Thì Ra Là Khuyển

Chương 10: Xăm nô




Sáng mùng ba đầu năm, đêm qua đến khuya mới ngủ, lúc này Ngũ Tử Ngang lại bị Ngũ Hiến gọi dậy từ trong ổ chăn. Ngũ Tử Ngang chậm rì rì mà rửa mặt rồi dùng điểm tâm, Ngũ Hiến nhìn thấy như thế thì không ngừng ghé vào lỗ tai của hắn mà huyên náo ầm ĩ.

“Vương gia, ngài nhanh lên a, đi sính lễ cũng phải đúng giờ lành, qua giờ lành thì sẽ không tốt.”

Ngũ Tử Ngang khó chịu liếc mắt nhìn Ngũ Hiến một cái, “Còn đến một canh giờ nữa. Ngươi xem nơi này là Lương Châu, vào kinh phải mất đến ba bốn ngày hay sao. Từ Vương phủ cưỡi ngựa đến Liễu phủ bất quá chỉ ba nén nhang. Đi đi, để cho ta yên ổn mà ăn một chút, bổn vương chỉ mới khỏi bệnh.”

Ngũ Tử Ngang rất ít khi tự xưng là bổn vương, cho dù ở trước mặt hạ nhân cũng sẽ không, bất quá khi hắn tự xưng bổn vương là lúc hắn khó chịu, hoặc trong những trường hợp cần thiết. Hiện tại có thể khẳng định là hắn đang khó chịu, Ngũ Hiến không thể không đi ra ngoài, trong lòng vẫn đang buồn bực vì sao Vương gia lại ngã vào hồ nước

Khi Ngũ Hiến nhịn không được mà lại tiến vào thúc giục thì Ngũ Tử Ngang mới chịu thu dọn ổn thỏa. Ra sân, trước tiên thỉnh an cô nãi nãi, sau đó Ngũ Tử Ngang dẫn theo Ngũ Hiến và bà mối, cùng với ba cỗ xe lớn chở sính lễ đi đến Liễu phủ. Dọc đường đi, dân chúng trong thành đều dừng chân để xem náo nhiệt, Ngũ Tử Ngang cảm thấy may mắn khi mình không cưỡi ngựa mà chỉ ngồi ở trong xe.

Đoàn xe tiến vào phố Huệ Lam, người nghênh đón trước Liễu phủ đã chờ rất lâu. Liễu Vân Phi lo lắng đứng trước cửa, vừa thấy đoàn xe của Vương phủ tiến đến thì lập tức phái người vội vàng đi thông báo cho phụ mẫu. Lương Vương Ngũ Tử Ngang tuy rằng không được phong thái ấp, nhưng sau khi hắn vào kinh thì cơ hồ ngày ngày đều ở trong cung, long ân đầy người. Nay Liễu gia kết làm thông gia với Lương Vương, Liễu gia có thể nói là phi thường nở mày nở mặt. Cung nghênh Lương Vương xuống xe, trên mặt của Liễu Vân Phi làm sao còn vẻ khinh thường như lúc trước Lương Vương ‘gặp chuyện rủi ro’.

Tiến vào chính sảnh, Liễu Nhiễm và chính thê đứng lên từ ghế chủ tọa, hai người cười toe toét. Từng rương sính lễ được khiêng vào, bà mối hưng phấn đọc lên danh mục lễ vật, giống như là ngày thành thân của chính mình. Sính lễ nhiều như thế, thậm chí Hoàng Thượng đặc biệt coi trọng hôn sự lần này, khuôn mặt già nua của Liễu Nhiễm cười đến mức nhăn nhúm cả lên. Dưỡng nhi phòng lão, dưỡng ra một nữ nhi như hoa như ngọc mà lại có thể mang về vô số vinh hiển a. Nhạc mẫu càng nhìn nghĩa tế thì càng cao hứng, Liễu Trương Thị cực kỳ hài lòng đối với người nghĩa tế này, Liễu Nhiễm thì càng không cần phải nói. (Dưỡng nhi phòng lão=nuôi con để trông cậy tuổi già)

Ngũ Tử Ngang cũng cười toe toét, tựa hồ cũng vội vã muốn thú Liễu Song về nhà. Ngũ Hiến ngây ngô cười, trong lòng lại nói thầm: Hiện tại Vương gia thật cao hứng, nhưng buổi sáng lại để cho hắn phải thúc giục ba lần bốn lượt, thật không hiểu Vương gia rốt cục muốn cái gì. Ngũ Tử Ngang thật ra cũng không muốn cái gì, mà chỉ muốn nhanh chóng thành thân với Liễu Song rồi sinh hạ hài tử.

Sau khi sính lễ, dựa theo quy củ, Ngũ Tử Ngang không ở lại Liễu phủ dùng bữa. Trước mười lăm tháng hai thì hắn và Liễu Song sẽ không gặp nhau. Vương phủ cũng bắt đầu bố trí, chờ hai tháng sau thì Vương phi sẽ nhập phủ. Muốn nói người vui vẻ nhất thì rõ ràng chính là cô nãi nãi Hứa Ngũ Thị, năm nay nàng đã sáu mươi ba tuổi, trông mong Ngũ Tử Ngang nhanh chóng thành thân để sinh cho nàng một tôn tử. Lúc này Tử Ngang sắp thành thân, nàng chờ đến sang năm ôm đại tôn tử.

Trong kinh, bọn quan viên đều biết hôm nay là ngày Lương Vương đi sính lễ, sau buổi trưa, rất nhiều quan viên kéo đến trước cửa để bái niên Lương Vương, đương nhiên cũng chúc mừng Lương Vương sắp đại hôn. Khác với dĩ vãng, lần này có rất nhiều quan văn đến bái niên, bao gồm cả nội các Xu Mật Viện Tham Viện Tiếu Thọ Tiếu đại nhân. Ngũ Tử Ngang thụ sủng nhược kinh mà xuất môn nghênh đón, có vẻ thập phần kinh ngạc. Tiếu Thọ đến phủ, Ngũ Tử Ngang đưa ra những món tốt nhất để chiêu đãi, thái độ cung kính, không hề có một chút ngạo mạn của Vương gia. Hai người ở Lương Châu xem như cũng có giao tình, bọn họ vừa cười vừa trò chuyện với nhau. Mãi cho đến đêm khuya thì Ngũ Tử Ngang mới có một chút rãnh rỗi.

Vừa trở lại phòng, Ngũ Tử Ngang vì một người đột nhiên xuất hiện trong phòng mà lập tức biến sắc, “Khổng thống lĩnh? Vì sao ngươi lại đến đây? Chẳng lẽ Hoàng Thượng?” Cảm thấy căng thẳng.

Khổng Tắc Huy thản nhiên nói, “Hoàng Thượng không sao. Ta đến đây để thay Hoàng Thượng truyền thư cho Lương Vương. Thư đặt trên bàn, ta xin cáo từ.” Đi qua trước mặt Ngũ Tử Ngang, Khổng Tắc Huy lặng lẽ ly khai, cũng giống như khi hắn đến đây, không hề kinh động bất luận kẻ nào khác.

Ngũ Tử Ngang nhíu mày nhìn Khổng Tắc Huy rời đi, hắn thầm nghĩ: Thị vệ trong phủ cần phải tăng cường. Bất quá suy nghĩ lại một chút thì có lẽ không nên làm như thế. Sau này Hoàng Thượng muốn đưa thư cho hắn chẳng phải là sẽ bất tiện hay sao? Nhìn mười mấy cái hộp đặt trên bàn, Ngũ Tử Ngang cầm lấy lá thư.

Tử Ngang:

Tất niên là cơ hội để tranh thủ giao tình. Bọn quan viên cho dù có chức vị như thế nào thì có ai lại không yêu thích vật chất. Ngươi rời kinh ba năm, cũng không biết sở thích của bọn họ. Trẫm đã chuẩn bị mấy phần lễ vật cho ngươi, là lúc để ngươi biểu hiện tâm ý. Tối nay nên đi nghỉ sớm, ngày mai còn phải đi lo liệu.

Không có lạc khoản, mặt sau lại viết tỉ mỉ những thứ mà năm vị đại thần thích nhất. Chức vụ Lại Bộ Thượng Thư và Thị Lang vẫn còn đang bỏ trống, nhạc phụ của Ngũ Tử Ngang là Hộ Bộ Thượng Thư, vì vậy chỉ có bốn bộ lễ vật. Thậm chí ngay cả lễ vật mà Thái sư Lâm Giáp yêu thích cũng được viết ra. Trong lòng của Ngũ Tử Ngang trầm xuống, hốc mắt trở nên ướt át. Hắn mở từng chiếc hộp, đều là lễ vật mà những người đó yêu thích. Nhưng có một cái hộp không tương ứng với sở thích của bọn quan viên, đó là một chuỗi tràng hạt bằng Dương Chi ngọc, mỗi một viên ngọc đều có kim long quấn quanh. Kim long không phải bằng vàng, mà là nhan sắc của Dương Chi ngọc, mỗi một viên đều là cực phẩm. (lạc khoản=đề tên)

Ngũ Tử Ngang lấy thư ra để đối chiếu một lần nữa, chuỗi tràng hạt quả thật không tương ứng với sở thích của bọn quan viên. Ngũ Tử Ngang cầm lấy rồi quan sát cẩn thận, sau đó đột nhiên mỉm cười. Rất tự giác đeo vào cổ tay của mình. Chậc, thật vừa vặn. Thời này nam tử cũng không kiêng dè mang một chút trang sức này nọ, Ngũ Tử Ngang giơ tay phải lên, nhìn hơn nửa ngày, trên mặt cười đến mức ngốc nghếch. Cất vào lá thư bảo bối của Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang bắt đầu thu dọn những chiếc hộp.

Trong thư Tần Ca muốn Ngũ Tử Ngang ‘nên đi nghỉ sớm’, ý tứ trong đó chính là muốn bảo hắn không cần tiến cung tối nay. Ngũ Tử Ngang rất muốn tiến cung, bất quá hắn phải nhẫn nại. Hoàng Thượng rất cần nghỉ ngơi. Vô cùng cao hứng mà rửa mặt, Ngũ Tử Ngang leo lên giường, lấy ra chiếc khăn từ dưới gối, hắn nhăn mặt nhíu mày. Phải tìm cơ hội xin Hoàng Thượng thêm một chiếc khăn khác. (vô lại =.=)

Để cho Ôn Quế thoa dược, Tần Ca cũng sớm đi nghỉ ngơi. Viết lá thư này, hắn biết Ngũ Tử Ngang đêm nay sẽ không tiến cung. Hắn đương nhiên hy vọng người nọ đêm nay có thể vào cung với mình, nhưng vết thương của hắn cần tĩnh dưỡng, hơn nữa hắn không thể để cho bản thân có thói quen người nọ ở bên cạnh, bằng không sau này sẽ phiền hà. Có người đã bẩm báo với hắn về việc Ngũ Tử Ngang đi sính lễ, thân là Hoàng Thượng thì làm sao không có tai mắt. Chẳng qua cơn đau dưới hạ thân luôn luôn nhắc nhở hắn cái đêm kiều diễm hôm đó, chỉ là có một chút mất hứng, nhưng cũng lập tức bị nỗi vui sướng chôn vùi.

……

Sáng hôm sau, Ngũ Tử Ngang không cần Ngũ Hiến tiến đến thúc giục thì đã vội vàng mang theo lễ vật ra khỏi phủ. Lúc này hắn dẫn theo tam đệ Ngũ Tử Hoa, cũng muốn mượn cơ hội để cho Ngũ Tử Hoa tiếp xúc với các đại thần trong triều đình. Ngũ Tử Ngang trước tiên đi đến phủ đệ của Thái sư Lâm Giáp. Lâm Giáp thích thanh tĩnh, phủ đệ cũng không lớn. Lâm Giáp là lão sư của Hoàng Thượng cũng kiêm thị đọc của Ngũ Tử Ngang. Ngũ Tử Ngang cung kính hành lễ. Lâm Giáp từ trước đến nay không thích việc mượn hơi lẫn nhau của đám quan viên, lễ vật mà Ngũ Tử Ngang dâng lên cũng chỉ là một phần sủi cảo do chính trong nhà gói ra, cùng với bánh chưng, và còn có một giỏ thọ đào. (bánh hình trái đào để chúc thọ)

Tuy rằng Lâm Giáp đã dạy Ngũ Tử Ngang, nhưng hắn chủ yếu phụ trách dạy thái tử, tình cảm sư đồ với Ngũ Tử Ngang cũng không sâu. Nhưng là trưởng bối thì hắn phi thường thích Ngũ Tử Ngang, bởi vì Ngũ Tử Ngang rất trung thành với Hoàng Thượng. Nhưng làm Thái sư thì hắn lại kiêng kỵ Ngũ Tử Ngang, bởi vì Hoàng Thượng rất tin tưởng người này.

Lâm Giáp thật không ngờ Lương Vương lại dâng lên lễ vật bình thường như vậy cho hắn, bất quá trong lòng của hắn quả thật rất thích. Thái độ làm người của Lâm Giáp thanh chính, không có giao tình quá mức với bọn quan viên trong triều, cho dù là môn sinh của hắn thì sau khi bọn họ làm quan, hắn cũng không để cho bọn họ thường xuyên lui đến trong phủ đệ của mình. Vì vậy sau khi khách sáo với Ngũ Tử Ngang vài câu thì hắn liền có ý tứ tiễn khách. Ngũ Tử Ngang cũng không gượng gạo, sau khi dâng lễ thì liền dẫn tam đệ ly khai khỏi phủ Thái sư.

Bước ra phủ Thái sư, Ngũ Tử Hoa nhỏ giọng nói với đại ca, “Thảo nào Hoàng Thượng kính trọng Thái sư như vậy, Thái sư không hổ là Thái sư.”

Ngũ Tử Ngang gật đầu, “Cho nên ngươi phải học nhiều một chút. Vào triều làm quan có nhiều chuyện phức tạp, không phải như ngươi làm thương buôn.”

“Ân”

Ly khai phủ Thái sư, kế tiếp Ngũ Tử Ngang đi đến quý phủ của Hành Chính Viện Tham Viện Trần Hí Ngôn. Từ lần trước buộc tội Phí Khuông và Bạch Lộc Niên, Trần Hí Ngôn tuy rằng không bị Hoàng Thượng trách tội, nhưng lại vô cùng khó chịu. Đệ trình người tuyển chọn cho chức vị Lại Bộ Thượng Thư và Thị Lang thì Hoàng Thượng lại trì hoãn không phê duyệt, Trần Hí Ngôn mấy ngày tất niên chỉ ôm bệnh ở trong phủ. Khi Lương Vương đến thì hắn có một chút giật mình, hắn và Lương Vương cũng không có giao tình. Bất quá nghĩ đi nghĩ lại thì hắn cũng hiểu rõ.

“Trần đại nhân, vãn bối Ngũ Tử Ngang vốn nên sớm đến quý phủ để bái niên Trần đại nhân, chỉ là lúc trước trong phủ bận rộn nhiều việc, mong rằng Trần đại nhân không trách. Đây là một chút lễ mọn, trước tiên là bái niên Trần đại nhân, tiếp theo là cũng nhân dịp tất niên đến nhận tội với Trần đại nhân.” Ngũ Tử Ngang ra hiệu, Ngũ Hiến liền đem phần lễ vật đặt lên chiếc bàn bên cạnh Trần Hí Ngôn.

Trần Hí Ngôn nói một cách khách sáo, “Vương gia vừa mới hồi kinh, lại sắp thành thân, công việc đương nhiên rất bề bộn, hạ quan không dám trách cứ. Đáng lẽ phải là hạ quan đến bái niên Vương gia thì mới đúng.”

Ngũ Tử Ngang đứng dậy, tự mình mở ra một cái hộp, bên trong là một bức họa, “Tử Ngang cũng không biết Trần đại nhân thích cái gì, là tam đệ Tử Hoa của ta bảo rằng Trần đại nhân ngày thường thích tranh sơn thủy, vừa vặn ta có một bức tranh sơn thủy của Tùng Đạo Tử, ta cũng không biết thực hư, thỉnh Trần đại nhân giám định một phen.”

Trên mặt thủy chung vẫn khách sáo, nhưng nghe đến tranh của Tùng Đạo Tử thì trong mắt của Trần Hí Ngôn liền hiện lên sự kinh hỉ. Khi Lương Vương lấy ra bức họa, hắn có chút vội vàng khẩn trương. Cẩn thận giám định một phen, hắn liên tục gật đầu, “Quả thật là bút tích của Tùng Đạo Tử, hơn nữa lại là một trong mười bức họa cuối đời của Tùng Đạo Tử. Không biết bức họa này Lương Vương có được từ đâu?”

Ngũ Tử Ngang hổ thẹn mỉm cười, “Lần này từ Lương Châu quay về kinh thành, thu dọn được không ít tạp vật. Vốn định thiêu hủy bức họa này, nhưng người hầu của ta tò mò nên lấy ra xem. Ta vừa thấy có con dấu của Tùng Đạo Tử thì liền giữ lại, định sau khi hồi kinh thì tìm người giúp giám định có phải là thật hay không. Nếu hỏi có được từ đâu thì ta thật sự không biết. Cô nãi nãi thích giúp người, có thể là ai đó đã đáp tạ nàng mà đưa tặng.”

Trên mặt của Trần Hí Ngôn tràn đầy đau lòng, “May mắn Vương gia không hủy nó, đây xác thực là bút tích của Tùng Đạo Tử.” Thô nhân, thật sự là thô nhân!

Ngũ Tử Ngang thở phào nhẹ nhõm, “Thật tốt quá, ta không hiểu họa pháp, đặt ở nơi ta cũng lãng phí, không bằng để lại ở chỗ của Trần đại nhân, xem như bức họa tìm được một người chủ tốt.”

Trần Hí Ngôn lập tức rụt rè nói, “Thứ này rất quý giá, thật sự không ổn.”

Ngũ Tử Hoa nhìn ra, lập tức phụ họa, “Trần đại nhân, ca của ta cũng không phải khiêm tốn. Nhà của ta không có ai hiểu được thư họa, lần này hồi kinh bởi vì ngại phiền hà mà đã thiêu hủy không ít thư họa, cũng không biết bút tích là thật hay giả.”

“Ai nha, làm sao có thể hủy được!” Lúc này Trần Hí Ngôn nhịn không được, “Nói không chừng có rất nhiều bút tích là thật a, hủy rất đáng tiếc! Rất đáng tiếc!”

“Ha ha,” Ngũ Tử Hoa ngượng ngùng gãi đầu, “Chúng ta cũng không biết biết thưởng thức, cảm thấy không sao.”

“Ai ai!” Trần Hí Ngôn vỗ tay xuống đùi, “Sau này Vương gia có thư họa, tốt nhất cứ đưa đến cho lão phu nhìn một chút, có vài bút tích thật sự là bảo bối vô giá, nếu bị hỏa thiêu thành tro bụi thì tổn thất về ngân lượng là nhỏ, nhưng làm cho hậu thế thiếu đi một bức họa tuyệt thế mới là lớn!” Lương Vương bất quá cũng chỉ là thô nhân! (chửi được chửi quài vậy lão già, muốn bị ngũ mã phanh thây hả)

Ngũ Tử Ngang và Ngũ Tử Hoa thụ giáo mà gật đầu, Ngũ Tử Ngang nói, “Sau này nếu ta tìm được bức thư họa nào thì nhất định sẽ đem đến cho Trần đại nhân nhìn thử.”

“Hảo, tuyệt đối đừng thiêu hủy!” Trần Hí Ngôn thật cẩn thận cuốn lại bức họa kia, bỏ vào trong hộp, không còn nói là không cần nữa.

Sau khi được tặng bức họa, sắc mặt của Trần Hí Ngôn tốt hơn rất nhiều. Vui tươi hớn hở dẫn Ngũ Tử Ngang và Ngũ Tử Hoa vào thư phòng của mình, để cho bọn họ nhìn xem nơi cất giữ thư họa, nói cho bọn họ những thứ này đều là bút tích thật, cho dù là mô phỏng thì cũng phải bảo tồn thảo đáng. Ngũ Tử Ngang và Ngũ Tử Hoa rất khiêm tốn mà học hỏi một phen, làm cho Trần Hí Ngôn cảm thấy hai người trẻ tuổi này thật dễ giáo huấn.

Hàn huyên một canh giờ, Ngũ Tử Ngang dẫn Ngũ Tử Hoa rời khỏi Trần phủ, tiếp theo là đi đến phủ đệ của Xu Mật Viện Tham Viện Tiếu Thọ. Hôm qua Tiếu Thọ đến bái niên, hôm nay hắn càng không thể chậm trễ. Ngồi trên xe ngựa, Ngũ Tử Hoa nhỏ giọng hỏi, “Đại ca, ngươi đã sớm biết Trần đại nhân thích thư họa, vậy mà còn nói là ta nhắc nhở ngươi.”

Ngũ Tử Ngang mỉm cười, “Ngươi là người lanh trí nhất trong Ngũ gia, để ngươi nhắc nhở không phải là thỏa đáng nhất hay sao? Đại ca cũng không biết thưởng thức thư họa, có mấy thứ đó không bằng ăn uống vẫn tốt hơn.”

“Đại ca, bức họa kia ngươi có được từ đâu?” Ngũ Tử Hoa rất tò mò, hắn không tin là có sẵn trong quý phủ.

Ngũ Tử Ngang lộ ra một nụ cười thần bí, “Thần tiên trên trời ban cho.”

“Đại ca, ngươi nói dối mà không chớp mắt hay sao?” Ngũ Tử Hoa kêu rên.

Ngũ Tử Ngang vẫn mỉm cười, “Không lừa ngươi, thật sự là thần tiên trên trời ban cho.”

Nhìn vẻ mặt ôn nhu lại mang theo nụ cười ngọt ngào khác với dĩ vãng của đại ca, Ngũ Tử Hoa rất hiếu kỳ, “Đại ca, ngươi tiết lộ một chút đi?”

Ngũ Tử Ngang ác liệt mở miệng, “Phật viết, bất khả thuyết, bất khả thuyết.” (bất khả thuyết = không thể nói)

“Đại ca–”

Không bận tâm Ngũ Tử Hoa đang bất mãn, Ngũ Tử Ngang lại âm thầm vui sướng trong lòng, còn giơ lên chuỗi tràng hạt xinh đẹp trên cổ tay phải để ngắm nhìn. Ngũ Tử Hoa kêu lên một tiếng sợ hãi rồi kéo lấy tay của Ngũ Tử Ngang, “Đại ca, cái này là sao?” Mỗi một viên ngọc đều to bằng móng tay cái, lại là Dương Chi ngọc thượng phẩm! Ngũ Tử Hoa trừng lớn mắt, chuỗi tràng hạt này tuyệt đối không phải đại ca bỏ ngân lượng ra mua về! Hơn nữa cũng tuyệt đối không có ai có năng lực tặng cho đại ca! Đây chính là một vật quý hiếm mà ngay cả vương công quý tộc cũng chưa hẳn có được!

Rút tay về, Ngũ Tử Ngang nói một cách quá phận, “Thần tiên tặng.”

“Đại ca! Ngươi thật xấu!” Ngũ Tử Hoa bất mãn, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm. Mỉa mai sờ mũi, hắn hừ lạnh, “Không nói thì đừng nói.”

Ngũ Tử Ngang thật ra có một chút kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng tam đệ sẽ tiếp tục truy vấn, bất quá hắn chỉ kinh ngạc một chút nhưng cũng không nói. Đem y mệ che lại chuỗi tràng hạt, hắn nói, “Hôm nay ngươi theo ta cả ngày, nhưng đừng hồ đồ là được.”

“Ta biết rồi.” Ngũ Tử Hoa nói trong lòng: Vị thần tiên mà đại ca nói….chắc không phải là….hắn chứ.

Ngũ Tử Ngang không biết tam đệ có đoán được hay không, nhưng hắn biết rõ cho dù tam đệ có đoán được thì cũng sẽ không nói lung tung. Kỳ thật hắn hy vọng Tử Hoa đoán được, hắn hy vọng Tử Hoa có thể trung thành và tận tâm với người nọ, không còn hoài nghi dụng tâm của người nọ đối với hắn. Nghĩ đến người trong cung, tâm can của Ngũ Tử Ngang lại đau xót, không ngờ hắn lại có một ngày phụ người nọ, làm cho người nọ chịu ủy khuất.

Thấy đại ca thất thần, trong mắt của Ngũ Tử Hoa hiện lên thần sắc phức tạp, hắn hy vọng Hoàng Thượng coi trọng đại ca, tín nhiệm đại ca, nhưng gần vua như gần hổ, đại ca có được càng nhiều long ân thì hắn lại càng lo lắng. Ngộ nhỡ có một ngày Hoàng Thượng không còn tin tưởng đại ca, khi đó dậu đổ bìm leo, mặc kệ là đại ca hay Ngũ gia thì đều bị tai ương ngập đầu. Nhưng hắn biết, những lời này không thể nói với đại ca, việc duy nhất hắn có thể làm chính là thận trọng từ lời nói đến cách hành xử, không làm cho đại ca gặp phiền toái.

……

Đến chạng vạng, Tần Ca nhận được tin tức Lương Vương Ngũ Tử Ngang hôm nay đã đến quý phủ của Thái sư, Trần Hí Ngôn, Tiếu Thọ, Khấu Dư, Phiền Tử và vài vị quan viên. Đã bái niên toàn bộ các vị đại phần nội các. Lương Vương đi lễ cũng rất đúng ý của bọn họ, lễ vật đều được thu nhận, không bị trả trở về. Tần Ca thật vừa lòng, với năng lực của Tử Ngang thì việc nhỏ như vậy làm sao lại làm không xong.

Vào ban đêm, Thái sư Lâm Giáp tiến cung mật đàm với Hoàng Thượng.

“Hoàng Thượng, sau khi Lương Vương hồi kinh thì thường xuyên ở lại trong cung, lần này hành động rõ ràng như thế, lão thần lo lắng…” Sắc mặt của Lâm Giáp đầy nghiêm trọng, hắn không phải hoài nghi sự trung thành của Lương Vương, chỉ là không thể hoàn toàn yên tâm. Lịch sử đã có rất nhiều người mà các vị hoàng đế quá tin tưởng đã nắm quyền lật đổ ngôi vị.

Tần Ca không thể nói ra sự tình giữa hắn và Ngũ Tử Ngang. Hắn chỉ cầm tay của Thái sư rồi nói một cách nghiêm túc, “Thái sư, trẫm tin hắn, trẫm hy vọng Thái sư cũng có thể tin hắn.”

“Hoàng Thượng…” Lâm Giáp cầm tay Hoàng Thượng, trong lòng tràn đầy sầu lo.

Sau khi Thái sư đi, Tần Ca cau mày, suy nghĩ sâu xa một phen, hắn để cho Khổng Tắc Huy truyền một phong thư cho Ngũ Tử Ngang.

……

Nằm trên giường nhìn lá thư, Ngũ Tử Ngang không vui sướng giống như đêm qua, mà lại nhăn mặt khổ sở. Đêm nay hắn vốn định tiến cung, nhưng lại không thể đi. Hoàng Thượng bảo hắn mấy ngày tất niên không cần tiến cung, miễn làm cho bá quan lên án. Nắm chặt lá thư này, Ngũ Tử Ngang thở dài một hơi buồn phiền, chỉ có thể chờ đến khi hắn chân chính trở thành quyền thần thì hắn mới có thể tiến cung bất cứ lúc nào. Hắn không biết chính mình cần bao lâu mới có thể làm được, nhưng trước lúc đó thì hắn không thể không nhẫn nại. Nhưng còn Hoàng Thượng thì sao? Ngũ Tử Ngang lấy ra chiếc khăn tay, có phải Hoàng Thượng cũng đang chịu đựng hay không?

Từng tiếng cầm réo rắt, Tần Ca đã quen chịu đựng tịch mịch. Giữa hắn và Tử Ngang còn rất nhiều trở ngại: Liễu Song, con nối dõi, quần thần….Mà hắn không thể bỏ qua tự tôn và sự kiêu ngạo của mình. Hắn yêu Tử Ngang, kiếp này người duy nhất mà hắn yêu cũng chỉ là Tử Ngang. Nhưng mặc dù Tử Ngang có thể làm quyền thần một tay che trời, thì hắn và Tử Ngang cũng không có khả năng, trừ phi hắn không phải là quân vương, trừ phi hắn là nữ tử.

“!” dây cầm đứt đôi. Ngậm lấy ngón trỏ bị cắt đứt, Tần Ca để cho Ôn Quế đang lo lắng đem cầm cất vào, “Không được nói cho hắn biết tay của trẫm bị đứt.”

“Dạ….Hoàng Thượng.”

“Lui xuống đi, trẫm muốn yên tĩnh.”

“Dạ…”

Ôn Quế ôm cầm lui ra, không biết Thái sư nói cái gì với Hoàng Thượng mà lại làm cho Hoàng Thượng khổ sở như thế.

_________________

Don't worry about anything

Just do what you love and you believe it's true

Hey, BEST FRIEND, I'm waiting for you!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.