Nghiêm đại công tử cũng không dài dòng, “Chết sống?”
“...... Sống.”
“Sống không thuộc về ta trông nom, ngươi nói cùng Tiểu Hắc đi”. Nghiêm đại công tử nói xong chỉ chỉ Tiểu Hắc.
Trên mặt Tiểu Hắc không có vẻ gì, “Người nào? Cửu công tử cứ nói”.
Hạ Noãn Ngôn hơi đau đầu cắt ngang màn trò chuyện giống xã hội đen đỉnh cao này.
“Ý của hắn là muốn cách làm cho một người rời đi khách sạn, không phải
đem một người đánh ngất xỉu rồi lôi ra ngoài, quăng vào hố lửa”.
”Nghiêm gia chính là hố lửa.” Giọng nói của Tiểu Hắc không lên xuống sửa đúng nàng.
“...... Vì sao?”
“Bởi vì công tử nhà ta ở đâu, nơi đó chính là hố lửa”.
“......”
Người này thật là hạ nhân của Nghiêm gia mà không phải chủ tử của Nghiêm đại công tử chứ ………
”Nghiêm công tử đối Long Tiên Quả cảm thấy hứng thú sao?” Gia Cát Mộ Quy vẫn im lặng đột ngột mở miệng.
Nghiêm đại công tử trước đó vẫn luôn thờ ơ đột nhiên ngồi thẳng người, “Ngươi có tin tức?”
”Bạch gia đại tiểu thư có.”
Ánh mắt của ba người bọn họ thoáng đảo quanh, Nghiêm đại công tử đã
hiểu, “Các ngươi muốn ta bắt người đi chính là Bạch gia đại tiểu thư
sao?”
”Đúng vậy.” Câu này là Bạch công tử trả lời.
”Không thể trực tiếp giết sao? Ta cam đoan trước khi giết nàng ta sẽ hỏi ra tung tích Long Tiên Quả”.
“...... Đó là tỷ của ta.”
“Vậy thật đáng tiếc”. Nghiêm đại công tử thở dài tức giận, cũng không biết là đáng tiếc cái gì.
”Ngươi có thể không giết nàng, trực tiếp hỏi ra vị trí Phong Cốc ở đâu thôi”.
Nghe qua, vị Nghiêm đại công tử này tựa như am hiểu lời nói khách sáo.
Đáng tiếc Nghiêm đại công tử lắc lắc đầu, “Khó mà làm được, ta không thể cùng người sống nói chuyện thật lâu được”.
“......”
”Công tử nhà ta có vẻ hướng nội, làm các vị chê cười”.
“Tiểu Hắc, cũng là ngươi hiểu ta ~” Nghiêm đại công tử lại một cái ánh mắt quyến rũ bay qua.
Bọn họ đều đã nhìn ra, vị Nghiêm công tử này thật đúng là “hướng nội” lại “thẹn thùng”……
Khá tốt là chỉ khi nào hắn cùng nói chuyện với Tiểu Hắc mới có thể làm
nũng lại vui đùa, xoay đầu lại, cũng đã là vẻ mặt nghiêm túc ——
“Ta muốn Long Tiên Quả, có việc gì ta có thể giúp được, cứ nói”.
“Ta cho nàng dùng độc, nhưng hiệu quả không quá lớn”. Gia Cát Mộ Quy cũng rất nghiêm túc.