Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 358: Lời tỏ tình của Doãn Tuyết Mạt




Trong căn phòng yên tĩnh, thanh âm lải nhải của nàng bị nuốt mất, người đàn ông cao ngất đem thân ảnh mảnh mai của nàng ôm chặt vào trong lòng, ngón tay thon dài thâm nhập vào mái tóc mềm mại của nàng, tinh tế mà vuốt nhẹ.

Trong căn phòng một mảnh dạt dào ấm áp, mà nàng cũng không biết từ khi nào thì bắt đầu một tiểu sinh mệnh đã hình thành phát triển trong bụng nàng, sinh sôi, giống như là một mầm non xanh mơn mởn mùa xuân vậy, tĩnh lặng từ từ lớn lên.

——–Vficland———

Tần Mặc vừa tròn 5 tuổi, cũng không quá thân thiết với người khác lắm.

Một cục cưng ầm ĩ trước đây khôngg hiểu thế nào mà tính cách càng ngày càng có chút khác thường. Dưới cánh mi cong dài luôn cụp của nó là một ánh mắt xinh đẹp khiến người ta phải trầm luân, môi rất mỏng, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát ra hơi thở quý tộc, nó thích mặc áo sơ mi tối màu hơn, thích ôm em gái xinh đẹp của mình ngồi ở sofa, ánh mắt không dời đi, nhìn nó ăn hạt hạnh nhân.

Trong căn phòng khách lớn như vậy, không gian mang đậm phong cách bài trí của phong kiến Châu Âu, ánh mắt trời len qua song cửa sổ chạm trổ chiếu vào trong phòng, chiếu rọi lên bức tranh cổ tinh tế, cũng chiếu rọi lên hai thân thể nho nhỏ đang ngồi trên sofa màu trắng.

Tiểu cô nương có chút vụng về, ngón tay nhỏ bé mập mạp luôn luôn không biết làm thế nào để tách được vỏ hạt hạnh nhân mở ra.

Tóc dài đen bóng vương vãi trên vai, nó chớp chớp mắt, cọ xát lên đùi đứa bé trai đang ôm nó, giọng nói ngọt ngào kéo dài: “Anh ơi...”

Ánh mắt Tần Mặc dời khỏi hình ảnh trên tờ báo trong tay, nhìn về phía hạt hạnh nhân trên tay nó.

Còn dính nước bọt, nó đã cắn qua, không cắn ra.

Ánh mắt bé trai nho nhỏ hiện lên một tầng sáng, tựa như là chán ghét vậy, cũng có thể là sủng nịnh, đón lấy hạt hạnh nhân trong bàn tay nhỏ bé của bé gái, sau đó giúp nó tách ra, dạy nó làm cách nào để tách ra mà mãi nó không thể nhớ được, “Em không nhìn thấy có một lỗ hổng chỗ này sao? Mỗi lần đều phải cắn từ giữa cắn ra.”

Nó đưa hạt hạnh nhân tới miệng của bé gái, ánh mắt sáng ngời, thanh âm vô cùng dễ nghe mà ngắn gọn nói một câu: “Lại gọi một tiếng!”

Cái miệng nhỏ nhắn của tiểu nha đầu vừa mới hé mở lại mím chặt lại, ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm hắn, giọng nói cực êm ái: “Anh ơi!

Ánh mắt Tần Mặc dịu dàng một chút, nhìn cái miệng nhỏ nhắn mềm mại như nước của nó đang ngậm lấy ngón tay của chính mình.

Nó rất ngoan, chưa bao giờ náo loạn ầm ĩ, bảo nó làm cái gì nó cũng làm theo, cho nên ba lại càng thích nó hơn, mỗi lần trở về đều ôm nó không chịu buông ra, ôn nhu cùng nó nói chuyện. Tần Mặc mỗi lần ở bên cạnh nhìn thấy đều nhíu mày, cánh môi mỏng chu lên, cho dù bất mãn cũng không buồn nói một tiếng, đúng là ba rất quá đáng, mỗi ngày chẳng những chiếm giữ lấy mẹ, hiện tại ngay cả em gái bé nhỏ của nó cũng muốn chiếm giữ.

Trong căn phòng khách im lặng, Tần Mặc ném quyển tạp chí xuống, yên tĩnh nhìn em gái đem một đĩa nhỏ hạt hạnh nhân tiêu diệt hết.

Người hầu men theo hành lang thật dài đi vào, mang đến trong phòng một tia ấm áp, cười yếu ớt nhìn hai đứa bé trên sofa, cung kính đi đến trước mặt chúng, nhẹ giọng nói: “Tiểu vương tử, đã đến giờ, chúng ta phải đi thôi.”

Ánh mắt Tần Mặc không có ngẩng lên, chỉ là giơ cánh tay nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Áo sơ mi kẻ caro màu xám càng tôn lên hơi thở quý tộc của nó, đơn giản nhưng tao nhã, đứa bé nhỏ như vậy, khi cánh môi mím lại sẽ không ai biết được nó đang suy nghĩ cái gì.

“Chút nữa cháu sẽ đi, dì kêu xe chờ ở ngoài của.” Thanh âm vẫn còn có chút non nớt, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nhưng vẫn có chút trong trẻo.

Người hầu giật mình, chần chờ nói: “Tiểu vương tử, công tước đã nói, ba giờ là cậu phải đến đó, hơn 1 tuần nay cậu đã không có tới rồi, ngay cả giáo sư cũng đang có ý kiến đó.”

Windy House, là ngôi trường giảng dạy cho thiếu niên quý tộc, Tần Mặc đã ở đó học tập 1 năm, những gì cần học đều đã học đủ, từ lớp 1 trực tiếp nhảy lên lớp 4, giáo sư ở đó rất thích nó.

Tần Mặc không đồng ý, ánh mắt vẫn lãnh đạm như trước.

“Ba cháu mỗi lần cùng mẹ đi ra ngoài công du đều nói là chiều tối sẽ trở về, nhưng mà lần nào cũng rạng sáng hôm sau mới lên máy bay tư nhân trở về đúng không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nó có tia khiêu khích, cũng không để ý tới: “Dì chờ cháu là tốt rồi.”

Người hầu lập tức nghẹn lời, không thể giải thích càng không thể khuyên bảo, nhìn thấy tiểu cô nương xinh đẹp tựa như thiên sứ lạc vào chốn phàm trần đang ngồi trên sofa, nhẹ giọng nói: “Công chúa, nên đi ngủ thôi.”

Cô hiểu rất rõ, so với khuyên bảo tiểu vương tử đi Windy House, thà rằng dỗ công chúa ngoan ngoãn đi ngủ trưa trước còn dễ hơn.

Quả nhiên, ánh mắt trong veo của tiểu cô nương kia đã ngẩng lên, nhẹ mút ngón tay một cái, giọng nói ngọt ngào vang lên: “Anh ơi, em đi ngủ.”

Sắc mặt Tần Mặc trầm xuống một chút.

“Không muốn ăn nữa sao?” Thanh âm của nó cực nhẹ, khẽ khàng dụ dỗ bé gái.

Tiểu hài tử luôn không thoát khỏi dụ dỗ, cô bé ngây ngốc sợ run vài giây, cũng cảm giác thấy mình có chút không quen, nhưng mà thói quen ngày nào cũng ngoan ngoãn chạy đi ngủ trưa, nhưng mà..... Thật sự rất muốn tiếp tục ăn......

Tiểu cô nương nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng thỏa hiệp chính mình, ôm cái đĩa nhỏ đựng trái cây, nói với người hầu: “Chờ một chút nữa cháu mới đi ngủ, cháu tự mình đi.”

Người hầu nhìn thấy hai đứa bé khó đối phó này, đầu bỗng đen sì không nghĩ ra được cách gì.

Ngẫm lại vẫn là công chúa dễ đối phó hơn một chút sắc mặt người hầu càng thêm hòa nhã muốn khuyên bảo gì đó, một thân ảnh nho nhỏ đã chắn ngang trước mặt cô, ánh mắt Tần Mặc vô cùng sắc lạnh, không tiếng động mà ngăn chặn được lời nói của cô.

“Trời...” người hầu thực nhức đầu, rất khó tưởng tượng ra một đứa bé còn nhỏ như vậy mà khí phách đã cường ngạnh đến thế, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể toát ra toàn bộ sự độc chiếm ngang ngược của nó, thật sự là không có một chút sai biệt với công tước đại nhân.

“Tiểu vương tử, nếu chúng ta lại tới muộn nữa, công tước đại nhân nhất định sẽ rất tức giận.” Người hầu hạ quyết tâm, quyết định phải hù dọa nó mới được.

Tần Mặc giơ tay, kéo sợi tóc mà em gái đang ăn dính vào miệng ra, ngoảnh mặt làm ngơ.

“Vậy dì đi nói cho ba biết đi!” Giọng nói của nó lại có chút trong trẻo, “Nếu ba vẫn còn đem mẹ đi ra ngoài lúc mẹ đang kể chuyện cho cháu nghe, cháu sẽ tức giận.”

Người hầu 冏......

Thật vất vả nó mới chịu đi, đã muốn là 4h chiều.

Trên chiếc giường màu hồng nhạt, tiểu cô nương ôm con gấu bông so với nó còn to gấp đôi yên tĩnh ngủ say, ánh mắt chậm rãi mở ra lại nhắm lại, cái miệng nhỏ nhắn vẫn còn mùi hạnh nhân. Tần Mặc nhìn thoáng qua một cái thật sâu, xoay người đi ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại.

“Tiểu vương tử, chúng ta có thể đi rồi chứ.....” Người hầu sốt ruột, đi theo sát phía sau nó.

“Mấy giờ rồi?”

“Ách... 4 giờ!”

“Chúng ta đi hai giờ rồi lại về sao?” Tần Mặc hỏi trở lại.

“....” Người hầu nghẹn lời, khó khăn nói: “Tiểu vương tử, đó là chương trình học bắt buộc, công tước đại nhân nói...”

“Cha đi công du nước ngoài sao?”

“Vâng, đúng!” Tần Mặc bước xuống bậc cầu thang cuối cùng, ánh mắt tối màu có một tia ngang ngược, nhẹ giọng nói: “Dì đi gọi điện thoại cho ba, nói cho ba biết, nếu muốn cháu đi Windy House, đêm nay mang mẹ về cho cháu.”

Người hầu ngóng nhìn nhiều bóng người đang đợi ở ngoài cửa phòng khách, cùng với chiếc xe sắp bị ánh nắng nướng cháy, nhất thời có chút mất trật tự..... Bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện thoại đến Hà Lan cho công tước đại nhân.

Điện thoại kết nối chưa đến 3 hồi chuông, sắc mặt đang tươi rói của Tần Dịch Dương có chút sầm xuống.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi vào cửa sổ, hắn dừng ở tiểu nữ nhân đang ngủ say ở trong lòng, lại nghĩ đến đứa bé có vẻ mặt lạnh lùng giống như mình kia, ngón tay thon dài nhịn không được xoa xoa mi tâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.