Thị Trấn Đầy Cám Dỗ

Chương 6




Nữ nhân đứng ở trên trời nghe được lời đối thoại của hai người thì cau mày lại, nàng có chút không vui nhìn hai chủ tớ nhà Xuân Đức đang đùa giỡn cùng nhau, có điều nhìn thấy người vừa ra tay lại là vật cưỡi của một thiếu niên thì nàng cũng không dám xem thường thiếu niên kia, mặc dù thiếu niên kia tu vi không ra làm sao.

Trong lòng nàng suy đoán người này hẳn là xuất thân từ một đại thế lực nào đó, ở bên trong thế lực kia cũng gọi là có chút thân phận, được trưởng bối ban cho một con chiến thú “Vương cấp” nên ta đây đi ra bên ngoài khoe mẽ.

Còn về bản thân chính là một tên phế vật, tu vi không đáng nhắc tới, phẩm tính càng là thấp kém trong thấp kém. Có điều nàng cũng ghen tị không thôi, mặc dù là nàng lấy tu vi cùng tuổi tác đến xem thì nàng bỏ qua người thiếu niên trước mặt mấy con phố nhưng lại không được ban cho chiến sủng mạnh như vậy. Càng nghĩ nàng càng cảm thấy bất công, càng nhìn càng thấy Xuân Đức không vừa mắt.

Về phần đương sự là Xuân Đức không biết rằng bản thân chỉ là thích trí cười lên một hồi, vậy mà bị người nào đó cho là phế vật, là bùn nhão không dính lên được tường.

“ Vị đạo hữu này cười rất là thích ý nhỉ, không biết việc này có gì đáng cười sao?”--- Giọng nói của nữ tử mang theo vẻ lạnh lùng cùng chất vấn, giọng điệu khó chịu vô cùng.

Xuân Đức nghe được lời này thì không khỏi nhíu mày lại, hắn cảm thấy nữ nhân này thật sớm muốn đi gặp người thân nơi hoàng tuyền hay sao ấy, việc hắn cùng với sủng vật cười nói mà cũng quản, hắn nhìn nữ tử đang đứng giữa trời kia,bên trong ánh mắt hắn lóe lên hàn quang.

Trong lòng hắn ý niệm giết người lại bay lên nhưng rất nhanh ý niệm kia liền bị tiêu trừ, hành nhìn nữ tử lạnh lùng hỏi:

“ Vậy ta hỏi một câu, việc ta cười cùng ngươi có liên quan sao?”

Nữ tử kia nghe hắn hỏi như vậy thì ngược lại không biết nên nói thế nào, dù sao người ta cũng là cùng sủng vật nói chuyện cũng không liên quan đến nàng.

Có điều mặt mũi không thể bỏ xuống được nên nàng hừ lạnh nói:

“ Không liên quan, vậy thì làm sao?”

Xuân Đức nhăn mày lại, một loại xúc động muốn giết người dâng lên, có điều nơi này là địa bàn của nhân tộc, giết người xong phiền phức sẽ tới không ngừng, hắn cũng ngại vì giết một con kiến lại dẫn tới phiền toái quấn thân.

Có điều hắn thì cố gắng kìm chế con Sói Mập thì không chịu được, nó thấy nữ tử vừa mới xuất hiện này quả là chán sống rồi, vậy mà dám nói chuyện với chủ nhân của nó như vậy.

Ánh mắt nó lộ hung quang, nhìn nữ tử trên cao nói:

“ Không phải chuyện của bản thân lại còn muốn quản, ngươi đây là ngài mệnh quá dài sao?”

Vừa nói, từ trên người Sói Mập lộ ra hung sát chi ý nồng nặc, ánh mắt nó gắt gao nhìn nữ tử, bộ dạng nàng kia phảng phất chỉ cần nữ tử kia dám nói cái gì khiến nó không vừa ý liền sẽ xông lên giết người.

Bị ánh mắt của Sói Mập cùng sát ý trên người nó khóa lấy, nữ tử kia liền cảm thấy một trận hô hấp khó khăn, cả người nàng không tự chủ mà run lên, một loại cảm giác tử vong tới gần.

Lúc này nàng cũng học thông minh, biết đối phương cũng không phải là hạng người dễ chọc, nàng lập tức quay người rời đi không nói một lời, sau khi đi thật xa rồi nàng ta mới quay đầu lại nói:

“ Các ngươi chờ, việc này còn chưa xong đâu, Lý Nhân tạm để chỗ các ngươi.”

Nói xong thì nàng ta liền biến mất không thấy đâu nữa. Nhưng mà ở dưới hồn niệm mà Xuân Đức bao trùm thì nữ tử kia cũng chưa chạy đi được bao xa.

Xuân Đức cũng chẳng phải loại người nhân từ gì, cũng không phải cứ thấy gái xinh là buông tha, lúc này bị người uy hiếp thì sát tính hắn liền nổi lên. 

Cũng không cần làm gì nhiều, hắn khẽ nâng tay lên bóp chặt lại một cái. 

Cùng lúc đó ở ngoài vạn dặm, nữ tử kia đang bay trên bầu trời đột nhiên hét thảm một tiếng sau đó cả người nổ tung hóa thành một làn sương mù màu đỏ.

Sau khi giết xong nữ nhân kia thì Xuân Đức nhìn qua Sói Mập nói:

“ Xóa đi ký ức của những người này Mập Mạp.”

Sói Mập nghe hắn nói vậy thì trên trán con mắt thứ ba tách ra, từng vòng ánh sáng màu xám nhạt tán ra, người bên trong thành trì bị vòng ánh sáng tác động lên thì liền đứng đơ tại chỗ, bọn họ giống như là đang bị thôi miên vậy.

Cùng lúc Sói Mập xóa đi ký ức của những người nơi này thì Xuân Đức cũng tiện tay bóp chết tên thanh niên mặc huyết bào đang nằm trên mặt đất, sau đó thu xác hắn vào bên trong không gian vong linh làm phân bón cho Hắc Ám Ma Thụ.

Đúng lúc này Sói Mập lại nói:

“ Chủ nhân, bên trong thành trì này lại có không ít cường giả mạnh hơn Tiểu Kim, bọn họ ngăn cản thần thông của Tiểu Kim không cho Tiểu Kim xóa đi ký ức của bọn hắn.” 

Xuân Đức nghe vậy thì lạnh lùng nói:

“ Đã vậy thì đều để bọn chúng đi chết đi.”

Vừa nói Xuân Đức đồng thời tán ra hồn niệm của bản thân, tìm tới mấy tên cứng đầu kia, sau đó trực tiếp dùng hồn lực siêu cường nghiền nát linh hồn của đám người kia.

Không qua mấy cái hô hấp thì những người kia đều đã chết sạch, chết đến không thể chết thêm, hồn phách bị diệt, thân thể bị hủy, triệt để biến mất khỏi thế gian này.

……

Sau khi đã xóa xong ký ức của những người bên trong thành trì nơi này, cũng thanh lý hết mấy tên cứng đầu thì Sói Mập lại khôi phục thần trí cho mọi người.

Lúc này mọi người đồng thời tỉnh lại, sau đó vẻ mặt có chút mờ mịt. Tiếp đó mọi người nhìn nhau sau đó người thì cười, người thì lắc đầu, người thì than thân trách phận vì tuổi đã già, tiếp đó mọi người lại làm tiếp công việc đang dang dở.

Thiên Hoa lúc này kỳ quái nói:

“ Lúc trước đang nói tới đâu rồi nhỉ, mà vì sao lúc nãy ta lại tự dưng thất thần ta, chắc do dạo này tu luyện quá nhiều nên sinh bệnh luôn rồi.”

Xuân Đức lúc này lại đã nằm trên lưng Sói Mập, vẻ mặt lười biếng, bộ dạng như không có việc xảy ra, hắn cười nói:

“ Lúc trước nói tới việc tìm một nơi trọ lại sau đó lại đi tới Thiên Tinh Các tìm Tiểu Hoa. Ngươi quên nhanh thật đấy.”

Thiên Hoa cười ngại ngùng nói:

“ Xin lỗi, dạo này ta có chút đãng trí. Vậy thôi chúng ta đi tìm nhà trọ ở lại, ngày mai lại lên đường vậy.”

Tiếp đó mọi người cùng nhau đi tìm nhà trọ ở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.