“Tư Đồ Tĩnh đang ngẩn người?” Hạ Noãn Ngôn nghe được sửng sốt.
Tính tình của Tư Đồ Tĩnh có vẻ mạnh mẽ, nghĩ muốn cái gì đều nói thẳng —— đương nhiên là nói cùng bọn họ.
Cũng mặc kệ nói thế nào, bộ dáng của nàng không giống như là sẽ đem tâm sự để bụng mà tự mình buồn rầu.
Làm sao hôm nay lại ngẩn người?
Gia Cát Mộ Quy dường như cũng hiểu được Tư Đồ Tĩnh hôm nay rất khác thường, buông bản đồ trong tay, liếc mắt về hướng phòng bếp.
Nhưng hắn cũng chỉ liếc một cái, không nói gì.
Bàn này của bọn họ coi như im lặng đi, bên kia Nghiêm công tử thế nhưng lại vội vàng.
”Tiểu Hắc, vừa rồi cơm chiều sao ngươi ăn ít vậy, có phải đồ ăn không
hợp khẩu vị? Sau này xuất môn, ta muốn đem đầu bếp trong nhà đi cùng“.
”Công tử, ngươi có thể không mang theo ta xuất môn.”
”Như vậy sao được?”
Cặp mắt hút hồn chớp chớp, Nghiêm đại công tử dựa đầu lên trên người Tiểu Hắc, “Nhưng ta không nỡ xa ngươi lâu như vậy ~”
”Công tử, phải đoan trang.” Tiểu Hắc không chút khách khí đem hắn đẩy ra.
”Nghe lời ngươi, ta đoan trang ~”
Nghiêm đại công tử lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, một bộ đại gia mẫu
mực...... Bộ dáng quyền quý, đáng tiếc cặp mắt kia thật đúng là thế nào cũng đoan trang không nổi.
”Tiểu Hắc, ăn điểm tâm không? Ta bón cho ngươi.”
”Bẩm công tử, không ăn.”
”Thế ăn trái cây thì sao? Ta giúp ngươi gọt vỏ ha.”
”Bẩm công tử, không ăn.”
”Thế muốn ăn vặt gì không? Ta gọi người đi mua.”
”Bẩm công tử, không ăn.”
”Vậy ngươi muốn ăn ta sao?”
Nghiêm đại công tử giọng “xấu hổ” hỏi Tiểu Hắc, nhưng cặp mắt đào hoa
hút hồn lấp lánh cười cười kia thật đúng là nhìn thế nào viết thế ấy“Đến ăn ta a đến ăn ta a mau tới ăn ta a”...... “Bẩmcông tử, không ăn.”
Tiểu Hắc bình tĩnh trả lời xong, lại quay đầu nhìn mọi người đang hóa đá trong đại sảnh khách sạn.
Hạ Noãn Ngôn vội vàng run run giơ tay lên ngăn cản nàng, “Ngươi không
cần phải nói, chúng ta đều biết công tử nhà ngươi hướng nội, chúng ta
chê cười......”
Thật ra bọn họ một chút cũng không buồn cười, bọn họ chỉ cảm thấy gặp quỷ rồi......
Một đám người đều bị Nghiêm đại công tử làm cho sợ tới mức lập tức lên
lầu, từng cái quay về các phòng, không muốn lại thấy hắn.
Đúng rồi, còn phải nhớ đem cửa cài cho chặt, bằng không nhỡ ra Nghiêm
đại công tử chạy đến phòng bọn họ mà hướng nội một chút thì sao?