Theo Em Suốt Cuộc Đời

Chương 3




Meredith ném về phía Matt một cái nhìn châm biếm. “Hmm” Cô bạn nói “chứ theo cậu nghĩ thì Elena sẽ gọi ai khi có chuyện đây?”

Đang nhe răng cười, Bonnie chợt thấy lương tâm cắn rứt khi nhìn thấy vẻ mặt của Matt. Không nên chọc ghẹo cậu ấy về chuyện này. “ Elena bảo rằng kẻ sát nhân quá mạnh, nên chúng tôi mới phải cần có người giúp” cô bảo Matt. “ Mà tôi thì chỉ nghĩ ra được một người trong số những người Elena quen biết có khả năng chống lại kẻ sát nhân có năng lực siêu nhiên thôi.”

Matt chầm chậm gật đầu. Bonnie chẳng biết cậu ta đang nghĩ gì. Matt và Stefan có thời từng là bạn thân, ngay cả sau khi Elena bỏ Matt đi theo Stefan. Nhưng đó là trước lúc Matt khám phá ra Stefan là ai và có thể hung hãn đến mức nào. Trong cơn giận dữ và đau buồn vì cái chết của Elena, Stefan đã suýt giết chết Tyler Smallwood và năm gã khác. Liệu Matt có thực sự quên đi chuyện đó hay không? Liệu cậu ta có chấp nhận được chuyện Stefan quay lại Fell’s Church?

Quai hàm bạnh ra của Matt chẳng che thấu câu trả lời và Meredith lên tiếng “ vậy chúng ta chỉ cần nhỏ vài giọt máu xuống nước, mất đi vài lọn tóc không khiến cậu xót ruột đấy chứ, Bonnie?”

Bonnie đang phân tâm nên suýt không nghe thấy. Không, không, không. Không phải cần tóc và máu của bọn mình đâu, mà là máu của người mình muốn triệu tập kìa.”

“Cái gì chứ? Nhưng như vậy thì vớ vẩn quá! Nếu bọn mình mà có máu với tóc của chính Stefan thì còn phải triệu tập cậu ta làm chi cho mệt, đúng không?”

“Mình đã không nghĩ đến chuyện đó.” Bonnie thừa nhận, “thông thường thì muốn dùng thần chú triệu tập cậu phải có sẵn mấy thứ đó từ trước và dùng nó khi nào muốn gọi một người quay lại. Bọn mình quay làm sao đây Meredith? Chuyện đó hoàn toàn không thể được?”

Lông mày Meradith chau lại “ Nếu không được thì sao Elena lại bảo mình làm thế?”

“ Elena hay đòi hỏi những chuyện bất khả thi lắm” Bonnie u ám “Đừng tỏ vẻ như vậy, Matt, cậu thừa biết như vậy mà Elena đâu phải là thánh.”

‘Có thể, nhưng chuyện này không hẳn là không làm được.” Matt nói “tôi có thể nghĩ ra một nơi chắc chắn có máu của Stefan, may ra còn có tóc của cậu ấy nữa. Trong hầm mộ.”

Bonnie co rúm người lại, nhưng Meredith thì chỉ gật đầu “Dĩ nhiên rồi.” cô bạn đáp “Trong lúc bị trói dưới đó, chắc chắn máu me cậu ta phải dây ra khắp nơi. Và đánh nhau như thế thì thế nào cũng phải rụng vài cọng tóc chứ. Chỉ cần chưa ai đụng chạm gì đến hiện trường dưới đó thôi.”

“Tớ nghĩ từ lúc Elena mất tới giờ chẳng có ai mò xuống đó đâu.” Matt bảo “ Cảnh sát điều tra xong rồi cũng bỏ đi. Nhưng chỉ có một cách để biết.”

Hóa ra mình đã làm, Bonnie nghĩ bụng. Mình cứ lo không biết Matt có chịu được chuyện Stefan quay lại hay không, vậy mà giờ đây cậu ấy lại đang làm mọi cách giúp bọn mình triệu tập Stefan về. “Matt, tôi muốn ôm hôn cậu ghê!” cô kêu.

Trong một thoáng, có cái gì đó lóe lên trong ánh mắt Matt mà Bonnie không xác định được là gì. Ngạc nhiên, chắc chắn rồi, nhưng không chỉ có thế. Tự nhiên Bonnie thắc mắc không biết Matt sẽ làm gì nếu như cô ôm hôn cậu ta thật.

“Mọi cô gái đều nói câu đó cả.” cuối cùng Matt bình tĩnh đáp, nhún vai làm bộ chịu thua. Như thể trước giờ cậu ta vẫn vô lo như thế.

Tuy nhiên, Meredith lại rất nghiêm trang. “ Đi nào. Nhiều chuyện cần phải làm lắm, và chắc chắn không ai trong chúng ta muốn kẹt lại dưới hầm mộ khi trời sụp tối đâu.”

*

Hầm mộ nằm bên dưới ngôi nhà thờ cổ nằm trên đỉnh đồi, giữa khu nghĩa trang. Lúc này mới chỉ đầu giờ chiều thôi, trời vẫn còn sáng trưng mà. Bonnie cứ bụng bảo dạ như thế trong lúc cả ba leo lên đồi, nhưng tay chân cô vẫn nổi hết da gà. Nghĩa trang mới xây nằm một bên thôi cũng đủ sợ lắm rồi, còn thêm bãi tha ma cổ xưa nằm phía bên kia, trông rợn tóc gáy ngay cả trong ánh sáng ban ngày. Rất nhiều tấm bia đổ nát nằm ngả nghiêng giữa cỏ mọc um tùm, đại diện cho vô vàn chiến sỹ trẻ tuổi đã ngã xuống trong thời Nội Chiến. Chẳng cần có khả năng ngoại cảm mới nhận thấy sự hiện diện của họ nơi đây.

“ Những linh hồn không siêu thoát.” Bonnie lẩm bẩm.

“Hở?” Meredith hỏi, chân bước qua đống gạch vụn có thời là tường nhà thờ. “Nhìn kìa, nắp mộ vẫn còn đang mở. Nếu không bọn mình chả nâng … nổi đâu.”

Bonnie bâng khuâng đưa mắt ngắm hai pho tượng cẩm thạch trắng tạc trên nắp quan tài bị xô lệch. Honoria Fell đang nằm đó cạnh chồng mình, tay xếp trên ngực, khuôn mặt vẫn buồn bã như trước nay. Nhưng Bonnie biết chẳng còn trông cậy gì được ở sự giúp đỡ của bà nữa rồi. Nghĩa vụ bảo vệ thị trấn của Honoria đã hoàn tất.

Để lại cho Elena đưa lưng gánh hết, Bonnie chua cay nghĩ bụng trong lúc cúi nhìn lỗ hổng hình chữ nhật dẫn xuống hầm mộ. Những bậc thang sắt mất hút trong bóng tối.

Ngay cả với sự giúp sức từ cây đèn pin của Meredith, trèo xuống căn phòng ngầm dưới đất đó thật chẳng dễ dàng chút nào. Trong hầm mộ tối đen và im phăng phắc, bốn bức tường được lát đá nhẵn nhụi, Bonnie phải cố lắm mới không run bắn lên.

“Xem này!” Meredith khẽ bảo.

Matt quét ánh đèn qua cánh cổng sắt ngăn cách giữa lối vào với gian chính của hầm mộ. Sàn nhà bằng đá vấy màu đen sẫm ở vài chỗ. Nhìn những dòng, những vũng máu đã đông lại khiến Bonnie xây xẩm hết mặt mày.

“ Bọn mình đã biết Damon bị thương nặng nhất.” Meredith nói và tiến lên phía trước. Cô bạn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng Bonnie nghe thấy sự cố gằng kiềm chế trong giọng nói của cô. “Cho nên anh ta phải ở phía có nhiều máu nhất. Stefan nói Elena bị trói ở giữa. Có nghĩa là Stefan thì … đây.” Meredith cúi xuống.

“Để tôi làm cho.” Matt nói cộc lốc “ Cậu cầm đèn đi” cậu ta cạo cạo lên phiến đá bằng một con dao nhựa dùng đi cắm trại lấy ra từ xe Meredith. Bonnie nuốt bọt, lấy làm mừng rằng buổi trưa mình đã uống trà trừ cơm. Máu me theo ý nghĩa trừu tượng thì không sao, nhưng khi thực sự phải nhìn tận mắt quá nhiều máu như thế này, nhất là khi đó là máu của một người bạn bị tra tấn nữa thì …

Bonnie quay mặt đi, nhìn những bức tường đá và nghĩ đến Katherine. Cả Stefan và người anh trai, Damon, đều say mê Katherine hồi còn ở Florence(*Florence :một thành phố thuộc nước Ý)thời thế kỷ mười lăm. Nhưng họ không biết rằng, cô gái mình yêu không phải là người. Một ma cà rồng sống trong làng, nơi quê nhà cô bên Đức, đã biến đổi Katherine để cứu cô thoát khỏi căn bệnh thập tử nhất sinh. Đến phiên mình, Katherine lại biến hai anh em họ thành ma cà rồng.

Rồi sau đó, Bonnie ngẫm nghĩ, cô ta đã giả vờ chết để cho Stefan và Damon đừng hiềm khích nhau vì mình nữa. Nhưng cách đó chẳng có tác dụng gì. Hai người đó càng căm ghét nhau thêm, và Katherine ghét cả hai về chuyện đó. Cô ta quay trởi lại với ma cà rồng đã tạo ra mình, và theo thời gian trở lên độc áo chẳng thua gì lão. Cho đến một ngày, Katherine chỉ còn muốn hủy diệt hai anh em cô ả đã từng có lúc yêu thương. Cô ta dụ cả hai đến Frell’s Church để giết họ, và suýt tý nữa thành công trong chính căn phòng này. Elena đã hy sinh trong lúc cố gắng ngăn chặn bàn tay độc ác của Katherine.

“Xong rồi đó.” Matt nói. Bonnie chớp mắt quay trở lại thực tại. Matt đứng đó, tay cầm chiếc khăn ăn bằng giấy bên trong có vụn máu của Stefan “Giờ đến phiên tóc,” cậu ta bảo.

Cả ba dùng tay rê trên sàn, tìm thấy cả lá khô và những mảnh vụn của những thứ mà Bonnie không muốn xác định xem là gì. Giữa đám bụi đất là những sợi tóc dài màu bạch kim. Tóc Elena- hoặc cũng có thể là tóc Katherine, Bonnie nghĩ bụng. Hai người đó trông giống hệt nhau. Cũng có những sợi tóc đen ngắn hơn và hơi quăn. Tóc Stefan.

Phải loại ra từng thứ và xếp những cọng tóc vào một chiếc khăn giấy khác là một công việc tỉ mỉ, lâu lắc. Matt gần như phải làm hết. Đến lúc xong chuyện, cả ba đều mệt nhoài và ánh sáng tỏa xuống từ lối vào hình chữ nhật trên đầu đã ngả sang màu xanh mờ mờ tối. Meredith nở nụ cười đắc thắng.

“Bọn mình thành công rồi” cô bảo “Tyler muốn stefan quay trở lại chứ gì; được thôi, bọn mình sẽ mang Stefan về đây cho hắn thỏa lòng mong ước nhé”

Thế là Bonnie – lúc này đang đắm chìm trong suy tư, đầu óc tận đẩu tận đâu – chợt sững người lại.

Nãy giờ cô đang nghĩ đến những thứ hoàn toàn khác chẳng dính dáng gì đến Tyler, nhưng một chuyện tự nhiên bật lên trong óc Bonnie khi nghe nhắc đến tên hắn. Một chuyện cô đã nhận ra từ lúc đang trong bãi xe, nhưng sau đó lại quên khuấy đi mất vì mải lo tranh cãi. Những lời Meredith vừa nói đã gợi lại nó, và mọi thứ chợt trở lên rõ như ban ngày. Làm sao tên đó biết được chứ, Bonnie tự hỏi, tim đập thình thịch.

“ Bonnie? chuyện gì thế?”

“Meredith này” cô nói rất khẽ “cậu có khai rõ với cảnh sát là bọn mình đang trong phòng khách với lúc mọi chuyện sảy ra với Sue trên lầu không?”

“Không, mình nhớ chỉ nói là chúng ta ở dưới nhà thôi. Sao vậy?”

“Bởi vì mình cũng không nhắc tới chuyện đó. Mà Vicky chắc chắn không thể khai báo với cảnh sát được rồi, cậu ấy đã quay trờ lại tình trạng dở điên dở dại; Sue thì đã chết, còn Caroline thì khi đó đang ở bên ngoài. Vậy mà Tyler lại biết. Nhớ không, tên đó nói: “ Nếu mấy người không trốn chui trốn nhủi trong phòng khách, thì biết đâu đã nhìn thấy chuyện xảy ra rồi.” Làm sao hắn biết được?”

“Bonnie, nếu ý cậu muốn nói Tyler chính là thủ phạm thì chuyện đó vô lý. Trước hết là tên đó không đủ trí tuệ để lên kế hoạch cho một âm mưu giết người đâu.” Meredith bảo.

“Nhưng còn chuyện này nữa, Meredith. Năm ngoái ở Vũ hội dành cho học sinh khối mười một, Tyler đã chạm vào bên vai trần của mình. Mình sẽ không bao giờ quên nổi cảm giác đó. Bàn tay hắn rất lớn, múp míp, nóng rực và nhớp nháp mồ hôi nữa” Bonnie rùng mình nhớ lại. “Y hệt như cái bàn tay đã túm lấy mình đêm qua ấy.”

Nhưng Meredith vẫn lắc đầu, ngay cả Matt cũng tỏ vẻ ngờ vực. “Nếu vậy thì Elena tốn thời gian bảo chúng ta triệu hồi Stefan về đây làm gì” cậu ta bảo “Mình tôi thôi cũng sư sức xử Tyler bằng vài cú đấm móc hàm đúng kiểu rồi.”

“Bonnie, cậu nghĩ lại xem.” Meredith hùa theo “Tyler làm gì có năng lực siêu nhiên để dịch chuyển bàn cầu cơ hay đột nhập vào giấc mơ của cậu, phải không nào?”

Đúng là thế thật. Xét về khả năng ngoại cảm, thì Tyler cũng vô dụng chẳng kém gì Caroline. Bonnie không thể chối cãi điều đó. Nhưng cô cũng chẳng thể chối bỏ được linh tính của mình. Nghe thì vô lý, nhưng cô vẫn cảm thấy Tyler có mặt trong nhà vào cái đêm đó.

“Bọn mình về thôi,” Meredith bảo “Trời sắp tối rồi, không khéo bố cậu nổi giận thì khốn.”

Cả bọn chẳng ai nói với ai câu nào suốt dọc đường về nhà Bonnie vẫn nghĩ đến Tyler. Khi về đến nhà cô, cả ba lén chuồn lên lầu cùng với những chiếc khăn giấy và bắt đầu lục tìm trong mấy cuốn sách nói về các Thầy tế và phép thuật Celtic của Bonnie. Kể từ lúc phát hiện ra mình là hậu duệ của một dòng họ lâu đời những người thực hành phép thuật, Bonnie bắt đầu thấy hứng thú với các thầy tế. Cuối cùng, cô tìm thấy nghi thức thực hiện thần chú triệu tập trong một cuốn sách.

“Chúng ta phải đi mua nến,” Bonnie nói. “Và nước tinh khiết nữa – tốt hơn hết là mua nước đóng chai đi.” Cô bảo Meredith “cả phấn để vẽ một vòng tròn trên sàn, và một vật gì đó để đốt một ngọn lửa bên trong nữa. Mấy thứ này mình có thể tìm trong nhà. Không cần vội đâu, thần chú phải được thực hiện lúc nửa đêm mà.”

Còn lâu lắm mới tới nửa đêm, Meredith ra hiệu tạp hóa mua mấy thứ cần thiết mang về. Họ dùng bữa tối với gia đình Bonie, mặc dù chẳng ai hứng thú gì chuyện ăn uống. Đến mười một giờ, Bonnie lấy phấn vẽ một vòng tròn trên sàn gỗ phòng ngủ và đặt những vật liệu khác trên một chiếc ghế dài thấp bên trong vòng tròn. Khi đồng hồ gõ điểm nửa đêm, cô bắt đầu tiến hành.

Trong lúc Matt và Meredith quan sát, Bonnie đốt một đống lửa nhỏ trong chiếc thố bằng đất nung. Ba ngọn nến đang cháy cắm phía sau cái thố. Bonnie cầm chiếc kim xuyên qua phân nửa cây nến chính giữa. Rồi cô giơ một chiếc khăn giấy ra, cẩn thận khuấy những vụn máu khô vào trong cốc nước thủy tinh. Nước chuyển sang màu đỏ nhàn nhạt.

Bonnie giở tiếp chiếc khăn còn lại. Ba nhúm tóc đen cháy xèo xèo trong lửa bốc mùi khét lẹt. Rồi co nhỏ tiếp ba giọt nước pha máu vào ngọn lửa.

Bonnie đưa mắt lướt qua những dòng chữ trong cuốn sách đang mở.

Nghe thần chú của ta triệu hồi,

Dạ bứt rứt như lửa thiêu lửa đốt.

Hãy lập tức bước đi như bay,

Đến bên ta nội trong đêm nay.

Cô rành mạch đọc thành tiếng câu thần chú ba lần, rồi ngồi ngả ra sau. Ngọn lửa vẫn cháy nghi ngút. Ánh nến chập chà chập chờn.

“Giờ làm gì nữa đây?” Matt hỏi.

“Mình không biết. Sách chỉ bảo đợi cây nến chính gữa cháy đụng đến cây kim thôi.”

“Sau đó thì sao?”

“Mình nghĩ là, tới lúc chuyện xảy ra thì khắc biết.”

***

Ở thành Florence, mặt trời vừa ló dạng.

Stefan nhìn cô gái bước xuống, tay khẽ vịn trên thành cầu thang để giữ thăng bằng. Cử động của cô chậm chạp và hơi lơ đãng, giống như đang trôi nổi vậy.

Bất chợt, cô gái lảo đảo bám chặt hơn vào tay vịn Stefan thoát di chuyển đến phía sau, chụp lấy khủy tay cô.

“Cô có sao không?”

Cô gái ngẩng lên nhìn hắn cũng với vẻ mơ màng như thế. Cô rất xinh đẹp, trang phục hợp mốt và mái tóc rối kiểu cọ có màu vàng óng. Một du khách. Hắn biết cô là người Mỹ ngay cả trước khi cô kịp mở miệng ra.

“Chắc không sao… tôi nghĩ vậy…”. Đôi mắt nâu của cô gái lạc thần.

“Cô có cách nào để về nhà không? Cô đang trọ ở đâu?”

“Trên đường Via Dei Conti, gần nhà nguyên Medici. Tôi đang đi cùng đoàn Conzaga trong chương trình ở Florence.”

Chết tiệt! Hóa ra không phải khách du lịch, mà là sinh viên. Vậy có nghĩa là, cô gái sẽ mang câu chuyện về nhà, và kể cho các bạn học của mình nghe về anh chàng người Ý bảnh trai mà cô gặp tối qua. Cái anh chàng có đôi mắt đen huyền đã dần cô về ngôi nhà sang trọng trên đường Tornabuoni, rót rượu cho cô uống, mời cô ăn tối, và rồi trong ánh trăng sáng vằng vặc, có thể là trong phòng anh ta hay trên sân riêng có tường bao chung quanh, cúi xuống thật gần, nhìn thật sâu vào mắt cô, và …

Stefan ngoảnh đi, không muốn nhìn hai vết thương đỏ bầm trên cổ họng cô gái nữa. Hắn đã quá quen với những dấu vết như thế rồi – sao chúng vẫn còn có thể khiến hắn khó chịu đến thế? Đó là điều stefan đang cảm thấy, hắn thấy muốn bệnh và trong tâm can như có lửa thiêu đốt.

“Tên co là gì ?”

“Rachael. Có chữ a.” Cô gái đánh vần.

“Được rồi Rachael, nhìn tôi này. Cô sẽ quay về khách sạn của mình và không nhớ gì những chuyện sảy ra đêm qua. Cô sẽ không nhớ mình đã đi đâu hay đã gặp ai. Và cô cũng chưa từng gặp ai bao giờ. Lặp lại xem nào”

“Tôi không nhớ được gì sảy ra đêm qua.” Cô gái ngoan ngoãn đáp, mắt dán chặt vào mắt Stefan. Quyền năng của stefan không mạnh vì không uống máu người, nhưng hắn vẫn đủ sức làm việc này.”Tôi không biết mình đã đi đâu hay đã gặp ai. Tôi chưa từng gặp anh.”

“Tốt. Cô có tiền về nhà hay không? Đây này!” Stefan lôi ra một mớ tiền nhăn nhúm ra khỏi túi – đa số toàn những tờ 50.000 và 100.000 lire(*lire:đơn vị tiền tệ của Ý trước khi có đồng Euro) – rồi dẫn cô ra ngoài.

Khi cô gái đã an toàn trong taxi, hắn trở vào trong và xăm xăm bước thẳng tới phòng Damon.

Damon đang đứng gần cửa sổ gọt cạm, thậm chí còn chưa bận đồ tề chỉnh. Anh ta ngẩng lên khó chịu khi Stefan bước vào.

“Theo phép lịch sự thông thường thì phải gõ cửa chứ”

“Anh gặp cô ta ở đâu vậy?” Stefan hỏi. Khi Damon nhướn mắt nhìn tỏ ý không hiểu, hắn nói thêm, “Cái cô Racheal ấy”.

Stefan ráng lắm mới không nổi khùng lên “Không phải chỉ mỗi chuyện đó là anh không bận tâm đâu. Anh cũng chẳng thèm thôi miên cho cô ta quên anh luôn. Bộ anh muốn bị bắt lắm hả Damon?”

Damon cong môi lên nở nụ cười trong lúc cắt đi một vòng vỏ cam xoắn. “Anh mày không bao giờ bị bắt cả, chú em nhỏ à”

“Vậy chứ anh định làm gì khi họ săn lùng anh đây? Khi có ai đó nhận ra:” Chúa ơi, có một con quỷ hút máu người sống trên đường Tornabuoni!” Giết chết tất cả sao? Hay đợi tới khi họ phá cửa xông vào rồi mới tan biến vào trong bóng tối?”

“Sao lại không nhỉ? Anh ta nói.

“Quỷ tha ma bắt anh đi.” Stefan kêu lên. “Nghe đây Damon. Những chuyện này phải chấm dứt ngay!”

“Anh rất cảm động khi thấy mày quan tâm đến sự an toàn của anh như thế.”

“Chơi như vậy là không đẹp, Damon. Đi dụ dỗ những cô gái không tự nguyện như thế…”

“Ôi cô ta sẵn lòng mà, em trai. Cô ta rất, rất sẵn lòng nữa là khác.”

“Thế anh có nói cho cô ấy nghe anh định làm gì không? Có cảnh báo với cô ấy về hậu quả của việc trao đối máu với ma cà rồng không? Những cơn ác mộng, những hình ảnh tiên tri? Cô ấy có sẵn lòng chịu những thứ đó không hả?” Damon im lặng không có ý định trả lời, nên Stefan nói tiếp “ Anh biết như vậy là sai trái mà.”

“Đương nhiên là anh mày biết.” Damon nở nụ cười đáng ghét của anh ta ra.

“Nhưng anh không quân chứ gì?” Stefan thẫn thờ nói, quay mặt đi.

Damon quăng trái cam đi. Giọng anh ta êm mượt như nhung: “Em trai à, thế giới này đầy rẫy những thứ mà mày gọi là ‘sai trái’,” Damon nói “ Sao không nghĩ thoáng một chút và theo về phe thắng thế? Vui hơn nhiều, anh bảo đảm đấy!”

Stefan giận sôi lên “Sao anh có thể mở miệng ra nói như thế được?” hắn độp lại “Chẳng lẽ anh không học được bài học gì từ Katherine sao? Cô ta đã chọn ‘phe thắng thế’ đấy!”

“Chẳng qua Katherine chết sớm quá thôi.” Damon đáp. Anh ta lai mỉm cười, nhưng đôi mắt lạnh tanh.

“Giờ thì trong đầu anh chỉ còn có mỗi chuyện trả thù.” Nhìn người anh trai, Stefan thấy lồng ngực nặng như đeo đá. ‘Trà thù cộng với những thú vui của bản thân anh.”

“Thì đời ngoài hai thứ đó ra còn gì khác nữa đâu? Hoan lạc là thứ duy nhất có thật, chú em nhỏ à – hoan lạc và quyền lực. Xét về bản chất thì mày cũng là một kẻ săn mồi chẳng khác gì anh đâu.” Damon đáp. Anh ta nói thêm “Mà anh nhớ rõ ràng là đâu có mời mày tới Florence ở chung? Nếu không vui thì hà cớ gì phải ở lại đây mãi?”

Ngực Stefan chợt thắt lại đau buốt, nhưng hắn vẫn nhìn thằng vào mắt Damon không hề nao núng. “Anh biết lý do mà.” Hắn khẽ nói. Cuối cùng, Stefan cũng có được sự hả hê khi Damon cụp mắt xuống.

Stefan có thể nghe thấy giọng nói của chính Elenna vang lên trong óc. Lúc đó cô đang hấp hối, giọng chỉ thều thào nhưng hắn vẫn nghe rất rõ ràng từng chữ. Hai anh phải quan tâm lẫn nhau thôi. Stephan, anh có hứa với em không? Hứa rằng hai anh sẽ lo lắng cho nhau ấy? Và Stefan đã hứa với Elena, nên hắn sẽ giữ lời. Cho dù có bất cứ chuyện gì sảy ra đi nữa.

“Anh thừa biết tại sao tôi ở lại,” Stefan lại nói, Damon vẫn cương quyết không nhìn hắn. “Anh có thể giả bộ như không quan tâm. Anh có thể đánh lừa cả thế gian này. Nhưng tôi thì tôi biết.” Có lẽ sẽ là sự nhân đạo nếu ngừng lời ở đây và để Damon lại một mình, nhưng Stefan đang không có hứng để mà nhân đạo. “Anh biết cái cô mà anh chọn có vấn đề gì không? Rachael ấy? hắn nói tiếp “Tóc tai thì cũng được, nhưng mắt sai màu rồi. Mắt Elena màu xanh kia.”

Nói đoạn hắn quay lưng bỏ đi, định để Damon lại suy nghĩ cho thấu đáo – dĩ nhiên là nếu Damon chịu làm một việc mang tính xây dựng như thế. Nhưng Stefan chẳng bao giờ ra được tới cửa.

***

“Tới rồi đó!” Meredith đanh giọng, mắt nhìn ngọn nến đã cháy tới cây kim.

Bonnie hít vào một hơi. Thứ gì đó đang hé mở trước mắt cô như một sợi chỉ bạc, một đường hầm thông tin màu bạc. Cô đang trôi tuột theo nó mà không có cách chi dừng lại hay kiểm soát tốc độ được. Ôi Chúa ơi, Bonnie nghĩ thầm, khi mình đến đầu bên kia và đâm sầm vào thì …

***

Ánh chớp lóe lên trong đầu Stefan hoàn toàn không hình dáng, không tiếng động, và dữ dội như một tiếng sét. Cùng lúc đó, hắn thấy mình bị lôi kéo thật mạnh. Một thôi thúc phải đi theo – thứ gì đó. Không giống như sự rù quyến xảo quyệt đầy ẩn ý của Katherine xúi bẩy hắn bám gót, mà là một tiếng thét tâm linh. Một mệnh lệnh không thể bất tuân.

Bên trong ánh chớp đó, Stefan cảm thấy sự hiện diện của một người. Nhưng hắn gần như không tin nổi khi biết người đó là ai.

Bonnie hả?

Stefan ! Đúng là cậu! thành công rồi!

Bonnie, cậu đã làm gì thế?

Elena bảo mình làm. Thật mà. Stefan, chính cậu ấy bảo mình làm đấy. Bọn mình đang gặp rắc rối và bọn mình cần …

Chỉ có thế. Kênh liên lạc đứt ngang, thu nhỏ lại bằng đầu kim và tắt phụt. Sau khi nó biến mất, cả căn phòng như rung động vì Quyền năng.

Chỉ còn mỗi Stefan và người anh trai đang nhìn nhau sửng sốt.

***

Bonnie thở hắt ra một hơi dài và mở mắt, nãy giờ cô không nhận ra mình đang nín thở và nhắm mắt lại. Cô đang nằm ngửa trên sàn, Matt và Meredith cúi xuống bên trên, nét mặt hoảng hốt.

“Chuyện gì sảy ra vậy? Có tác dụng gì không?” Meredith hỏi vặn.

“Có.” Bonnie để cho các bạn kéo mình dậy. “Mình đã bắt liên lạc được với Stefan. Mình còn nói chuyện với cậu ấy nữa. Giờ tụi mình chỉ còn biết ngồi chờ xem cậu ấy có đến hay không nữa thôi.”

“Cậu có nhắc đến tên Elena chứ?” Matt hỏi.

“Có.”

“Vậy thì chắc chắn cậu ta sẽ đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.