nghe thấy, vốn cũng không có gì. Nhưng nhưng lúc bán Thanh Minh Thạch ra nhìn thấy Tử Vân thương hội không chào đón hắn như vậy, lại sinh ra cảm giác lăng đầu thanh nhiệt tình ra mặt, trong cơn giận dữ suy nghĩ đến tình hình trước mắt của Tử Vân thương hội gần đây, lúc này mới bão nổi.

Lương Khoan giản lược nói ra một chút, sắc mặt người trong cửa hàng đại biến, nhao nhao chấm dứt sinh ý của mình, vội vàng rời đi. Vốn cho rằng chỉ là công tử ca sinh sự càn rỡ, lại không thể ngờ còn liên lụy tới một loạt động tác của Nam Hỏa minh gần đây.

Quả nhiên chỉ sợ đồng đội ngu như heo!

Hiện tại Lương Khoan ở trước mặt mọi người nói ra chuyện này, sợ là Lôi Phong thương hội rất nhanh sẽ nhận được tin tức, động tác của Nam Hỏa minh sẽ thất bại, mà chịu tội đoán chừng sẽ đẩy lên người Tân Nguyệt Tông, như vậy Tân Nguyệt Tông sẽ bỏ qua cho hắn sao? Tiểu tử này nói chuyện cũng không biết tránh nặng tìm nhẹ, giật mình một cái đã nói ra toàn bộ kế hoạch.

Những tỳ nữ Tử Vân thương hội nghe xong biến sắc. Hôm nay thương hội đúng là không khác gì Nam Hỏa minh phân tích, ốc còn không mang nổi mình ốc. Nếu như thời điểm này Nam Hỏa minh ra tay đối phó bọn họ, căn bản không cách nào ứng phó. Mà loại thời khắc mấu chốt này, Lôi Phong thương hội sợ rằng ước gì tiểu thương hội như bọn họ bị tiêu diệt, tiến thêm một bước cho bản thân mình. Bởi vì Lôi Phong thương hội một nhà cũng đủ để đối kháng cả Nam Hỏa minh, căn bản không cần cá tạp như bọn họ tồn tại.

- Hiện tại có thể thả ta không?

Lương Khoan run rẩy dò hỏi, hắn còn không biết mình tiết lộ thiên đại tin tức, cả Tân Nguyệt Tông sẽ bị liên quan trong đó.

- Ân.

Lý Vân Tiêu thương cảm nhìn hắn một cái, nói:

- Ngươi đi đi, tự cầu nhiều phúc a.

- Ân?

Lương Khoan cảm thấy run rẩy, không rõ những lời này có ý tứ gì, cẩn thận suy nghĩ cũng không biết.

- Đúng rồi, khối Thanh Minh Thạch của ngươi đâu, đưa cho ta, ta cần dùng.

Đột nhiên Lý Vân Tiêu nghĩ tới mục đích tới đây chính là vì thu mua nhiều tài liệu, mà Thanh Minh Thạch không thể nghi ngờ là một trong các loại tài liệu tuyệt hảo.

Trong lòng Lương Khoan đắng chát, đối phương rõ ràng cho thấy đang xảo trá ah, nhưng hắn nào dám không cho, ánh sáng màu xanh lóe lên, xuất hiện tảng đá màu xanh nhạt, nắm trong tay đưa lên.

Đồng tử Lý Vân Tiêu co rụt lại, nhìn vào khối Thanh Minh Thạch kia, lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó hắn cầm lên vuốt vuốt vài cái, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc lóe lên, khôi phục thần sắc bình thường, mang Thanh Minh Thạch thu lại, phất phất tay nói:

- Các ngươi đi thôi.

Bốn tên võ giả cũng nhanh chóng buông tỳ nữ số bảy ra, cùng Lương Khoan chạy trốn ra ngoài.

Lương Khoan bước ra khỏi cửa hàng thì trong mắt mang theo oán độc nhìn lại, trừng Lý Vân Tiêu một cái, vội vàng chạy như như tia chớp. Hắn không dám ở lâu, cũng không dám mở miệng uy hiếp, nhưng lại không cam lòng, vì vậy trừng mắt lưu một tín hiệu "Chờ coi, cho ngươi đẹp mắt".

- Đa tạ vị công tử này cứu giúp!

Tỳ nữ số bảy tiến lên, tràn đầy cảm kích nói cám ơn, nhưng trong mắt lại mang theo lo lắng thật sâu.

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt nói:

- Không cần phải khách khí, dẫn ta đi gặp hội trưởng của các ngươi.

Tỳ nữ số bảy đi trước dẫn đường, mà các tỳ nữ khác trở lại công việc bản thân, trở lại vị trí của mình, nhưng trong cửa hàng đã sớm không còn bóng người nào cả.

Lý Vân Tiêu được tỳ nữ dẫn xuyên qua vài ngã rẽ, lúc này mới dừng lại bên ngoài một nhã các.

Tỳ nữ tiến lên gõ gõ cửa, cung kính nói:

- Hội trưởng đại nhân, có vị công tử này tìm ngài.

Trong cửa có tiếng phu nhân vang lên.

- Biết rõ, cho hắn vào đi.

Cửa đóng chặc mở rộng ra, bên trong truyền đến tiên âm lượn lờ, lại có người dâng hương đánh đàn.

Tiếng đàn ô ô như ai oán, như khóc như tố; dư âm lượn lờ, bất tuyệt như lũ. Như gió lùa qua kẽ lá, như quả phụ ngồi cô độc dưới trăng.

- Trăng sáng sao thưa, ô thước bay về phía nam, cho tốt một khúc trăng sáng như thơ, yểu điệu như chương!

Lý Vân Tiêu mở miệng cười khen, bước đi vào.

Tiếng đàn dừng lại, lập tức biến hóa làn điệu, hóa thành âm thanh boong boong, thanh tịnh du dương, như thanh loan chơi đùa bên sơn tuyền, cho người ta cảm giác như hòa đẹp đẽ.

Bên trong nhã các có một mỹ phụ mặc cung trang đang nấu nước pha trà, trước bàn uống trà là một lư hương ba chân, bên trong có mùi thơm từ từ khuếch tán, ngửi vào như thấm cả ruột gan. Bên cạnh mỹ phụ dựng bình phong bạch ngọc, phía trên tạo hình sơn thủy tranh hoa điểu đơn giản, tiếng đàn từ sau bình phong truyền ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.