Thì Ra Ông Thẳng Như Này

Chương 441: 441: Hán Quân Chiếm Tân An




Edit: anh Dờ

"Về rồi?" Giang Tử Mặc hơi ngẩng đầu lên, cây bút trên tay ngừng lại.

"À..." Lục Thất xấu hổ gãi đầu, "Hôm nay về đi làm, thế... tôi lấy cho cậu cốc nước nhé?"

"Pha tách cà phê mang tới đây." Giang Tử Mặc nói.

"Được." Lục Thất chạy ra ngoài, lát sau ân cần niềm nở bưng tách cà phê vào cho Giang Tử Mặc.

Giang Tử Mặc vừa uống vừa hỏi: "Văn Bân đâu?"

Lục Thất đáp: "Ở bên ngoài."

Giang Tử Mặc cười: "Bên nhau rồi?"

Lục Thất ngượng ngùng gật đầu, sau đó dường như nhớ ra gì đó, tiến đến gần Giang Tử Mặc thấp giọng nói: "Thiếu gia, cái thùng hàng cậu gửi cho tôi ấy, để... để ở chỗ cậu đi."

"Hm? Cậu mang về đây?"

Lục Thất đỏ mặt lên, mất bao công sức mới giấu giếm được Vương Văn Bân để mang cái thùng đó về. Mấy ngày nay anh toàn bị Vương Văn Bân dùng mấy thứ ấy lên người mình, giờ nghĩ tới là phát run.

"Thiếu gia, Hoài thiếu gia không ở nhà, để lại bên chỗ cậu đi." Anh năn nỉ ỉ ôi, "Mấy ngày nữa tôi lấy về, thiếu gia, đi mà thiếu gia, thiếu gia của tôi ơi, xin cậu đấy."

"Được." Giang Tử Mặc gật gật đầu, "Tự chuyển qua đi."

Lục Thất rất vui vẻ, nói thật trước kia anh rất tò mò người ta dùng mấy thú đồ chơi đó như thế nào, dù sao xem trên mạng cũng có rất nhiều. Nhưng tới lúc chính mình thử thì anh cảm thấy cả người không khỏe, quá kích thích rồi đi.

Đối với mấy món đồ đó, Lục Thất bây giờ vừa sợ vừa thích, cũng không thể để Vương Văn Bân biết anh lén mang thùng đồ về, bằng không anh sẽ chết ở trên giường. Nhưng nào ngờ buổi tối về nhà, Lục Thất thấy một thùng đồ y hệt, lại còn phong phú đa dạng hơn nhiều. Anh hỏi ra mới biết, thằng biến thái Vương Văn Bân kia đã sớm mua một thùng khác rồi.

Lục Thất tối đó cắn răng chịu đựng cảm giác vừa thích vừa đau, thiếu chút nữa thì sướng tới độ hồn phi thăng lên chín tầng trời.

Sau khi Lục Thất và Vương Văn Bân về công ty đi làm thì lại chẳng thấy Giang Tử Mặc đâu. Hắn không thống báo với Quý Hoài mà lên trường học của cậu luôn, Quý Hoài vừa tan học thì gặp hắn ngay trước cửa phòng học.

"Chú Mặc, sao lại tới đây vậy?" Quý Hoài kinh ngạc, vui mừng nói.

Giang Tử Mặc nhìn đám bạn học phía sau Quý Hoài, cười nói: "Nhớ em nên đến nhìn em."

Quý Hoài ngượng ngùng, hai mắt lại tỏa sáng, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên. Đám bạn học kinh dị nhìn Quý Hoài đột nhiên cười rạng rỡ, bọn họ cảm thấy không thể tin nổi. Từ khi nào giáo thảo lại có biểu cảm sinh động như vậy? Đám nữ sinh trong trường mà biết thì kiểu gì cũng chạy tới vây xem.

"Quý Hoài, bọn tôi đi ăn cơm trước đây." Đám bạn học đi ra ngoài.

Quý Hoài hỏi Giang Tử Mặc: "Không phải ở lại Kim Thành nữa à? Sao lại tới đây?"

"Xử lý xong rồi thì tới."

Quý Hoài vui mừng: "Cảnh sát điều tra xong rồi sao? Có liên quan đến anh không?"

Giang Tử Mặc sóng bước cùng Quý Hoài đi ra khỏi trường học, nói: "Còn nhớ nhân chứng chỉ đích danh tôi không? Tài khoản của mẹ hắn nhận được một khoản tiền lớn chuyển vào, cho dù là tiền từ nước ngoài gửi về nhưng muốn tra ra thì dễ lắm."

"Là Hoa Cẩm Lăng?"

"Ừm." Giang Tử Mặc gật đầu, "Không nói chuyện này nữa, về ăn cơm."

"Được, chúng ta đi mua đồ ăn đi."

Hai người đi đến siêu thị gần đó mua đồ ăn, sau khi về nhà, Quý Hoài tốn hơn một tiếng để làm bốn năm món ăn.

Cơm nước xong, Giang Tử Mặc hỏi: "Chiều có tiết không?"

"Có." Quý Hoài ngừng một lát, bổ sung, "Nhưng ba giờ mới có tiết."

Giang Tử Mặc nhìn đồng hồ, mới có hơn một giờ chiều, vẫn đủ thời gian vận động. Hắn ôm cậu lên giường, sau đó đứng dậy mở tủ quần áo ra, "Cái áo sơmi tối hôm qua em mặc đâu?"

"Hả?" Quý Hoài ngồi dậy, thấy Giang Tử Mặc lôi cái áo tối hôm qua cậu mặc ra thì đỏ mặt, "Em giặt sạch rồi."

"Giặt rồi?" Giang Tử Mặc kinh ngạc, sau đó cười cười lấy ra một chiếc sơmi khác, "Vậy hôm nay mặc cái này đi."

Giang Tử Mặc cầm áo đi đến trước mặt Quý Hoài, Quý Hoài tránh đi không nhìn hắn, Giang Tử Mặc cười: "Tối hôm qua video call với tôi em đã mặc còn gì, sao hôm nay ở trước mặt tôi thì lại không chịu mặc?"

Quý Hoài mím môi, hai má đỏ lựng. Giang Tử Mặc cười đưa áo cho cậu, "Tự mặc hay để tôi mặc giúp?"

"Em tự mặc." Quý Hoài nhận lấy, thấp giọng nói.

Quý Hoài cầm áo trốn vào toilet, loạt xoạt một hồi lâu mới đi ra. Tối hôm qua cậu mặc độc một cái áo sơmi rồi video call với chú Mặc, cậu xấu hổ muốn điên lên được, toàn thân như bốc cháy.

Bây giờ cậu đi ra mà cũng đỏ ửng cả người, tối hôm qua còn cách một cái màn hình, nhưng bây giờ trần trụi đứng trước mặt Giang Tử Mặc thế này, cậu thấy nóng rực cả người lên.

"Lại đây." Giang Tử Mặc nặng nề nhìn cậu.

Áo che tới đùi, che còn không bằng đừng che, có cái gì cũng lộ hết một nửa ra ngoài rồi. Nỗi xấu hổ thẹn thùng khi bị Giang Tử Mặc trêu đùa qua điện thoại tối qua giờ lại ập tới.

Cậu thầm hít một hơi rồi mới đi qua, Giang Tử Mặc kéo cậu vào trong lòng, thở dài một hơi, "Cuối cùng cũng được ôm em."

Giang Tử Mặc cảm thấy rất thoải mái, ép Quý Hoài thử mấy loại tư thế, đem nỗi nhớ trong thời gian qua đều phát tiết hết ra ngoài.

"Tiểu Hoài, có nhớ tôi không?"

"Có, hức.... có nhớ."

"Nhớ chỗ nào?"

"Hu hu, chú Mặc.... đừng mà.. hức...."

Giang Tử Mặc cười khẽ: "Khóc cái gì? Tôi đâu có bắt nạt em, rốt cuộc là nhớ chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng, cũng nhớ.... hức.... đừng...."

"Nhóc hồ ly này." Giang Tử Mặc cười ôm eo cậu, cúi đầu thở bên tai Quý Hoài, cậu không chỉ cảm thấy lỗ tai say mất rồi, mà còn thấy như có pháo hoa nổ bên trong thân thể.

Ngọn lửa bùng lên bên trong nơi tiếp xúc va chạm ấy, dường như linh hồn cũng bị đốt thành tro bụi, khuếch tán, bùng nổ, cuối cùng kéo cậu cùng rơi xuống.

"Chú Mặc." Quý Hoài mơ màng nói, "Em cứ như sắp chết ý."

Giang Tử Mặc cười: "Hưng phấn đến vậy sao?"

Giang Tử Mặc cảm thấy rất thỏa mãn, một cảm giác thỏa mãn khó diễn tả bằng lời đang ngập tràn trong lòng hắn. Chỉ cần có cậu trong vòng tay, ngay cả trời sập đất lở, hết thảy mọi thứ đều trở nên nhẹ bẫng.

Quý Hoài ngây người nằm trên giường, Giang Tử Mặc nhẹ nhàng vỗ lưng cậu. Bỗng nhiên Quý Hoài sực tỉnh: "Mấy giờ rồi? Vào tiết chưa?"

Giang Tử Mặc nhìn đồng hồ: "Còn mười phút nữa."

"A!" Quý Hoài ngồi phắt dậy, eo lưng bủn rủn khiến cậu lại nằm trở về giường.

"Không thì nghỉ học đi?" Giang Tử Mặc không đành lòng.

"Không được, hôm nay tới lượt em giảng bài." Quý Hoài thở dài ngồi dậy.

Rất nhiều bài chuyên ngành là do sinh viên tự soạn rồi tự giảng. Hôm nay không có thầy giáo, lại còn tới lượt Quý Hoài, dù thế nào cậu cũng không thể nghỉ được.

"Giảng bài môn gì? Có bài soạn không?"

"Có..."

"Tôi giảng thay em."

"Hả?"

Một phút đồng hồ cuối cùng trước khi vào tiết, Quý Hoài tất tả chạy vào phòng học, bạn cùng lớp kinh ngạc nhìn cậu, lại nhìn người đàn ông cao gầy phía sau cậu. Giang Tử Mặc an ủi Quý Hoài một chút sau đó để cậu ngồi vào chỗ. Quý Hoài cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, nhưng trong lòng vẫn rất là chờ mong. Cậu mở sách vở ra, hồi hộp nhìn Giang Tử Mặc.

Giang Tử Mặc đi lên bục giảng, nói: "Chào các cô cậu, hôm nay Quý Hoài không khỏe nên tôi đến dạy thay tiết này."

"Ai vậy? Các cậu quen không?"

"Lúc trước từng cùng Quý Hoài đến lớp nghe giảng một lần đó, ngồi ngay phía sau chúng ta."

"À đúng rồi, vậy anh ấy có giảng bài được không nhỉ?"

"Quý Hoài giỏi như vậy, bạn của cậu ấy chắc chắn cũng không kém cạnh."

"Bạn? Không phải người nhà sao?"

"Người nhà kiểu nào?"

Trong lớp xôn xao bàn tán, Giang Tử Mặc gõ ngón tay lên bệ giảng, âm thanh không lớn nhưng rất rõ ràng, mọi người đều nghe thấy.

"Đang giờ học."

Quý Hoài cảm thấy Giang Tử Mặc có một loại sức hút rất mê người, khi hắn nghiêm túc nói chuyện, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn cậu, cậu sẽ vô thức bị hắn hấp dẫn.

Áo sơmi trắng và quần tây đen, Giang Tử Mặc mặc ra một loại cảm giác rất thân sĩ, rất nho nhã. Giang Tử Mặc chưa từng đọc bài soạn mà Quý Hoài chuẩn bị, nhưng giờ phút này hắn chỉ cần cầm lên liếc mắt nhìn một lúc, sau đó có thể giảng ra rất rõ ràng rành mạch.

Giang Tử Mặc hiểu biết rộng, giảng rất sinh động và khơi gợi hứng thú, tất cả mọi người được hắn dẫn dắt vào bài giảng, ai cũng thật sự chăm chú lắng nghe.

Quý Hoài u mê nhìn, đôi con ngươi màu nâu nhạt phản chiếu lại hình ảnh người đang giảng bài trên bục giảng kia. Từng hành động, từng nụ cười đều khắc ghi trong đáy mắt cậu, khiến lòng cậu tràn ngập niềm yêu thương.

Mà nhìn từ dưới lên thấy chân còn dài hơn nữa chứ. Phạm quy! Đẹp quá đáng rồi!

Giang Tử Mặc tắt máy chiếu, sau đó nói: "Tiết học tới đây là hết, có vấn đề gì cứ hỏi Quý Hoài."

"Thầy ơi, không được hỏi thầy ạ?" Một nữ sinh bạo dạn giơ tay hỏi.

"Không được, tôi chỉ giảng một tiết này thôi, cũng đừng gọi thầy, tôi còn chưa tốt nghiệp cấp 2, không làm nổi thầy giáo của cô cậu đâu."

"Không thể nào." Sinh viên trong lớp cảm thấy kinh ngạc, không dám tin, "Bây giờ sinh viên đại học rớt giá quá vậy? Sao tôi có cảm giác như mình thi lên một trường đại học fake? Mấy thứ anh ấy giảng tôi không hề biết luôn."

"Cậu không cô đơn." Người bên cạnh hùa theo.

Quý Hoài mím môi muốn cười, bạn học bên cạnh thúc khuỷu tay hỏi Quý Hoài: "Người nhà của cậu à?"

Quý Hoài sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Ừ."

"Bảo sao, trong trường bao nhiêu mỹ nữ như thế mà không lọt được vào mắt cậu, hóa ra là có người rồi." Cậu ta than một tiếng: "Giáo thảo đã có chủ, nữ sinh trong trường chắc khóc thành sông luôn."

Quý Hoài cười khẽ, sau đó theo Giang Tử Mặc đi ra khỏi phòng học.

Giang Tử Mặc vươn tay xoa lưng Quý Hoài, hỏi: "Còn đau không?"

Quý Hoài nhìn bốn phía, đáp: "Không đau lắm." Cậu nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Chú Mặc, vừa rồi ngầu cực luôn."

Giang Tử Mặc nở nụ cười, vẻ mặt lộ rõ vẻ sung sướng.

"Không làm em mất mặt?"

"Bọn họ đều bảo người nhà của em rất giỏi, bọn họ rất hâm mộ."

"Muốn hâm mộ cũng không được." Giang Tử Mặc cười, "Người ngầu như thế đã sớm bị em đặt hàng trước. Quý Tiểu Hoài, em kiếm lời rồi."

Quý Hoài lén vui vẻ, thầm nghĩ: Cũng không hẳn, phải là kiếm lời to mới đúng.

- -----------

Càng ngày càng u mê chồng Xẻo Hoài uwu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.