Thích Cậu Mình Nói Là Được

Chương 13




Khoảng thời gian sau này, cuộc sống của Đường Mãn Nguyệt, cô phát hiện trải qua lần nếm thử hương vị "luyến ái" này, cảm thấy bây giờ nhìn thế giới sao mà đẹp đến thế.

Cuộc sống một người, thật sự là hạnh phúc a! Tào Khôn ngược lại càng ngày càng bận rộn, tháng năm tới lại gần tới cuối kỳ, hắn một bên bề bộn hầu hạ bạn gái, một bên vừa bận rộn cho kỳ thi, mỗi ngày đều là đi sớm về trễ, thường xuyên còn không kịp nói một câu nào với Đường Mãn Nguyệt.

Cuộc sống thống khổ cuối kỳ cứ trôi qua như vậy, Đường Mãn Nguyệt mua vé máy bay về nước, Tào Khôn cũng chuẩn bị xong hành trình đi Bahar.

Đường Mãn Nguyệt hạnh phúc trở về nước, ba tháng sau lại vác theo hai vali lớn trở lại Mỹ. Trong suốt kỳ nghỉ hè, cô chưa hề liên lạc với Tào Khôn, vốn nghĩ rằng Tào Khôn có lẽ cùng Lâm Hiểu Phù yêu đương khí thế ngất trời không cần bận tâm tới người khác, không ngờ rằng trở về nhà lại thấy Tào Khôn xuất hiện trong phòng khách, mấu chốt là phòng khách chướng khí mù mịt, hỗn loạn lung tung a! Đường Mãn Nguyệt thiếu chút nữa cho rằng mình đi nhầm nhà.

Tào Khôn nhìn thấy Đường Mãn Nguyệt, thiếu chút nữa chạy đến ôm đùi, kêu lên: "Chị, chị rốt cục đã trở lại, người ta nhớ chị muốn chết a!"

Đường Mãn Nguyệt nhìn hắn một lúc không nói gì.

"Đây là chuyện gì a? Động đất? Hay song thần?"

Tào Khôn rút ra một điếu thuốc, ngậm lên môi, châm lửa, hít một hơi, nhả một hơi khói dài, nói: "Em cùng cô gái kia chia tay". "Bị đá?" Đường Mãn Nguyệt có chút kinh ngạc. Mặc dù kết cục này cũng không nằm ngoài dự đoán của mọi người nhưng dựa theo cách Tào Khôn đối xử với người ta tốt nhường vậy, thật sự, Đường Mãn Nguyệt tin rằng, Tào Khôn đối với mẹ ruột hắn cũng không tốt như vậy! "Chị từng nhìn thấy người khác đá em bao giờ chưa? Đương nhiên là em bỏ cô ta!" Tào Khôn diễn xuất như một đại ca, hai dao phóng lên bàn trà, cắm xuống dưới không ít rác rưởi chồng chất trên mặt đất. Đường Mãn Nguyệt nhíu mày, chỉ vào mũi hắn nói: "Tào Khôn, cậu đứng lên cho tôi, thu dọn phòng! Ai quan tâm cậu có đá người ta hay không! Tôi mới rời đi không bao lâu, cậu liền biến căn nhà không khác gì chuồng heo, cậu quả thật là giỏi a!" Đường Mãn Nguyệt cẩn thận đánh giá xung quanh, cười lạnh nói: "A, nói cậu là heo, heo cũng cảm thấy cậu không xứng a!"

Tào Khôn mặt nhăn thành một nắm, nói: "Chị không thể thông cảm cho em là người đang đau đớn bị thất tình sao?"

"Không phải cậu đá người ta sao?" Đường Mãn Nguyệt trở lại cửa chính lôi vali to kềnh đang án ngữ ngoài cửa vào.

Tào Khôn đi qua giúp cô, nói: "Em là nín nhịn đau khổ mà bỏ cô ấy, chị không biết nỗi đau khổ trong lòng em a~~!"

"Cậu thôi đi!" Đường Mãn Nguyệt nhấc chân đá cái mông của hắn một cái. Tào Khôn ngồi xổm xuống dưới, xoay người, thuận tay ôm lấy chân Đường Mãn Nguyệt, nịnh nọt nói: "Chị, chị có biết em rất nhớ chị không, em sắp ăn mì tôm hai tuần rồi, nếu chị còn không trở lại, em cũng sắp biến thành mì tôm a!"

Đường Mãn Nguyệt nhịn không được hiếu kỳ hỏi: "Cậu không phải đi Bahar sao?" "Đúng vậy a, nếu không sao em có thể phơi nắng đen như thế này sao?" Tào Khôn nói, "Ở đó em cũng đã suy nghĩ rất cẩn thận, Lâm Hiểu Phù kỳ thật không thích hợp với em, cho nên a, em đã chia tay." Thật ra, Tào Khôn chưa nói ra rằng, hắn phát hiện ra, kỳ thật tình cảm của hắn đối với Lâm Hiểu Phù, thật ra chỉ là loại cảm giác cổ chấp muốn có cho được, cũng không phải là tình yêu thật sự. Hắn một mực chờ Lâm Hiểu Phù quay lại nhìn hắn một cái, nhưng đợi tới khi cô quay trở lại, hắn mới phát hiện ra, hắn đợi thật ra chính là sự quay đầu lại này của cô, chờ được rồi, hắn cũng nên ra đi.

Lúc ấy, khi mặt trời trải về bãi cát phía tây, trong lúc đó, trong đầu hắn lại hiện lên than ảnh của một người, chính là Đường Mãn Nguyệt.

"Aiz, cậu có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi, tôi đây cũng vui mừng cho cậu a." Đường Mãn Nguyệt sờ sờ đầu Tào Khôn, nói, "Nhưng mà, đây tuyệt đối không phải lý do để cậu khiến cho căn nhà trở thành cái dạng này!"

Tào Khôn lay chân Đường Mãn Nguyệt làm nũng, "Chán ghét a, chị cũng không được nổi hai câu dễ nghe dỗ dành người ta đang thương tâm a" "Cái này…" Đường Mãn Nguyệt nhìn khuôn mặt Tào Khôn bị phơi nằng đen như than, nhìn trái, nhìn phải, cuối cùng cười nói: "Cậu đen thật đó, nhưng mà, cậu tuy đen nhưng vẫn là người trắng nhất."

Tào Khôn mặc tạp dề ngồi chồm hổm trên sàn lau nhà, nhìn ánh sang bếp lò hắt ra sàn nhà, trong lòng vô cũng thỏa mãn. Lúc này chỉ có một mình hắn, ngồi xuống không muốn đứng lên, nằm xuống cũng không muốn bò dậy nữa. Nhưng lúc này Đường Mãn Nguyệt đã trở lại, mắng hắn hai câu, hắn tựa như có thuốc tăng lực, toàn than ra sức quét dọn vệ sinh. "Cậu lại cười ngốc cái gì vậy?" Đường Mãn Nguyệt tắm rửa sạch sẽ, thu dọn căn phòng của mình xong xuôi xong đi ra, vừa vặn nhìn thấy Tào Khôn ngoifp xếp bằng dưới đất nhìn dẻ lau nhà cươi ngây ngốc.

"Chị trở về nên người ta vui vẻ." Tào Khôn biểu lộ vẻ mặt ngượng ngùng, thiếu chút nữa vểnh cả Hoa Lan Chỉ lên che mặt. {Hana: Ngón tay cái chạm vào ngón tay giữa, những ngón khác cong lên, tạo thành hình hoa lan, hành động của mấy vị công công thời cổ đại hờ hờ, ai hêm tưởng tượng ra ta chém}

Đường Mãn Nguyệt run rẩy một hồi, đứa nhỏ này chắc không phải ăn mì tôm quá nhiều, đầu óc cũng trở thành mì tôm chứ… Đường Mãn Nguyệt chạy xe tới siêu thị một vòng, vất vả về tới nhà, nhìn thấy Tào Khôn thu thập phòng khách sạch sẽ, còn làm một việc là lùng như vậy. Sau khi hai người ăn cơm xong, Tào Khôn vô cùng thỏa mãn đem máy tính kết nối với ti vi lớn trong phòng khách, nói với Đường Mãn Nguyệt: "Em mở một bộ phim, chúng ta cùng xem đi."

"Được a." Đường Mãn Nguyệt rót ly cà phê, bưng tới ngồi ở sô pha. Đây là một bộ phim tình yêu, nói về một đôi trai gái quen nhau hơn mười năm, sau khi trải qua nhiều phen thăng trầm, cuối cùng cũng về bên nhau. Tào Khôn thấy rất ý nghĩa, sinh lòng đồng tình, cảm thấy thứ tình cảm này quả thật kỳ diệu, có đôi khi yêu thương một người mà chính mình cũng không hề hay biết, rồi khi đột nhiên quay đầu nhìn lại, nhận ra tình cảm ấy đã sớm như ao nước đầy, chỉ đợi đến một thời khắc mở chốt sẽ trao thoát ra.

Đường Mãn Nguyệt xem phim một lúc mệt mỏi tựa vào vai Tào Khôn, khi Tào Khôn quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào…

Tào Khôn bật cười, cúi đầu hôn lên trán cô. Hắn cảm thấy, kỳ thật chuyện cổ tích có thể còn tiếp tục đến rất lâu về sau. Mười năm sau, cô liệu vẫn sẽ đả kích hắn lớn lên như quái thú, hắn vẫn có thể ngồi bên bàn ăn vừa quét sạch một trận chén đĩa, vừa một mực hô giảm béo. Chuyện xưa của bọn họ còn có thể tiếp diễn rất dài, rất dài, giống như ánh trăng đêm nay, vô luận là tròn hay khuyết, cho tới bây giờ đều không thật sự rời xa bầu trời. Giờ đây, vừa lúc hoa nở, trăng tròn, hắn nhu tình như nước ước mơ lấy tương lai; khi đó hoa vẫn nở, trăng vẫn tròn, tóc cô đã hoa râm mà răng hắn cũng đã rụng sạch, cô vẫn như bây giờ tựa đầu vào bờ vai của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.