Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Chương 13: Không khỏi rung động




Nguyên Phi Ngư rời khỏi phòng làm việc của giám đốc trung tâm, đúng lúc đó nhìn thấy chị Trương đang thay đồ chuẩn bị tan ca, ba cậu thanh niên trong nhóm lặn cũng đang quanh quẩn trước phòng thay đồ, bộ dạng cực kỳ ngưỡng mộ nhìn bóng chị Trương đang nói chuyện với Nguyên Phi Ngư: “Nhóm trưởng, hôm nay chúng tôi có thể tan ca sớm một chút được không? Chẳng phải bảo cả trung tâm được bao cả rồi sao, cũng chẳng có nhiều khách lắm, một người phụ trách cho sinh vật ăn ở lại chẳng phải cũng được sao?”

“Nghĩ sao mà hay thế.” Nguyên Phi Ngư trừng mắt bước vào trong phòng thay đồ, vỗ đầu thị uy nói với nam vận động viên lặn mà cô yêu quý nhất, rồi thông báo nội dung công việc hôm nay, “Hôm nay không những không được tan ca sớm, mà còn phải tăng ca nữa, vị khách nữ hôm nay yêu cầu dùng hoa mã đề sắp xếp thành đường dưới đáy biển, trên mỗi mỏm đá đều phải giăng đầy hoa mã đề, đeo vòng hoa lên cổ cá mập y tá và cá mập xanh, đến tối trước khi tan ca còn phải thay nước một lần nữa.”

“Hả?”

Thực ra, nội dung công việc này đều là cô thêu dệt thêm, Bạch Thục Quyên chỉ yêu cầu đúng mười giờ sáng, khi bạn trai của cô ta đến sẽ giăng tấm băng rôn đeo vòng hoa lên cổ cá mập là được rồi, còn việc diễn xuất cho cá ăn cô ta không hứng thú, cho nên, tất cả chuyện này buổi sáng làm là xong, buổi chiều chỉ cần có một người ở lại, còn những người khác hoàn toàn có thể nghỉ sớm.

Thông tin trái chiều này vừa được phát ra, quả nhiên tiếng ca thán bất mãn vang lên không ngớt, Nguyên Phi Ngư ngược lại vô cùng đắc ý phá lên cười sảng khoái, đợi đến khi cười đủ rồi mới đứng thẳng người dậy, côn bố đáp án chính xác: “Nói dối mọi người chút thôi, chỉ cần một người ở lại cùng trực với tôi là được rồi, những người khác có thể quét dọn xong xuôi rồi tan ca.”

“Vậy ai ở lại tăng ca?” Ba người không hẹn mà cùng đồng thanh nói.

Nguyên Phi Ngư so vai, đem vấn đề nan giải này quảng lại cho đám người họ, “Các cậu tự quyết định đi.”

Mấy cậu thanh niên ồn ào náo loạn không ngớt một hồi, Nguyên Phi Ngư mới đứng lên tiến vào phòng thay đồ ở ngay bên cạnh, cửa sổ phòng thay đồ đang mở, có lẽ chị Trương thay đồ xong rồi mới mở cửa để cho thoáng khí, gió lạnh ẩm ướt thổi vào, Nguyên Phi Ngư không kiềm chế được mới rùng mình, vội vàng vào, chuẩn bị đóng cửa sổ lại.

Chợt nhìn thấy đang đỗ ở bên đường đối diện cửa sổ là chiếc BMW màu trắng mới tinh, cửa sổ chỗ ghế lại được mở, hiện ra góc mặt của một chàng thanh niên trẻ trung, vô cùng tuấn tú điển trai, BMW bên trai đẹp, tựa như cả thế giới đều nhẹ nhàng như thế, mang vẻ tú lệ và ưu nhã không sao nói thành lới được, nhưng cũng vô cùng…quen mắt.

Trong khoảnh khắc Nguyên Phi Ngư thoáng thất thần, ánh mắt vụt chuyển đến bóng hình lịch sự tao nhã như bóng trúc, bóng hình đó đứng dưới ánh mặt trời, hai tay đút túi quần tự nhiên, sau đó xoay người lại, khóe miệng khẽ nhướng với cô, cười nhạt…

“Rầm…”

“A…”

Bóng hình trong kí ức bất giác làm cô lo lắng, cánh tay run rẩy, vô tình chạm vào ly nước đang để trên bệ cửa sổ, rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ lanh lảnh, nước tràn ra nền đất khiến cô giật thót, cùng với đó là tiếng hét thất thanh.

Có lẽ tiếng động bên này vang lên quá lớn khiến chàng trai bên chiếc BMW hoảng hốt, vô tình anh ta quay đầu lại, nhìn về phía bên này.

Nguyên Phi Ngư cũng ngẩng đầu lên, bốn mắt đan xen, ánh nhìn giao thoa, cô nhìn rõ bóng dáng người đó, đồng tử đột nhiên mở lớn, cơ thể căng cứng, chỉ một giây sau, khi đối phương hoàn toàn không kịp thay đổi tâm trạng, rất nhanh lại vội vã đóng sập cửa sổ lại.

Là anh ấy…

Anh ấy đã về rồi!

Nhưng, sao có thể như vậy?

Cả người dựa vào cửa sổ, Nguyên Phi Ngư chỉ cảm thấy máu trong toàn bộ cơ thể mình như đang bắt đầu chảy ngược lên đại não, đại não như bị tấn công mãnh liệt vang lên những tiếng ầm ầm không ngớt, giữa màn khói mịt mùng trống rỗng, cô chỉ có thể nghe thấy con tim mình đang đập rộn ràng không ngừng, thình thịch, thình thịch…

Sau đó may sao vẫn có một chút lý trí còn tồn tại đang quẫy đạp thuyết phục cô, có lẽ là nhìn nhầm, không lý nào lại trùng hợp như thế, dù đúng là anh ấy, anh ấy nhất định cũng không nhìn thấy cô, nhìn thấy thì cũng có thể là không còn nhận ra cô nữa.

Không ngừng tự khuyên bản thân mình như thế, mãi đến khi nghe thấy tiếng của vận động viên lặn trong nhóm bên ngoài: “Nguyên Phi Ngư, thay đồ lặn xong chưa? Đến giờ rồi.”

Cần làm sạch hoa mã đề, sau khi xác nhận phấn hoa đã hết, mới kết thành những vòng hoa lớn nhỏ sao cho thích hợp, trước khi lặn Nguyên Phi Ngư còn chưa yên tâm tiếp tục kiểm tra lại từng cánh hoa một lần nữa, còn cả một tấm ván gỗ màu đỏ có viết mấy chữ tình yêu cực kỳ lãng mạn, làm thành hình dạng như vỏ sò, phải đặt ở trong góc làm sao để từ bên ngoài đi vào có thể nhìn thấy ngay lập tức, dùng làm nền cho bầu không khí thêm phần lãng mạn, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là tấm băng rôn, tấm băng rôn lớn màu phấn hồng dài mấy mét, cũng may là vì Bạch đại tiểu thư có tâm ý như thế.

Trong hang ngầm dưới đáy bể của khu triển lãm này nghe nói ngoan ngoãn nhất chính là cá mập y tá, hơn nữa miệng của cá mập y tá cũng tương đối nhỏ, không thể ngoạm một miếng hết cả vòng hoa được, cho nên mười mấy vòng hoa sẽ được đeo vào cổ của mười mấy con cá mập y tá, miệng của nó cũng không cách nào cắn được đến chỗ đó, tấm ván gỗ màu đỏ hình vỏ sò được đặt ở bên cạnh mỏm đá, hoặc kẹp vào giữa các tảng đá, còn nhiệm vụ của vận động viên lặn chính là sắp xếp mấy vòng hoa trên cổ cá mập sao cho đẹp mắt, và làm sao để cá không ăn nhầm phải hoa đó.

Ở dưới nước bận rộn nửa giờ đồng hồ mới chuẩn bị xong xuôi tất cả, giám đốc trung tâm đứng bên ngoài ra dấu. “Đến rồi đến rồi”, hai vận động viên lặn kéo căng tấm băng rôn dài mấy mét ra, Nguyên Phi Ngư mang thức ăn cho cá đã chuẩn bị xong để dẫn dụ đàn cá bơi theo đúng quy luật di chuyển quanh tấm băng rôn đó, vô tình liếc nhìn chữ trên băng rôn, cánh tay cầm túi đồ ăn của cô chợt run rẩy, cả túi nhỏ rơi thẳng xuống đáy nước, trong chớp mắt đàn cá đều bơi về phía túi đồ ăn cho cá vừa bị rơi xuống đáy nước kia.

Tấm băng rôn dài được kéo mở, dù từ phía sau cũng có thể nhìn rõ được từng chữ viết trên đó: Quan Nhã Dương, em yêu anh.

Quan Nhã Dương…

Cô đột nhiên nhớ tới khuôn mặt nhìn nghiêng mà mình trông thấy bên ngoài cửa sổ vừa rồi, hơi thở bắt đầu gấp gáp, chỉ cảm thấy oxy trong máy thở sao mà ít ỏi đến vậy, hít vào trong phổi chỉ thấy quá ư nóng bức khó chịu.

Hóa ra đúng là anh ấy, anh ấy đã về thật rồi.

Ký ức đang không ngừng di chuyển ngược dòng, vần vũ dưới đáy nước mênh mông, trong buổi ban mai ngập tràn ánh mặt trời rạng rỡ, tắm mình dưới ánh dương chói lòa ở hàng sau cùng của lớp học, cô nhìn thấy chàng trai ưu tú nhã nhặn có tên Quan Nhã Dương, thoáng cau mày nhìn chiếc bánh sandwich ở trong tay cô, tỏ vẻ ngập ngừng đắn đo, không thô bạo thái quá, nhưng lại mang vẻ ngang ngược khiến người ta không cách nào kháng cự, bộ dạng này chứng tỏ anh đang rất cáu giận.

“Mười giờ mới đi học, thế mà còn không kịp ăn sáng, thật khiến người khác tức chết đây mà.”

“Em đi xếp hàng mà, trưa nay có buổi ra mắt sách mới của tác giả truyện tranh nổi tiếng Yamamoto Saji, vé vào cửa rất khó mua vì số lượng có hạn, em phải dậy từ năm giờ sáng để xếp hàng, cho đến tận giờ đấy.” Cô vừa nói vừa lau mồ hôi, tranh thủ lúc thầy đang quay người viết bảng, vội vã ngoạm miếng Sandwich.

“Em muốn biết tại sao anh không nói chuyện với em không?” Nét cau mày của chàng trai kia càng đậm, vươn tay lau đi mẩu bánh còn vương trên khóe miệng cô, “Vả lại, chẳng phải em không thích đọc truyện tranh sao?”

“Nhưng Hiểu Bách thích.” Cô cười ngốc.

Chàng trai cau mày càng chặt, nét mặt hờ hững tựa mây bay gió thoảng, giọng nói theo đó cũng nhuốm ý ghen tuông sâu sắc, “Cái gì Hiểu Bách thích em cũng cố hết sức làm cho bằng được, Hiểu Bách không thích thì từ trước đến nay em chưa từng làm, nếu có một ngày Hiểu Bách nói với em, cậu ấy không thích anh, em sẽ lập tức chia tay anh có phải không?”

“Hiểu Bách rất quý anh, không bao giờ có chuyện đó đâu, nó rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện.”

“Nếu?”

“Không đâu…”

“Vậy đổi chủ đề, trong lòng em, anh và Hiểu Bách ai quan trọng hơn?”

“Làm ơn đi mà, Hiểu Bách là em trai em, anh là bạn trai em, sao so sánh như thế được? À…Quan Nhã Dương, anh đang ghen có phải không?”

“Không..”

“Ha ha, Quan Nhã Dương, chắc chắn là anh đang ghen, em phải chụp lại bộ dạng vừa rồi của anh để đăng lên mạng mới được, nhất định sẽ tạo nên vụ bạo động khắp trường.”

Cuối cùng, giáo sư chẳng thèm nhìn xuống, chỉ lên tiếng ngăn cuộc trò chuyện riêng tư của hai người họ, “Quan Nhã Dương, đã là sinh viên năm cuối rồi, đừng có tranh cãi với sinh viên năm hai nữa.”



Rốt cuộc là từ khi nào những ký ức đó dường như ngày càng rời xa cô? Nguyên Phi Ngư nghiêng đầu, bất giác vỗ vỗ lên đầu mình, từ kiếp trước phải không?

Nhất định là chuyện của kiếp trước, nhưng tại sao lại có cảm giác xa vời như vậy?

“Chị Phi Ngư, chị sao vậy? Thấy khó chịu ở chỗ nào à?”

Chu Uy ở gần Nguyên Phi Ngư nhất cảm thấy cô có chút bất thường, khua khua chân vịt di chuyển về phía cô, dùng ngôn ngữ kí hiệu bằng tay được quy ước sẵn của thợ lặn hỏi thăm, cô lắc lắc đầu, lôi từ thắt lưng ra một túi thức ăn cho cá khác, túi thức ăn vừa nãy bị rơi xuống đã bị ăn sạch, đàn cá lại nhanh chóng bơi đến túm tụm quanh cô.

Ngoài sơ suất nhỏ đó ra thì tất cả đều diễn ra thuận lợi. Người quản lý hiệu ứng ánh sáng đã chuẩn bị tinh thần, bật ánh đèn, phản chiếu đáy nước trong thủy cung tỏa ra thứ ánh sáng màu phấn nhàn nhạt diệu kỳ, từng câu chữ tình yêu ngọt ngào được khắc lên những tấm bảng gỗ hình vỏ sò óng ánh phát sáng sắc màu kỳ diệu, Nguyên Phi Ngư mặc bộ đồ lặn màu xanh thẫm mang theo vòng hoa màu trắng dẫn cả hàng cá mập y tá đeo vòng hoa giống nhau, bơi qua bơi lại theo hàng theo lối quanh tấm băng rôn màu phấn dài mấy mét, như một màn vũ đạo không ngừng nghỉ.

Khi Bạch Thục Quyên kéo chàng trai anh tuấn đĩnh đạc chạy đến, cũng không ngờ cảnh tượng lại chấn động trí não đến vậy, vừa kéo tay chàng trai, vừa nũng nịu nói: “Nhã Dương, đây đều là em dốc lòng sắp đặt, chúc mừng anh về nước, cũng là chúc mừng cho hai ta chính thức yêu nhau.”

Đối phương không có phản ứng gì, chỉ khẽ khàng gật đầu, anh ta có đôi mắt đen sẫm ấm áp long lanh, ngũ quan cân xứng, tập hợp những thứ đó lại trông vô cùng điển trai ưa nhìn, mặc bộ vest sạch sẽ, một bàn tay bị Bạch Thục Quyên nắm chặt, còn bàn tay kia nhét trong túi quần theo thói quen, trong lúc vô tình để lộ ra khí chất tao nhã vô cùng, khoảnh khắc đó cơ hồ thu hút mọi ánh nhìn của nhân viên nữ trong trung tâm.

Cách một lần kính thủy tinh trong suốt, Nguyên Phi Ngư nhìn thấy Quan Nhã Dương, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng giây phút đó con tim cô cũng như ngưng đập, hít thở khó khăn, chìm vào đáy nước, lồng ngực trào dâng cảm giác đau nhói, nhịp đạp chân cũng bắt đầu rối loạn, suýt chút nữa va vào thành thủy tinh, may mà Chu Uy nhanh tay nhanh mắt kéo cô lại, sau khi cô đứng vững, vội vàng bơi trốn sau tấm băng rôn.

Quan Nhã Dương đứng phía trước bể thủy cung cỡ lớn, xuyên qua lần kính thủy tinh trong suốt sạch sẽ có thể thấy sắc mặt anh không hề biểu lộ cảm xúc, anh chỉ nhìn thấy bóng người màu xanh thẫm tựa như người cá, trên đỉnh đầu có vòng hoa mã đề vụt qua trước mắt chỉ trong tích tắc, chân nam đá chân chiêu trốn sau tấm băng rôn, và cả đàn cá mập đang bơi lội không ngừng theo sau bóng cô, tạo nên một bức họa kỳ lạ, khóe miệng anh bất giác nhướng cao.

Anh chợt nhớ khi mình dừng xe hồi nãy, có một khuôn mặt nhợt nhạt lướt qua phía sau cánh cửa sổ, khuôn mặt đó dường như vô cùng thân quen, cánh cửa sổ ấy nếu anh nhìn không lầm, chắc chắn là thuộc khu phía sau trung tâm thủy cung này. Anh mím chặt môi, chỉ để khóe miệng khẽ nhếch tạo thành nụ cười nhạt, còn ánh mắt đang dõi theo bóng hình người cá màu xanh thẫm di chuyển loạng choạng rõ ràng đang cố tình trốn tránh anh kia.

Đàn cá trốn sau tấm băng rôn một lát rồi lại theo thức ăn cho cá từ cánh tay kia đi ra, tất cả đều tụ về một bên, giám đốc ở ngoài bắt đầu thấy lo lắng liền vỗ vỗ vào mặt kính, cô mới điều chỉnh lại hơi thở, đạp chân vịt di chuyển đến phía trước, từ phía trước tấm băng rông, trong khoảnh khắc sẽ chạm mặt chàng trai mà trước đó cô chỉ nhìn sượt qua vai kia, trong mấy giây ngắn ngủi, nhưng rõ ràng cô nghe thấy thanh âm của thời gian vừa vụt qua.

Như một cuốn phim bị thời gian bào mòn kèm theo tiếng nức nở thê lương nhưng sắc lẹm sượt qua trước mặt cô…

“Quan Nhã Dương, anh mau nhìn xem, biểu diễn cho cá anh, thợ lặn đẹp quá.”

“Trước mặt bạn trai mình mà khen người con trai khác đẹp trai, em không thấy như thế là quá đáng lắm sao Nguyên Phi Ngư?”

“Ôi dào, vẻ đẹp không giống nhau mà, em cũng muốn trở thành một người trong số họ.”

“Anh có một ông chú dạy lặn, nếu em muốn học, anh sẽ sắp xếp.”

“Không đâu, em muốn tự mình kiếm tiền để học.”

“Một mình em phải lo cả hai phần học phí đã đủ vất vả rồi, sao còn dư tiền đây?”

“Không cần lo cho em đâu, sẽ có cách mà.”

“Ừm… Nhưng ít ra cũng phải đồng ý với anh, đợi khi em có thể biểu diễn dưới nước, người đầu tiên được xem nhất định phải là anh.”

“Được…”



Lúc này người trong hồi ức đang nắm tay người con gái khác xem cô biểu diễn, cô cũng chỉ như một thứ đạo cụ để cô gái kia thể hiện tình yêu với anh mà biểu diễn cho anh xem thôi. Khuôn mặt ưu tú này đã trưởng thành và đĩnh đạc hơn rất nhiều so với trong ký ức ngày xưa, đột nhiên Nguyên Phi Ngư cảm thấy đau nhói, không kiềm chế được bất giác thầm cười khổ.

Làn nước mát lành lặng lẽ ôm chặt từng thớ thịt của cô, khi đang thể hiện động tác xoay vòng, vô tình cô ngẩng đầu lên nhìn, trên đỉnh đầu bé nhỏ vẫn tỏa ra luồng sáng đang nhảy múa lấp lánh chói lòa như những ngôi sao, cô giơ tay ra, nhưng chẳng cách nào chạm được vào luồng sáng ấy, rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng vì bị trói buộc bởi làn nước này, lại trở nên xa xăm tận mãi chân trời,

Đã xa chẳng thể đến được, chi bằng nhắm mắt lại không nhìn, không nghe, không nghĩ, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn.

Vẫn vít với những suy tư không ngừng xuất hiện trong đầu, Nguyên Phi Ngư lướt qua trước mặt Quan Nhã Dương, rồi khua chân vịt đạp nước bơi đi xa khỏi chỗ anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.