Thì Là Của Anh

Chương 6: Nội chiến




Đổng Nhan giật mình một chút, sau đó, nửa ngày không có âm thanh.

"Lạc Dịch Bắc, anh nói cái gì đó?". Phương Trì Hạ trên mặt đỏ đến lợi hại, ngẩng đầu nhìn anh, rất muốn đưa tay che miệng anh.

Lời này của anh không phải cố ý để cho người khác hiểu lầm sao?

"Tôi nói sai chỗ nào sao?". Lạc Dịch Bắc ung dung nhìn cô, đuôi lông mày nhíu nhíu.

Mặt đỏ của Phương Trì Hạ tái đi, không biết đợi tí nữa anh còn có thể nói cái gì, một tay giật điện thoại trong tay anh: "Nhan Nhan, như thế nào?".

"À, không có việc gì, cũng chỉ là tùy tiện muốn ra ngoài chơi với cậu, nếu như chỗ nào không thoải mái, vậy hôm nào đi cũng được, việc nhỏ”. Đồng Nhan nói ba câu liền cúp điện thoại.

Phương Trì Hạ xoa eo đau buốt, đẩy Lạc Dịch Bắc ra đi đến hướng trong phòng.

Dáng đi cô có chút quỷ dị, liệt lảo đảo nghiêng, còn mang theo âm thanh hút khí rất nhỏ.

Tầm mắt Lạc Dịch Bắc di động theo bóng lưng cô, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, vài bước đi qua, ngồi chỗ cuối ôm cô lên.

Một động tác, làm cho Phương Trì Hạ hơi hơi kinh ngạc, nhưng lại không cự tuyệt, chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn tay anh ở bên hông cô.

Lạc Dịch Bắc ôm cô chậm rãi đi vào trong phòng, vào nhà, trực tiếp mang theo cô đi lên lầu.

Đẩy cửa tiến vào phòng ngủ chính, vừa để cô xuống ghế sô pha trong phòng, ánh mắt quét qua váy ngủ cô mặc trên người, thậm chí anh rất hảo tâm giúp cô tìm bộ váy bình thường mặc.

Phương Trì Hạ khẽ giật mình, nhìn động tác anh, vừa bắt đầu còn sững sờ một chút.

Nhưng mà, cũng vì câu tiếp theo của anh mà sắc mặt thay đổi.

Môi mỏng hơi nhấc lên, Lạc Dịch Bắc ung dung nói một câu: "Tôi giúp anh!".

"Không cần, tôi tự làm là được rồi”. Phương Trì Hạ một hơi cự tuyệt.

Chuyện cô tổn thương vốn không phải to lớn lắm, chỉ là lúc mới bắt đầu bất ngờ đau nhức một chút, trên cơ bản thời gian lên lầu đã giảm rất nhiều, cần chi phải trợ giúp?

Muốn cầm lấy váy trong tay anh, Lạc Dịch Bắc ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, tránh động tác cô.

"Có quan hệ?". Một tay ôm cô tới, ánh mắt của anh nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, nhẹ cúi thấp đầu không đếm xỉa tới cô giúp cô đổi quần áo.

Động tác của anh cũng không biết có phải cố ý hay không, làm rất chậm, chỉ có đầu ngón tay ngẫu nhiên chạm qua bụng Phương Trì Hạ, nhiệt độ đầu ngón tay rõ ràng truyền đến trên người cô? mang một ít hơi lạnh, còn mang một ít tê dại.

Ở trước mặt anh tắm rửa Phương Trì Hạ cũng đã làm, ngẫm lại, chuyện thay quần áo này có tính là gì?

Không tiếp tục kháng nghị, cô như một con rối tùy ý anh bài bố, đờ đẫn tùy ý anh.

Lạc Dịch Bắc rất thỏa mãn vì cô phối hợp mình, khóe môi như có như không cong cong.

Anh rất rõ ràng là biết cô tổn thương không nghiêm trọng, vậy mà cự tuyệt Đồng Nhan trong điện thoại, toàn bộ đều vì có tâm tư riêng.

Giúp đỡ Phương Trì Hạ thay quần áo xong, anh lôi kéo cô đi xuống dưới lầu.

Chỗ biệt thự hai người ở vốn rất đẹp, nghiễm nhiên giống như thánh địa tuần trăng mật, suối nước nóng, dòng suối hồ nước thiên nhiên đều có.

Chủ yếu nhất là, còn rất an tĩnh, tùy thời cũng sẽ không có người quấy rầy.

Ở chỗ này kỳ thật rất mãn nguyện, chỉ cần hai người không phải ồn ào mâu thuẫn, tùy thời cũng giống như hưởng tuần trăng mật

"Đi chỗ nào?". Phương Trì Hạ theo sau anh. xuống lầu, khó hiểu mục đích của anh.

Lạc Dịch Bắc nghiêng đầu liếc cô một cái, ung dung trả lời một câu: "Suối nước nóng”.

Phương Trì Hạ đầu tiên là khẽ giật mình, bất khả tư nghị nhìn nhìn anh, ánh mắt hơi có chút xấu hổ: "Đi vào trong đó làm gì?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.