Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Chương 38: Thế ngoại đào nguyên




- Hiểu Lam, tôi biết mọi người có lẽ cho rằng tôi thần kinh. Dù sao ý kiến của các chuyên gia Bộ thủy lợi cũng không phải thông tin chính thống. Nhưng tôi đã xem vị trí địa lý của Tây Giang, sông Tú hà, Ô giang đã bao lấy khu vực trung tâm của Tây Giang chúng ta vào giữa. Dù là hệ thống đê điều Ô Giang hay Sông Tú Hà gặp chuyện thì đó đều là tai ương quá lớn đối với Tây Giang, đối với Thị xã Ninh Lăng cũng là hậu quả không thể thừa nhận nổi. Cho nên tôi đồng ý bị mắng là đưa ra quyết sách mù quáng thì cũng muốn xác minh công trình này. Trong Hội nghị thường vụ Quận ủy ngày mai, tôi hy vọng chị có thể ủng hộ tôi.

Theo trình tự khoản chi tài chính lớn do các phòng ban bỏ ra thì cần lãnh đạo phụ trách mảng đó đưa ra trong hội nghị thường trực Ủy ban, sau khi nghiên cứu xong liền đưa ra Hội nghị thường vụ Quận ủy vỗ bàn quyết định. Mà Thường vụ quận ủy, Phó chủ tịch quận nếu như đưa ý kiến của mình ra trong hội nghị thường trực Ủy ban không được thông qua, như vậy có thể đề xuất trong Hội nghị thường vụ Quận ủy, nhưng việc này có chút mạo hiểm đó là không thể làm mất lòng Chủ tịch quận.
Lời của Triệu Quốc Đống chính là hy vọng Ngụy Hiểu Lam có thể đưa vấn đề này ra tranh luận trong Hội nghị thường ủy.

Ngụy Hiểu Lam hít sâu một hơi rồi nói:
- Bí thư Triệu, điều này sợ là không ổn. Tôi cho rằng tình hình hệ thống đê điều sông Tú Hà đang rất tốt, có thể đối phó cơn bão 30 năm mới gặp, đây đều là có chứng minh cụ thể về mặt khoa học. Bây giờ mà gia cố thì chính là dùng dao mổ trâu giết gà. Trừ khi Bí thư Triệu có thể đưa ra chứng cứ xác thực nói năm nay Sông Tú Hà gặp cơn lũ lụt 50 năm, thậm chí 100 năm khó gặp. Tôi mặc dù không phụ trách mảng tài chính nhưng nếu như đầu tư tài chính vào hạng mục này thì tôi cảm thấy nó không quá thích hợp.

Ngụy Hiểu Lam gần như là uyển chuyển từ chối đề nghị của Triệu Quốc Đống. Điểm này lại làm Triệu Quốc Đống vui. Ít nhất Ngụy Hiểu Lam không phải người cúi đầu trước quyền thế, là người có chủ kiến. Hắn cũng biết đề nghị này khá gượng ép, xem ra phải bắt tay từ chỗ Tằng Lệnh Thuần mới được.

- Hiểu Lam, như vậy đi, tôi sẽ nói chuyện với Chủ tịch Tằng và Hạ Đồng. Chị thấy sao?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi đưa ra đề nghị.

Ngụy Hiểu Lam sau khi nói xong câu kia thì có chút hối hận. Cô lo Triệu Quốc Đống thẹn quá hóa giận. Chẳng qua Triệu Quốc Đống hình như không giận, còn đưa ra một câu nói coi như giải thích cho cô. Điểm này làm Ngụy Hiểu Lam có chút cảm động.
- Bí thư Triệu, không phải tôi không ủng hộ ngài mà là hạng mục này do ngài đưa ra đúng là không thể tưởng tượng nổi. Nếu ngài có thể thuyết phục Chủ tịch Tằng và Phó chủ tịch Hạ, bọn họ cảm thấy tài chính không có vấn đề gì thì tôi đương nhiên không nói gì khác.

- Hiểu Lam, tính cách của chị đúng là đặc biệt.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Nếu tôi đứng ở vị trí của chị thì cũng khó tránh khỏi làm như chị.

- Bí thư Triệu, tôi cũng biết tính cách của ngài nên mới dám nói như vậy. Nếu là người khác tôi sẽ không nói, đánh chết tôi cũng không nói. Cứ như vậy đi, ngài muốn làm gì thì làm.
Ngụy Hiểu Lam cũng thả lỏng tâm trạng mà nở nụ cười.

Ngụy Hiểu Lam không biết Triệu Quốc Đống làm như thế nào thuyết phục Tằng Lệnh Thuần. Theo cô biết thì ở chuyện này muốn thuyết phục Tằng Lệnh Thuần là gần như không thể. Tằng Lệnh Thuần là người mặc dù biểu hiện hòa nhã, nhưng chuyện y nhận định thì tuyệt đối không nhường bước, cúi đầu. Trong hội nghị Thường vụ quận ủy mặc dù y vẫn thường đồng ý quan điểm của Triệu Quốc Đống, nhưng cũng có một hai chuyện y thấy không thỏa đáng thì kiên trì với ý kiến của mình. Khi đó Triệu Quốc Đống không thể không thỏa hiệp.

Việc như thế này thì Ngụy Hiểu Lam không cho rằng Tằng Lệnh Thuần sẽ vui vẻ mà đồng ý. Nhưng trong Hội nghị thường vụ Quận ủy quyền chủ động là của Triệu Quốc Đống. Lần đó khi đề nghị thực hiện công trình gia cố hệ thống đê điều sông Ô Giang, Vương Ích và Lăng Tiêu đều phản đối mãnh liệt, chẳng qua do Triệu Quốc Đống chủ động đưa ra yêu cầu Ủy ban kỷ luật Quận ủy chuyên môn tiến hành giám sát toàn bộ quá trình thi công công trình mới khiến cho Vương Ích buồn bực không còn gì để nói.

……

- Anh cảm thấy trong này có chuyện sao?
Trên trán Lục Kiếm Dân xẹt qua một tia mây đen.

- Chuyện này tôi tuyệt đối nắm chắc.
Vương Ích không thèm để ý đến chén trà đang bốc khóc trước mặt mình, y chỉ nhẹ nhàng lắc lắc nó.
- Trên đời không có chuyện vô duyên vô cớ, không có thù hận vô cớ, không có yêu vô cớ. Tôi cảm thấy bây giờ hắn đã bắt đầu thò đuôi cáo ra rồi.

- Anh nói chuyện phải chú ý một chút, không có căn cứ thì không được nói lung tung.
Lục Kiếm Dân có chút buồn bực. Vương Ích là một cán bộ tuy chăm chú nhưng lại cố chấp. Tên này ở trong hệ thống Ủy ban kỷ luật thì đúng là người phát huy được tác dụng. Nhưng Vương Ích lại nhằm thẳng vào Triệu Quốc Đống thì đúng là làm Lục Kiếm Dân có chút do dự.

- Mặc dù không có chứng cứ xác thực nhưng tôi cũng căn cứ lẽ thường mà phán đoán.
Vương Ích thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Tôi đã hỏi qua các nhân viên có liên quan trên tỉnh, Thị xã về hệ thống đê điều sông Ô Giang và sông Tú Hà. Bọn họ đều cho rằng hệ thống đê điều của sông Ô Giang và sông Tú Hà đều rất bình thường, không cần phải tiến hành gia cố thêm, cũng không hề có nguy hiểm gì. Nhưng hai công trình này tiêu tốn trên hơn 2 triệu. Cục Thủy lợi Thị xã bỏ ra 800 ngàn, tài chính Tây Giang bỏ ra 1,6 triệu. Một khoản chi lớn như vậy đối với tài chính của Tây Giang có thể nói là cắt một miếng thịt. Nhưng Triệu Quốc Đống lại mạnh mẽ thông qua trong Hội nghị thường ủy. Tôi cũng không biết Triệu Quốc Đống đả thông tư tưởng Tằng Lệnh Thuần như thế nào, nhưng tôi và Lăng Tiêu kiên quyết phản đối. Chẳng qua cuối cùng vẫn không có kết quả.

Đây là chuyện rất bình thường. Nếu như một việc mà Bí thư Quận ủy và Chủ tịch quận đã đồng ý, anh là Phó bí thư kiêm nhiệm cùng một Phó bí thư khác có phản đối cũng không làm lên trò trống gì. Hơn nữa có mấy người công khai phản đối khi Bí thư và Chủ tịch đã bắt tay với nhau.

- Tôi cũng đã hỏi Hạ Đồng và Ngụy Hiểu Lam. Hạ Đồng từ chối cho ý kiến, Ngụy Hiểu Lam nói ấp úng. Theo tôi thấy hai người này đều có ý kiến về hạng mục đó. Hai hạng mục này người trúng thầu xây dựng đều là Công ty xây dựng Cường Thịnh Ninh Lăng, đây là một Công ty xây dựng tư nhân, tốc độ thầu và tốc độ thi công cũng khá nhanh. Tôi nghe nói phải làm kịp tiến độ theo như Triệu Quốc Đống yêu cầu, cần phải đảm bảo chất lượng công trình nhưng hoàn thành đúng người hạn. Hừ, đúng là có vấn đề.
Vương Ích khinh thường hừ một tiếng.

Theo Vương Ích giới thiệu, Lục Kiếm Dân cũng hiểu trong này có đôi chút vấn đề. Như hệ thống đê điều Ô Giang do cục Thủy Lợi Thị xã phụ trách, sao Tây Giang lại chủ động bỏ tiền góp vốn để sửa đoạn đê này. Triệu Quốc Đống mặc dù không hẹp hòi nhưng tuyệt đối không thể nào hào phóng đến như vậy, trừ khi có ý đồ khác. Về công trình đê sông Tú Hà cũng là như vậy, không cần thiết phải khởi động công trình này vào bây giờ. Mà tài chính Tây Giang cũng không phải có nhiều đến mức không có chỗ tiêu, điểm này đúng là làm người ta rất khó hiểu.

Chẳng qua sau một thời gian tiếp xúc, trực giác nói cho Lục Kiếm Dân biết Triệu Quốc Đống không phải người như Vương Ích nói. Nhưng bây giờ y lại không tìm được lý do thích hợp để giải thích. Ngoài việc Triệu Quốc Đống muốn từ công trình xây dựng này kiếm tiền thì đúng là khó tìm ra lời giải thích. Biết người biết mặt không biết lòng, trực giác có đôi khi không chính xác.

- Ngoài hai công trình gia cố hệ thống đê điều này ra, anh còn có điểm nào khác không?
Chỉ vào điểm này thì không thể nói rõ vấn đề gì. Nếu Triệu Quốc Đống thật sự kiếm tiền đen từ đó thì hắn cũng sớm nghĩ đến các thủ đoạn rửa tay. Lục Kiếm Dân biết Triệu Quốc Đống là người rất thông minh, khó đối phó. Hơn nữa đối phương là Thường vụ thị ủy, Ủy ban kỷ luật Thị ủy dù nghi ngờ cũng không tiện có hành động.

- Còn một chuyện hình như trước đây Triệu Quốc Đống không đeo đồng hồ, nhưng sau tết tôi thấy trên tay hắn có một chiếc đồng hồ, số lần đeo không nhiều, sau đó lại đổi một chiếc khác. Bây giờ Triệu Quốc Đống đeo đồng hồ Thụy Sĩ, nhưng chiếc trước đó làm tôi có ấn tượng rất sâu. Mới đầu tôi không nhận ra thương hiệu, chỉ là thấy chiếc đồng hồ này rất tinh sảo, đẹp mắt. Sau đó tôi thông qua một vài người bạn chuyên môn nghiên cứu về đồng hồ thì biết đồng hồ đó rất đắt tiền, là đồng hồ Patek Philippe. Bạn tôi nói rằng ở Trung Quốc căn bản không có loại đồng hồ này, nếu đó là thật thì cả nhà tôi không ăn không uống cả đời cũng không mua được.
Vương Ích nhấp ngụm nước rồi nói.

- Theo tôi nghĩ với thân phận của Triệu Quốc Đống thì không đến mức đeo đồng hồ giả. Mà nếu là thật thì với thu nhập của Triệu Quốc Đống, hắn sao có thể mua nổi chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy?
Vương Ích nhìn Lục Kiếm Dân đang trầm ngâm suy nghĩ.
- Nếu không phải do hắn mua vậy ai đưa cho hắn? Tại sao phải tặng hắn chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy? Trong đó có giao dịch quyền tiền không?

Vương Ích nói với giọng điệu đầy nghi ngờ làm Lục Kiếm Dân nhíu mày. Y trầm giọng nói:
- Triệu Quốc Đống bây giờ có đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe mà anh nói không?


- Không đeo nữa, bây giờ là một chiếc đồng hồ khác nhưng giá cũng không hề rẻ. Chẳng qua so sánh với Patek Philippe thì đúng là nông dân và quốc vương.
Vương Ích gật đầu nói:
- Tôi vốn nghe nói qua hắn ở Hoa Lâm không kiêng nể cải tạo thành cũ và làm đường. Huyện thành Hoa Lâm đã biến hoá nghiêng trời lệch đất, tài chính liên quan tới các công trình phải vài chục triệu, có khi lên tới trăm triệu. Thời buổi này có không ít quan chức ngã ngựa vì xây dựng, tôi nghi ngờ hắn có phải là…

- Không có chứng cứ thì không thể kết luật.
Lục Kiếm Dân hít sâu một hơi mà nói:
- Nhưng nếu như hắn thật sự đeo đồng hồ Patek Philippe như anh nói thì đúng là cần phải làm rõ ràng nguồn gốc.

- Ngoài ra hắn còn có quan hệ với Phó Trưởng phòng Thông tin Huyện Hoa Lâm – Trình Nhược Lâm, cũng có quan hệ với Trưởng phòng Thông tin Tây Giang Vương Lệ Mai.
Vương Ích định nói thêm đã bị Lục Kiếm Dân cắt ngang.
- Được rồi lão Vương. Quan hệ nam nữ thì không đáng nhắc tới. Anh nếu như có ý thì phải tìm trên đường chính? Chú ý quan sát, tìm hiểu. Bây giờ không được có động tác gì khác, tôi sẽ trao đổi vấn đề này với lãnh đạo liên quan.

Mắt Vương Ích sáng lên. Y chờ câu nói này của Lục Kiếm Dân. Lục Kiếm Dân là người có nhiều cửa.

Triệu Quốc Đống đúng là không ngờ mình sớm bị người nhìn chằm chằm vào, hơn nữa nó còn đến từ nội bộ. Hắn lúc này đang suy nghĩ xem làm như thế nào để đề nghị trong Hội nghị thường vụ Thị ủy về việc thành lập hệ thống phòng chống lụt bão.

Theo lý thuyết công tác phòng chống lụt bão này do Phó thị trưởng phụ trách nông nghiệp Mạnh Uyên lo. Thị xã khác quận, hắn là Bí thư Quận ủy nên có thể chèn ép tất cả. Dù Tằng Lệnh Thuần hay Ngụy Hiểu Lam thấy không đúng nhưng cũng không thể công khai làm hắn mất mặt. Nhưng trên Thị xã thì hắn chỉ là hàng tiểu bối, ý kiến của hắn nhất định sẽ bị đặt câu hỏi và bác bỏ.

Ở Quận Tây Giang có thể thuận lợi thông qua như vậy là do hắn hứa với Tằng Lệnh Thuần, đó chính là nếu như năm nay không có thời tiết cực đoan thì hắn sẽ chịu trách nhiệm thông qua con đường khác bù lại 1,6 triệu trả cho tài chính Tây Giang.

Có lời hứa này của hắn làm Tằng Lệnh Thuần vui vẻ. Dù sao tiền cũng tiêu vào việc chính nghĩa. Chẳng qua chỉ là thoáng cái đề cao tiêu chuẩn hệ thống đê điều từ việc phòng chống lụt bão 30 năm lên 100 năm, khoản tiền này đúng là tiêu hơi nhiều một chút.

Hắn cũng đã tìm Mạnh Uyên để trao đổi về việc này. Chẳng qua Mạnh Uyên mặc dù biểu hiện khách khí, nhưng Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được đối phương không thèm để ý. Nghĩ lại cũng đúng, hắn dựa vào cái gì mà nói đến Bộ thủy lợi một chuyến là chắc chắn năm nay có lũ lụt rất lớn. Nếu dự đoán chính xác như vậy thì cả nước không sớm tổng động viên ư?

Triệu Quốc Đống thông qua quan hệ với Dương Thiên Minh đã cố hết sức làm được những gì có thể. Bộ thủy lợi và Ủy ban phòng chống lụt bão quốc gia cũng đã lập tổ công tác đến kiểm tra hệ thống đê điều lưu vực sông Trường Giang, cũng điều tra ra không ít vấn đề. Ít nhất cũng chứng minh lời nói của Triệu Quốc Đống không phải hư vô. Hệ thống đê điều trong các nhánh sông thuộc lưu vực sông Trường Giang đều có các sơ hở không đồng nhất. Thông qua tổ công tác điều tra cũng đã đốc thúc chính quyền địa phương gia cố thêm.

Lúc trước đê sông Ô Giang cũng là mượn cơn gió này mà làm. Nếu không Uông Đạo Lộc dù có tôn trọng Triệu Quốc Đống hơn nữa cũng không thể đột nhiên bỏ ra 800 ngàn để mà làm một công trình mà bọn họ cho rằng không cần thiết.

Để Triệu Quốc Đống lo lắng chính là công trình hệ thống đê điều sông Thúy Hà. Cả Thị xã Ninh Lăng trên thực tế nằm ở giữa ba dòng sông chảy qua. Thị xã bị ba con sông chia cắt thành bốn mảnh nhỏ.

Sông Ô Giang chảy từ nam sang bắc và vào Trường Giang. Sông Tú Hà lại từ Tây nam sang đông bắc rồi chảy vào Ô Giang. Cách chỗ Tú Hà và Ô Giang hội hợp ba ngàn mét là chỗ giao của Thúy Hà và Ô Giang. Thúy Hà chảy từ Đông nam tới Tây bắc và hòa vào dòng Ô Giang.

Phía tây Ô Giang chính là địa giới Quận Tây Giang. Trụ sở Thị ủy, Ủy ban Thị xã Ninh Lăng, bốn bộ máy Quận Tây Giang cùng với khu tài chính, thương mại, văn hóa đều nằm ở khu vực thành cũ phía bắc.

Phía đông Ô Giang chính là địa phận Quận Đông Giang. Nhưng sông Thúy Hà, Ô Giang đã hình thành một khu đất bằng phẳng rộng 30km vuông, đó là Khu Khai Phát Ninh Lăng.

Ô Giang, Tú Hà, Thủy Hà, ba con sông chia cắt cả Thị xã Ninh Lăng, đồng thời mang tới nguồn nước sung túc cho nội thành Ninh Lăng cùng với cảnh quan đẹp mắt. Nhưng nó cũng là tai họa ngầm không nhỏ cho nội thành Ninh Lăng. Bỏ qua việc Ô Giang là nhánh sông lớn nhất của Trường Giang, Sông Tú Hà cùng Thúy Hà đều bắt nguồn từ vùng núi Vũ Lăng. Do núi Vũ Lăng có nhiều mưa khiến cho cứ tầm tháng bảy hàng năm đến tháng chín là lượng nước của hai con sông này khá lớn. Cũng may Thị ủy, Ủy ban Thị xã Ninh Lăng vẫn rất coi trọng hệ thống đê điều, trong các công trình gia cố hệ thống đê điều cũng không xuất hiện vấn đề gì. Vì thế khiến cho cán bộ địa phương Ninh Lăng bắt đầu giảm sự đề phòng, đây là điểm Triệu Quốc Đống lo nhất.

Triệu Quốc Đống không thể nhớ nổi chuyện mà Ninh Lăng gặp phải trong cơn lũ lụt. Nhưng hắn nhớ như in cả tỉnh An Nguyên vào năm 98 đã gặp trận lũ lụt lớn nhất 100 năm qua, gần như tất cả các thành phố, Thị xã đều bị mưa to. Nhất là An Đô, Lam Sơn, Đường Giang càng nghiêm trọng, Ninh Lăng cũng không tốt hơn là bao.

Triệu Quốc Đống biết ý kiến của mình trong Hội nghị thường vụ Thị ủy sẽ bị phản đối. Thư Chí Cao và Kim Vĩnh Kiện rõ ràng có ý kiến với việc hắn quản việc trên Thị xã, tất nhiên Mạnh Uyên đã trao đổi với bọn họ, cho rằng Triệu Quốc Đống việc bé xé ra to. Mà Nghiêm Lập Dân càng nhìn chằm chằm nói Triệu Quốc Đống chú ý mảng công việc của mình. Triệu Quốc Đống còn thấy Lục Kiếm Dân nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

Nói tóm lại đây là Hội nghị thường ủy khó khăn nhất của Triệu Quốc Đống từ trước đến giờ. Gần như hắn không được ai ủng hộ. Ngay cả Chương Thiên Phóng, Vưu Liên Hương và Lam Quang đều không ủng hộ hắn. Chẳng qua hắn rất thản nhiên. Hắn đã làm hết những gì có thể.

Chẳng qua Hoàng Lăng lại tỏ vẻ hiểu cho lo lắng của Triệu Quốc Đống, điều này làm Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên. Hắn không biết đây là Hoàng Lăng có ý gì, nhưng hắn tin trong mắt Thư Chí Cao hoặc Nghiêm Lập Dân đó là một tín hiệu.

- Quốc Đống, cậu đang lo gì? Tôi thấy hôm nay cậu khá mất bình tĩnh, có vẻ không yên lòng. May mà tâm trạng Bí thư Hoàng hôm nay khá tốt. Việc phòng chống lụt bão của Thị xã không phải do cậu phụ trách, cậu phải chú ý việc của mình mới đúng.

Vưu Liên Hương đứng phía sau Triệu Quốc Đống rồi có chút lo lắng mà nói. Cơn gió sông thổi bay quần áo của cô, càng làm tôn thêm đường cong cơ thể của cô.

Triệu Quốc Đống biết ý trong lời của Vưu Liên Hương. Hôm nay Hoàng Lăng tỏ thái độ đúng là làm người ta phải suy đoán. Hoàng Lăng đến Ninh Lăng lâu như vậy, mặc dù lượng công việc lớn nhưng thái độ mạnh. Mấy vị Bí thư huyện ủy đều mắng cho một trận. Y mặc dù nhằm vào việc không nhằm vào người nhưng hôm nay lại rất rộng lượng với Triệu Quốc Đống, điều này sẽ làm người ta phải suy nghĩ.

Với tính cách của Hoàng Lăng thì sẽ không khách khí vì hắn là Thường vụ thị ủy. Ngay cả Vưu Liên Hương cũng bị Hoàng Lăng nhắc khóe làm cô rất xấu hổ.

- Chị nói sao? Có một số việc trong lúc nhất thời tôi không thể nói rõ. Tôi chỉ thấy Ninh Lăng nằm giữa ba con sông, nếu sơ sẩy trong công tác phòng chống lụt bão thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Triệu Quốc Đống cũng biết lời này của mình hơi miễn cường nhưng đúng là không thể tìm được lý do nào thích hợp hơn để giải thích.

- Quốc Đống, cậu sao vậy? Đề nghị này của cậu chính là chỉ trích chính quyền Thị xã không làm tốt công việc đó.
Vưu Liên Hương thấy Triệu Quốc Đống như bừng bỉnh nên có chút tức giận nói.
- Cậu cho rằng mình là ai? Là Bí thư Thị ủy ư? Hay là Phó chủ tịch tỉnh phụ trách phòng chống lụt bão?

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
- Bỏ đi, hôm nay cứ coi như tôi mất bình tĩnh, cảm ơn chị đã phê bình.

- Hừ, tôi thấy cậu sau hội nghị công tác kinh tế phi nhà nước toàn tỉnh liền bắt đầu thất thần, không biết cậu bị bệnh gì, hay nghĩ đến gái đến điên rồi?
Quan hệ giữa Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống càng lúc càng thân thiết, lên tiếng cũng không e ngại nhiều. Cô dừng một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Quốc Đống, cậu không có gì ở công trình gia cố hệ thống đê điều sông Ô Giang và Tú Hà đó chứ?

- Chị nói gì vậy, chị cảm thấy tôi sẽ phạm sai lầm ở việc này sao? Tôi dù phạm sai lầm gì thì cũng không dính vào tiền. Chị yên tâm.

- Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy. Chẳng qua tôi thấy thời gian này tên Vương Ích hay lên Thị xã. Hai lần tôi gặp Vương Ích ở Ủy ban kỷ luật Thị xã. Sao, Tây Giang chẳng lẽ lại sắp có chuyện?

- Vậy ư? Tôi lại thấy Tây Giang trong thời gian này rất bình tĩnh.

Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Trong thời gian này Vương Ích rất bình tĩnh, chẳng qua hắn rõ ràng cảm nhận Vương Ích đang nghi ngờ mình. Xem ra Vương Ích này đang lén điều tra hắn.

Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng, Vương Ích là một cán bộ Ủy ban kỷ luật đủ tư cách, nhưng không phải lãnh đạo đủ tư cách, thiếu cái nhìn đại cuộc, thiếu sự quan sát chính trị. Làm một Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, anh nên phụ trách ai, giám sát ai thì Vương Ích này có lẽ không biết.

- Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Quốc Đống, cậu suy nghĩ một chút đi. Tôi nghe người quen trên Ủy ban kỷ luật tỉnh nói thị trường xây dựng đang rất loạn, có vẻ có cán bộ lãnh đạo dính vào. Tôi tin cậu, nhưng mấy Phó chủ tịch quận của cậu thì cũng nên nhắc nhở một chút, đừng có mà để bị liên lụy.
Vưu Liên Hương thở dài một tiếng rồi nói:
- Chủ nhiệm Hùng tuần này sẽ về An Đô, chúng ta về ngồi một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.