Thích Cậu Mình Nói Là Được

Chương 30




Năm ấy, ta thấy trên chợ Đồng Trấn một tiểu mộc trụy được khắc bằng hạch đào.

Màu sắc rất cổ, hoa văn cũng rất mộc mạc, chưa từng hun hương, chỉ có mùi gỗ ban đầu thơm ngát. Ta rất thích, liền dùng mười bảy đồng mua nó từ tay lão nghệ nhân cao tuổi kia.

Lão nhân có chút bối rối.

Cũng phải, trong trấn nhỏ quạnh quẽ nơi biên cương này, điêu khắc cũng không được xem là một nghề. Năm đồng có thể đổi lấy một bữa ăn. Một mộc trụy khắc bằng hạch đào xem ra còn không đáng giá bằng một chiếc màn thầu.

Diệc Đình hơi nhíu mày. Hắn chỉ không hiểu, cũng không phải phản đối.

Hắn cũng không phải là một nam nhân trời sinh thích nhíu mày. Theo ta chinh chiến nhiều năm như vậy, ngày tháng trong quân ngũ gian nan khổ cực, hắn cũng không oán giận. Có lẽ là ở bên ta quá lâu rồi, hắn thỉnh thoảng cũng lộ ra một hai phần tình tự, năm qua năm, ngày qua ngày, chinh chiến cấp bách, vết tích giữa hai hàng mi cũng càng thâm.

Ngày đó rời khỏi kinh thành, là quyết định của ta. Theo ta, là quyết định của hắn. Ta không giỏi ăn nói, hắn trầm mặc ít lời, cá tính như vậy chỉ có thể đào đất cắm rễ ở nơi biên cương hoang vu mà thôi.

Nghĩ sao tự dưng lại mua hoa tai. Hắn hỏi.

Bởi vì thấy hoa tai này có hơi giống ngươi. Ta cười phá ra. Nói thực đấy, dù đã nhiều năm rồi, ta cũng không biết làm sao nói dối hắn. Diệc Đình dường như không ngờ được câu trả lời này, kinh ngạc nhìn ta một hồi, sau đó hạ mắt.

Đại nam nhân làm sao có thể như mấy cô nương, mang mấy thứ này được. Hắn thấy ta đưa mộc trụy qua, có chút xấu hổ, không chịu nhận.

Cho ngươi mang trên người thôi mà. Nắm tay ta nhẹ nhàng vỗ vỗ trên bờ vai cứng ngắc của hắn, tay thuận thế mở ra, hoa tai rơi xuống. Hắn đưa tay bắt lấy.

Treo trên thân kiếm làm vật trang sức, thật ra cũng không phải chủ ý tệ. Ta cười nói.

Hắn vẫn không nhúc nhích. Ánh dương ngày đó có chút ấm áp, màu sắc trắng sáng, bình an yên tĩnh.

Vậy tại sao ngươi lại trả tận mười bảy đồng. Cuối cùng, hắn thở dài. Dù sao Mạc Bắc thiếu lương thực, quân lương thường quy hết ra tiền mà tính. Trợ cấp thiếu, sinh hoạt của chúng ta ở đây cũng rất khó khăn.

Ta chỉ cười mà không đáp.

Nhiều năm như vậy, ta còn chưa từng tặng hắn vật gì. Nhiều năm như vậy, ngoại trừ cái bóng của ta, không có ai gần ta hơn hắn.

Lúc mới bắt đầu theo ta, hắn chỉ mới mười bảy tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.