Thích Cậu Mình Nói Là Được

Chương 20




Sắc trời hơi có tia sáng, Tiếu Túc lưu luyến không rời buông Bạch Thanh còn đang ngủ, vì nàng dịch lại góc chăn, nhìn nàng hồi lâu, mới lặng lẽ leo tường rời đi.

Nào ngờ mới vừa nhảy ra tường viện, đã nhìn thấy Bạch Triệt đang đứng ở hành lang bên ngoài tường, ánh mắt căm phẫn, sắc bén như đao kiếm, hung hăng nhìn hắn. 

Mà áo choàng da trên người hắn đã có chút ẩm ướt, chứng tỏ hắn đã ở đây ngây người không phải chỉ mới một lúc.

Đêm khuya trèo tường xông vào khuê phòng, lại bị huynh trưởng của giai nhân bắt quả tang, sắc mặt Tiếu Túc đột nhiên đỏ lên, nóng rát, dù là da thịt ngăm đen, cũng che giấu không được.

- Sư huynh!

Hắn ấp úng gọi, kéo kéo y phục trên người mình có chút mất trật tự, khốn quẫn không dám nhìn ánh mắt của Bạch Triệt.

- Bắt đầu từ cuối giờ sửu (1h) ta đã chờ ở chỗ này, bây giờ là giờ Mẹo canh ba (khoảng 4h30), ngươi lại ở trong đó ngây người mấy canh giờ.

Bạch Triệt thu hồi ánh mắt sắc bén, gió thổi qua phần tóc có chút tán loạn, giọng nói hết sức bình tĩnh, thật giống như thường ngày vẫn hàn huyên, không mang theo bất kỳ tình cảm hay sắc thái gì.

Tiếu Túc nghe Bạch Triệt nói thẳng hành vi của hắn như vậy, cũng biết hắn thật sự tức giận. Người sư huynh này, càng phẫn nộ, thì trên mặt lại càng bình tĩnh, hôm nay hắn đã lạnh lùng giống như người xa lạ, cho thấy là đã hận đến cực hạn rồi.

- Sư huynh!

Tiếu Túc tiến lại vài bước, trong giọng nói còn có chút tội nghiệp khẩn cầu:

- Ngươi cũng biết, ta thích Thanh nhi. Trước kia nàng cùng người khác đính ước, ta chỉ có thể bắt buộc chính mình phải rời xa. Lúc này nàng đã từ hôn, ta muốn lập tức đến cửa cầu thân, nhưng hoàng thượng lại ban mật chỉ, muốn ta hôm nay phải rời kinh, ta sợ lần này đi, nàng lại bị người ngoài đoạt mất. Cho nên, ta phải gặp nàng, khiến cho nàng biết rõ tâm ý của ta. Ta thề, nếu nàng gả cho ta vi thê, ta sẽ xem nàng như trân bảo nâng niu trong tay, không để cho nàng bị một chút ủy khuất nào.

Ánh mắt của hắn hết sức nghiêm túc, lời nói rành mạch bảo đảm, không chứa nửa phần giả dối. Giống như lời hắn nói, chắc chắn sẽ trở thành hành động sau này của hắn, không lừa gạt khoa trương.

Bạch Triệt trong lòng có chút động tâm, nhưng rồi cũng rất nhanh cứng rắn tâm địa.

Hắn hiểu rất rõ vị sư đệ sớm chiều chung đụng hai năm nay, biết rõ hắn bởi vì lúc nhỏ thiếu hụt tình thương của phụ mẫu, mà rất khát vọng, quý trọng phần tình cảm của người ngoài giành cho hắn, giúp đỡ hắn.

Năm đó hoàng thượng cùng phụ thân đã đem hắn từ Tiếu gia ra ngoài, đưa đến Bạch Vân Sơn trang, hắn liền đem hai người bọn họ trở thành ân nhân cứu mạng mà tôn trọng. 

Cựu phụ thu nhận hắn làm đồ đệ, truyền thụ công phu cho hắn, dạy bảo hắn thái độ làm người, hắn luôn coi sư phụ giống như thân phụ, hết lòng hiếu thuận. 

Còn hắn, bất quá là bởi vì khi còn nhỏ cùng Tử Truyền học chung với nhau hai năm, thương tiếc hắn giống muội muội, không có mẫu thân thương yêu, nên mới có ý che chở hắn một chút, đã nhiều năm qua, hắn vẫn luôn tôn trọng coi hắn như huynh trưởng.

Mặc dù hắn ở chiến trường là thống lĩnh, lại khống chế Kiêu kỵ binh, có chức vị hầu, vẫn như cũ đối với hắn khắp nơi duy trì, thập phần cung kính.

Mười năm nay, vẫn đối với nhau như thân huynh đệ, chưa từng lạnh nhạt xa cách.

Lúc trước, hắn cũng cảm thấy Tử Truyền rất thích hợp với muội muội của mình. Bạch gia và Diêu gia đều có ân với hắn, dù hắn không thích muội muội, cũng sẽ không bạc đãi nàng, huống chi, hiện giờ hắn lại rất yêu thích muội muội.

Nhưng mà sau khi đưa muội tử về phòng, cùng phụ thân trò chuyện, hắn đề xuất muốn đem muội muội gả cho Tử Truyền, thì bị phụ thân cự tuyệt. 

Sau khi nghe phụ thân cẩn thận phân tích, hắn mới phát hiện, người mà hắn luôn cảm thấy thích hợp làm phu muội là người trọng tình trọng nghĩa quý trọng ân tình, nhưng đó cũng là nguyên nhân khiến phụ thân từ chối.

Không chỉ với Diêu gia hay Bạch gia, chỉ cần ai vì hắn mà trả giá, hắn sẽ ghi nhớ thật lòng quý trọng, tri ân báo đáp.

Thuận Ninh trưởng công chúa là thân mẫu của hắn, lúc trước vì sinh hắn, thiếu chút nữa mất mạng, dù nàng đối với hắn không tốt, hắn vẫn cảm ơn, trong lòng vẫn ghi nhớ nàng, vẫn muốn thân cận với nàng. 

Hôm nay mẫu tử bọn họ xem nhau như người xa lạ, Bạch Triệt đã nghĩ như vậy cũng tốt, muội muội gả cho hắn làm đương gia chủ mẫu, sẽ không bị bà bà khó xử, cuộc sống cũng giống như trong Bạch phủ vui vẻ phú quý.

Nhưng Thuận Ninh trưởng công chúa chỉ có một nhi tử duy nhất là Tiếu Túc, sẽ không bao giờ bỏ qua hắn.

Mà nàng ta đối với muội muội, chỉ có chán ghét khinh thường, giống như chuyện hôm qua ở ngự thư phòng liền có thể biết, tuyệt đối không có nửa phần hảo cảm.

Mà tính tình của Thuận Ninh trưởng công chúa trước giờ vẫn luôn ương ngạnh ngang ngược, muội muội gả đi, sao có thể chịu đựng nổi nàng.

Còn có Tiếu gia.

Nối tiếp vinh nhục cho gia tộc như "quân thần" Tiếu thiên Hạc thì chỉ có thể là Tiếu Túc mà thôi, cho nên gia tộc Tiếu thị hối hận, năm đó đã dễ dàng đem hắn trừ tộc.

Những năm gần đây vẫn liên tục cố gắng khuyên giải hắn trở về nhận tổ quy tông. Hắn vẫn luôn chèo chống, nhưng mà theo phân tích của phụ thân, hắn chống đỡ cũng không được bao lâu, sớm muộn gì cũng sẽ trở về.

Mà vị kế thê Tống thị của Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc cũng không phải là người đơn thuần gì, năm đó Thuận Ninh trưởng công chúa ngang ngược oai phong, vẫn chịu thiệt thòi bởi một tiểu thiếp.

Thanh danh của Tiếu Túc, biến thành cái dạng này, cũng là nàng ít nhiều ra tay mà tạo thành. Nếu trở về nhận tổ quy tông, nàng cũng được coi là mẫu thân của Tiếu Túc.

Nếu muội muội nhà mình mà rơi vào trong tay nàng, chỉ sợ là ngay cả mảnh xương cũng không còn.

Nếu Tiếu Túc kiên trì sống một mình trong An Nhạc hầu phủ, không có hai mụ " bà bà" này thì tốt rồi. Nhưng mà trong An Nhạc hầu còn có một "Nữ chủ nhân ".

Tiếu Túc cũng đã thừa nhận, người đó là muội muội duy nhất của người huynh đệ cứu mạng hắn trên chiến trường.

Trong kinh thành ai không cho là, nàng kia nếu không phải vì xuất thân quá thấp, chỉ sợ lúc cập kê đã thành thân với hắn, trở thành An Nhạc hầu phu nhân.

Lúc này nàng đã gần mười tám tuổi mà vẫn chưa gả đi, bất quá là chờ hắn thú chính thê, nàng sẽ vào cửa làm trắc phu nhân.

Nàng đã khống chế An Nhạc hầu phủ mấy năm nay, là một nữ tử khôn khéo nếu gả cho Tiếu Túc, cũng sẽ tranh đấu, mà muội muội của hắn thì...

Tình cảnh phức tạp như vậy, so với Viên Mậu Lâm, thì Viên Mậu Lâm còn có chút lợi thế, hắn xuất thân thấp hèn, cũng có chút ít tài ba, nhưng năng lực lại bình thường, theo lý mà nói, hắn vĩnh viễn cũng không có biện pháp vượt qua quyền thế địa vị của phụ tử bọn hắn. Chỉ cần bọn họ còn tồn tại một ngày, hắn vĩnh viễn cũng không thể bạc đãi muội muội.

Đây cũng là lý do tại sao lúc trước phụ thân không kiên trì quá lâu, liền thỏa hiệp, tùy ý nàng đi cầu hoàng thượng tứ hôn.

Chỉ là bọn họ không thể nào nghĩ tới, người thê tử tào khang của Viên Mậu Lâm một nông phụ nho nhỏ kiến thức hạn hẹp, lại có thể thay đổi cục diện toàn triều.

Hắn bị phụ thân thuyết phục, bỏ đi ý tưởng muốn để Tiếu Túc trở thành muội phu, lại không nghĩ tới, hắn từ trong thư phòng của phụ thân đi ra, lại nhìn thấy một người mặc y phục dạ hành có bóng dáng hết sức quen thuộc, xông vào viện của muội muội.

Hắn thiếu chút nữa là nổi giận, muốn xông vào cùng hắn đại chiến.

Nhưng mà, nếu hắn thật sự đi vào, đánh nhau loạn xạ bị người phát hiện, thì muội muội trừ hắn ra, cả đời này cũng không thể gả cho người khác.

Hắn gắt gao nắm chặt lan can, khống chế tính tình của mình, cuối cùng ở chỗ này, lại đứng đợi mấy canh giờ, nhiều lúc điên tiết nhịn không được muốn xông vào, tức giận muốn hộc máu, mà cái tên đầu sỏ này mới khoan thai đi ra.

Quần áo còn mất trật tự, khóe môi mỉm cười, đúng là một bộ dạng trộm hương thỏa mãn.[truyện đăng ở ]

Thua thiệt là muội muội hắn nâng niu trong tay đây này, hắn sao có thể để tên đầu sỏ này làm mềm lòng được chứ.

#####

Bạch Triệt hiểu rõ Tiếu Túc, thì Tiếu Túc sao lại không hiểu rõ Bạch Triệt đây, nhìn thần sắc liền đoán được một chút ý nghĩ của hắn. 

Thật vất vả mới được Bạch Thanh an ủi cùng khẳng định, lúc này liền thấp thỏm bất an, cảm thấy hết sức sợ hãi, vội vàng bảo đảm nói: 

- Sư huynh, xin ngươi hãy tin tưởng ta, chờ ta hồi kinh, liền đến cửa cầu thân, kiếp này, sẽ không bao giờ cô phụ nàng.

Vẻ mặt cùng giọng nói có chút khẩn cầu.

- Phụ thân không đồng ý.

Bạch Triệt lắc đầu, không đành lòng chuyển mắt nhìn qua hướng khác, lại gọn gàng dứt khoát cự tuyệt nói:

- Ta cũng không đồng ý.

Suy đoán đã được chứng thật, Tiếu Túc như bị sét đánh, hoảng loạn hỏi: 

- Vì sao?

Không phải đã từ hôn rồi sao, vì cái gì chỉ trong một đêm, khi hắn vất vả lắm mới được Bạch Thanh hứa hẹn, bọn họ lại đột nhiên đổi ý?

- Gia cảnh của ngươi quá hỗn loạn, muội muội của ta tính tình thẳng thắn, đầu óc vữa nát (yul: óc người mà nói như gì ý), chống đỡ không được.

Rốt cuộc vẫn là quan hệ sư huynh đệ thân cận nhiều năm, Bạch Triệt đối với hoàn cảnh của hắn vẫn luôn thương tiếc, cũng không muốn hắn u mê, đau khổ không hiểu rõ lý do, kiên nhẫn giải thích:

- Tử Truyền, ngươi hãy tìm một nữ tử khôn khéo, mới ứng phó được mẫu thân của ngươi cùng vị ở Tiếu gia, còn nữa trong phủ của ngươi đã có Nhan muội muội. Muội muội của ta, không thích hợp.

- Là vì những thứ này?

Tiếu Túc ngạc nhiên trợn to hai mắt, sững sờ nhìn Bạch Triệt.

Bạch Triệt gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, thúc giục: 

- Trời sẽ mau sáng, hạ nhân trong phủ cũng sắp thức dậy, ngươi đi mau đi! Về sau...Đừng bao giờ đến đây nữa.

Nhìn sắc mặt của Tiếu Túc, câu nói sau cùng, Bạch Triệt nói rất gian nan.

Dù hắn chưa từng giống như Tiếu Túc thật lòng yêu một nữ tử, nhưng vẫn có thể lý giải được phần tình cảm này, một người nam nhân nếu đã thật lòng yêu mến một nữ nhân, vĩnh viễn đều muốn người đó trở thành thê tử sống cả đời với mình, lúc này lại bị ngăn cách, trong lòng sẽ thống khổ biết bao nhiêu.

Nhưng mà đối với sư đệ, thì muội muội đối với phụ tử bọn họ mới là quan trọng nhất, không thể để cho nàng chịu thêm tổn thương nào nữa.

Bọn họ chỉ muốn tìm, một nam nhân có thể toàn tâm, toàn ý, đau sủng bảo vệ nàng cả đời.

Nếu tìm không được, liền đem nàng nuôi ở trong nhà cả đời, cũng không sao cả.

Ánh mắt Tiếu Túc trở lên tối tăm ảm đạm, hắn hiểu rõ điều Bạch Triệt đang cố kỵ, hắn rất muốn nói với Bạch Triệt, bọn họ không cần quan tâm, những chuyện đó không phải là trở ngại hay sẽ gây đau khổ cho cuộc sống của nàng sau này.

Nhưng hiện tại hắn không thể chứng minh cho bọn họ được.

Giờ khắc này, hắn biết rõ, nếu không đem chuyện này xử lý cho tốt, hắn chỉ sợ phải thật sự mất nàng.

Hắn không dám tưởng tượng, có một ngày, nàng sẽ nằm trong lòng nam nhân khác, vì hắn vui vẻ, vì hắn mà khóc thút thít.

Không, hắn tuyệt đối không thể mất nàng.

- Sư huynh, hãy yên tâm.

Đôi mắt Tiếu Túc đỏ ngầu, tay nắm chặt thành quyền, nói năng khẩn cầu nhưng kiên định:

- Sư huynh giúp ta khuyên nhủ bá phụ, đừng vội vàng đem nàng gả đi, chờ ta trở lại. Ta bảo đảm sẽ xử lý tốt mọi chuyện, sau đó sẽ đến cửa cầu thân, ta bảo đảm, sẽ không để nàng bị một chút ủy khuất nào. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.