Theo Em Suốt Cuộc Đời

Chương 2




Vickie thét lên điên cuồng. Bonnie cảm thấy nỗi hoảng loạn đang trào lên trong lồng ngực.

“Vickie, thôi đi! Nhanh lên, bọn mình phải ra khỏi đây!” Meredith phải la lên cho mọi người khác nghe thấy mình. “Đây là nhà cậu, Caroline. Mọi người nắm tay nhau lại đi, còn cậu dắt bọn mình ra cửa trước.”

“Được,” Caroline nói. Giọng cô nàng không hoảng sợ như những người kia. Đó là lợi ích của việc không hề có chút trí tưởng tượng nào trong đầu, Bonnie nghĩ thầm. Người ta sẽ không hình dung ra được những chuyện kinh khủng sắp xảy đến với mình.

Cô thấy bình tĩnh hơn khi nắm lấy bàn tay lạnh và gầy của Meredith, Bonnie quờ quạng sang phía bên kia và chụp được tay Caroline, cảm thấy những chiếc móng tay dài cưng cứng đâm vào tay mình.

Cô chẳng trông thấy gì hết. Lẽ ra đến lúc này mắt cô phải quen với bóng tối rồi chứ, nhưng Bonnie chẳng thể nào nhìn ra được cho dù là một tia sáng hay bóng người khi Caroline bắt đầu dắt họ đi. Chẳng có ánh sáng nào từ ngoài đường hắt qua cửa sổ cả; hình như đâu đâu cũng cúp điện. Caroline chửi đổng khi vấp phải một món đồ, và Bonnie ngã chúi vào cô nàng.

Vickie khẽ bật lên tiếng rên rỉ từ phía cuối hàng. “Cố lên,” Sue thì thào “Cố lên Vickie, bọn mình sẽ làm được mà”.

Họ rục rịch lần mò di chuyển trong bóng tối. Rồi Bonnie cảm thấy sàn nhà lót gạch dưới chân mình. “Đến sảnh trước rồi,” Caroline nói, “Đứng đợi một chút để mình đi tìm cửa ra vào đã.” Những ngón tay cô nàng tuột khỏi tay Bonnie.

“Caroline! Đừng buông tay ra – cậu đâu rồi? Caroline, đưa tay cậu đây cho mình nào!” Bonnie la lớn, điên cuồng quờ quạng như một người mù.

Từ trong bóng tối, thứ gì đó lớn và ẩm ướt túm lấy những ngón tay cô. Đó là một bàn tay. Không phải tay Caroline.

Bonnie thét lên.

Vickie ngay lập tức phụ họa bằng cách rú lên điên cuồng. Bàn tay nóng rực nhớp nháp đang lôi Bonnie về phía trước. Cô đá đấm, vùng vẫy nhưng vô hiệu. Rồi Bonnie cảm thấy đôi cánh tay Meredith ôm ngang hông và lôi mình trở lại. Bàn tay cô thoát được ra khỏi bàn tay to lớn đó.

Bonnie quay đầu bỏ chạy, cắm đầu mà chạy, chỉ lờ mờ ý thức được rằng Meredith đang ở ngay sau lưng. Cô chẳng hề nhận ra mình vẫn đang la hét, cho đến khi đâm sầm vào một chiếc ghế bành lớn chắn ngang đường và nghe thấy tiếng mình.

“Suỵt! Bonnie, im lặng, đừng hét nữa!” Meredith đang lay cô. Cả hai đã trượt dọc lưng ghế và ngồi bệt xuống sàn.

“Cái gì đó túm lấy mình! Có thứ gì đó chụp lấy mình, Meredith ơi!”

“Mình biết, Im lặng đi! Nó vẫn đang đâu đó chung quanh đấy!” Meredith nói, Bonnie vùi mặt vào vai bạn để khỏi thét lên nữa. Rủi nó đang ở chung phòng với chúng ta thì sao đây?

Nhiều giây trôi qua, và im lặng bao trùm lấy họ. Dù cho Bonnie có căng tai ra đến mức nào, cô vẫn không nghe thấy gì ngoài tiếng thở của Meredith và nhịp đập thình thịch của trái tim mình.

“Nghe này! Bọn mình phải đi tìm cửa sau thôi. Chắc là chúng ta đang ở trong phòng khách. Có nghĩa là bếp ở ngay sau lưng. Phải tới được đó,” Meredith hạ giọng thì thào.

Bonnie khổ sở gật đầu, rồi ngẩng phắt lên, “Vickie đâu rồi?” Giọng cô khản đặc.

“Mình không biết. Mình phải buông tay cậu ấy ra để lôi cậu thoát khỏi thứ đó mà. Đi thôi nào.”

Bonnie chụp cô bạn lại. “Nhưng tại sao cậu ấy không la hét nữa?”

Một cơn rùng mình chạy dọc theo người Meredith “Mình không biết.”

“Ôi, Chúa ơi. Ôi, Chúa ơi. Bọn mình không thể bỏ Vickie lại được, Meredith.”

“Bọn mình phải bỏ.”

“Không thể được, Meredith à. Chính mình ép Caroline phải mời cậu ấy. Không phải tại mình thì Vickie đâu có đến đây. Bọn mình phải cứu cậu ấy ra.”

Một khoảng im lặng, rồi Meredith rít lên, “Thôi được! Nhưng cậu thật khéo biết lựa chọn thời điểm để tỏ ra cao thượng đấy Bonnie ạ.”

Một cánh cửa đóng sầm lại khiến cả hai nhảy dựng lên. Rồi có tiếng kẽo kẹt, nghe giống tiếng chân bước lên cầu thang. Bonnie nghĩ bụng. Liền sau đó, một giọng nói cất lên.

“Vickie, cậu đâu rồi? Không – Vickie, không! Không!”

“Giọng Sue đấy,” Bonnie kêu, nhồm người lên “Từ phía trên lầu!”

“Sao bọn mình không có lấy một cái đèn pin cơ chứ!” Meredith nổi điên lên.

Bonnie hiểu ý bạn. Trời tối quá không thể chạy lạng quạng quanh nhà được, ý tưởng đó thật đáng sợ. Một nỗi kinh hoàng nguyên thủy đang thình thình trong óc cô. Cô cần ánh sáng, bất cứ ánh sáng nào cũng được.

Bonnie không thể nào mò mẫm dấn bước vào trong bóng tối đó một lần nữa, trơ thân mình ra từ mọi phía. Cô không thể.

Tuy nhiên, cô vẫn run rẩy bước ra khỏi chỗ chiếc ghế.

“Đi nào,” Bonnie thở hổn hển, và Meredith đi theo, cả hai lần hồi từng bước tiến vào trong màn đêm đen kịt.

Bonnie tưởng như cái bàn tay nóng hổi nhớp nháp lại đã sắp thò ra chụp lấy mình. Mỗi centimet trên làn da cô đều râm ran chuẩn bị tinh thần cho việc chạm phải nó, đặc biệt là bàn tay đang duỗi ra quờ quạng tìm đường của cô.

Rồi Bonnie trot dại nhớ đến giấc mơ đó.

Ngay lập tức, mùi bắp cải ngòn ngọt phát bệnh bao phủ lấy cô. Cô tưởng tượng đến cảnh những thứ bò ra khỏi huyệt mộ, và nhớ đến khuôn mặt Elena xám xịt, tóc tai rụng sạch, môi teo tóp để lộ hàm răng đang nhe ra. Nếu cái thức đó chụp lấy cô thì…

Mình không thể đi xa hơn được; mình không thể, không thể, Bonnie nghĩ thầm trong bụng. Mình rất tiếc cho Vickie, nhưng mình không thể tiếp tục. Làm ơn, xin hãy để mình dừng lại đây thôi.

Cô túm chặt lấy Meredith suýt khóc. Rồi từ trên lầu vọng xuống âm thanh kinh hoàng nhất mà Bonnie từng nghe thấy.

Thực ra đó là cả một chuỗi âm thanh liên tiếp, nhưng chúng liền nhau đến nỗi quện vào thành một mớ tạp âm hỗn độn. Đầu tiên là tiếng hét, tiếng hét của Sue, “Vickie! Vickie! Đừng!” Rồi một tiếng va chạm chói tai, tiếng kính vỡ loảng xoảng, tựa hồ như cả trăm cánh cửa sổ đang bị đập tan cùng một lúc. Và trên tất cả là một tiếng thét kéo dài trong nỗi kinh hoàng tột độ.

Rồi tất cả im bặt.

“Cái gì thế! Chuyện gì xảy ra vậy, Meredith?”

“Chuyện tồi tệ.” Giọng Meredith nghẹn lại. “Chuyện gì đó rất tồi tệ. Bonnie, buông tay ra. Để mình lên xem.”

“Không, cậu không được đi một mình.” Bonnie quyết liệt.

Họ tìm ra được cầu thang và chạy lên. Khi đến chỗ khúc quanh, Bonnie có thể nghe thấy một tiếng động kỳ lạ và đáng sợ, tiếng những mảnh kính vỡ rơi lanh canh xuống đất.

Rồi đèn vụt sáng.

Quá bất ngờ, Bonnie buột miệng hét lên một tiếng. Chạy sang Meredith, cô suýt chút nữa lại hét them lần nữa. Mái tóc đen của Meredith xổ tung ra, xương gò má nhô cao, khuôn mặt cô bạn hốc hác và trắng bệch vì sợ hãi.

Lanh canh, lanh canh.

Có đèn sáng càng tệ hơn, Meredith đang bước về phía cánh cửa cuối cùng trên hành lang; nơi tiếng động đó phát ra. Bonnie đi theo, nhưng bất thình lình cô nhận ra, bằng cả trái tim rằng mình không muốn nhìn vào bên trong căn phòng đó.

Meredith kéo cửa ra. Cô bạn sững lại nơi ngưỡng cửa trong giây lát rồi lao vào trong. Bonnie chạy về phía cánh cửa.

“Ôi Chúa ơi, cậu đừng lại gần đây!”

Bonnie không hề dừng bước. Cô nhào qua ngưỡng cửa và đứng chựng lại. Thoạt nhìn trông như cả một bức vách của ngôi nhà đã bị phá hủy. Những cánh cửa nối phòng ngủ chính với hành lang dường như đã nổ tung, gỗ vỡ vụn, kính thì tan nát. Những mảnh kính nhỏ dính đây đó trên phần khung gỗ còn xót lại, rớt xuống đất lanh canh.

Những bức màn trắng trong mờ tung bay phần phật vì gió thổi vào từ lỗ hổng trên tường nhà. Bonnie có thể nhìn thấy bóng Vickie phía trước. Cô bạn đang đứng, tay buông thong bên mình, bất động như một pho tượng đá.

“”Vickie, cậu có sao không?” Bonnie nhẹ hẫng cả người khi thấy Vickie còn sống. “Vickie ơi?”

Vickie không quay lại, cũng không trả lời. Bonnie thận trọng bước ra trước mặt bạn, nhìn vào mặt cô. Vickie đang nhìn trân trân về phía trước, đồng tử thu lại còn hai chấm nhỏ xíu. Cô bạn hít vào thở ra gấp gáp, ngực phập phồng.

“Mình là người tiếp theo. Nó nói mình là người tiếp theo,” Vickie thì thào lặp đi lặp lại, nhưng dường như không phải đang nói với Bonnie. Cô có vẻ như chẳng nhìn thấy Bonnie nữa kia.

Bonnie rung mình quay đi. Meredith đang đứng trên ban công. Cô bạn quay lại khi Bonnie bước đến chỗ tấm màn, cố gắng chặn đường Bonnie lại.

“Đừng nhìn. Đừng nhìn xuống dưới đó,” Meredith kêu lên.

Xuống dưới đâu kia? Bất chợt Bonnie hiểu ra. Cô xô Meredith sang bên để bước tới, và suýt rơi xuống dưới nếu không có Meredith chụp tay ngay lại. Lan can ban công cũng bị thổi tung đi tương tự như cánh cửa, và Bonnie có thể nhìn thẳng xuống khoảng sân được chiếu sáng phía dưới. Trên mặt đất là hình thù méo mó như một con búp bê hỏng, tay chân trật đi, cổ ngoặt sang một bên ghê rơn, mái tóc vàng tỏa ra trên nền đất đen của khu vườn. Đó là Sue Carson.

Thế là xuyên suốt thời khắc hỗn độn sau đó, có hai suy nghĩ cứ thay phiên nhau hiện ra trong đầu Bonnie. Một là, bây giờ Caroline chẳng còn bộ tứ như mong ước nữa rồi. Và hai là, thật không công bằng khi chuyện này lại xảy ra đúng hôm sinh nhật Meredith. Không công bằng chút nào.

*

“Bác rất tiếc, Meredith à. Nhưng bác nghĩ nó chưa thể đi chơi được đâu.”

Bonnie nghe giọng bố mình vang lên ngoài cửa trước lúc đang lờ đờ khuấy đường vào tách trà hoa cúc. Cô bèn đặt ngay chiếc thìa xuống. Việc duy nhất Bonnie không thể làm lúc này là ngồi lại trong nhà bếp thêm một giây một phút nào nữa. Cô cần phải ra ngoài.

“Bố, con ra ngay đây.”

Sắc diện Meredith nhìn chẳng khá hơn đêm qua chút nào, mặt mũi bơ phờ, mắt thì thâm quầng. Miệng cô mím chặt lại thành một đường thẳng.

“Chúng con lái xe đi vòng vòng một chút thôi.” Bonnie nói với bố. “Có thể là đi gặp vài đứa bạn nữa. Xét cho cùng thì, chẳng phải chính bố đã nói việc đó chẳng có gì là nguy hiểm sao?”

Bố cô còn biết nói gì nữa bây giờ? Ông McCullough nhìn xuống cô con gái bé nhỏ của mình. Nó đang vênh cái cằm bướng bỉnh thừa hưởng từ chính ông ra trước và nhìn thẳng vào mắt ông. Ông đành giơ hai tay lên.

“Gần bốn giờ rồi. Về nhà trước khi trời tối nhé con,” ông nói.

“Cái gì họ cũng muốn hết,” Bonnie nói với Meredith trong lúc tiến về phía xe cô bạn. Khi đã vào bên trong, cả hai ngay lập tức chốt cửa xe lại.

Khi Meredith cho xe vào số, cô ném sang Bonnie một cái nhìn hoàn toàn thông cảm.

“Bố mẹ cậu cũng đâu có tin, đúng không?”

“Ôi giời, chuyện gì mình nói ra mà họ chẳng tin – ngoại trừ những chuyện quan trọng. Sao họ lại có thể ngốc ngếch đến thế được nhỉ?”

Meredith cười khan. “Cậu phải đặt mình vào vị trí của họ chứ. Họ tìm thấy một xác chết, trên người chẳng có dấu vết gì ngoại trừ mấy vết thương do cú ngã gây ra. Họ biết được rằng toàn khu vực bị cúp điện, do một vụ hỏng hóc thiết bị ở Điện lực Virginia. Họ thấy chúng ta hồn vía lên mây, đáp lại câu hỏi của họ bằng những câu trả lời hẳn phải hết sức quái dị. Ai là thủ phạm? Một con quái vật nào đó có bàn tay nhớp nháp mồ hôi. Làm sao chúng ta biết điều đó? Người bạn Elena đã chết báo cho chúng ta thông qua bàn cầu cơ. Chuyện họ nghi ngờ cũng có gì đâu mà lạ?”

“Nếu như họ chưa từng gặp mấy chuyện như thế này trước đây thì còn hiểu được.” Bonnie kêu lên, đấm tay vào cửa xe một phát. “Đằng này họ gặp rồi mà. Chẳng lẽ họ nghĩ bọn mình bịa ra chuyện lũ chó tấn công mọi người ở Vũ Hội Tuyết năm ngoái sao? Bộ họ nghĩ Elena bị giết bởi một thứ chỉ có trong tưởng tượng sao?”

“Họ đã quên rồi.” Meredith khẽ đáp “Chính cậu đã dự đoán trước đây thôi. Cuộc sống đã quay trở lại như bình thường, và mọi người ở Fell’s Church thấy như thế thì an toàn hơn. Tất cả đều cảm thấy như vừa tỉnh dậy khỏi một cơn ác mộng, và điều cuối cùng họ muốn là bị lôi vào đó thêm một lần nữa.”

Bonnie chỉ biết lắc đầu.

“Cho nên, chuyện một lũ con gái mới lớn yếu bóng vía đang chơi cầu cơ, giữa chừng bị cúp điện nên hồn xiêu phách lạch bỏ chạy, và một đứa trong bọn cuống cuồng đến nỗi đâm đầu ngay ra khỏi cừa sổ thì dễ tin hơn nhiều.”

Một khoảng lặng im, rồi Meredith nói thêm, “Mình ước phải chi có anh Alaric ở đây.”

Gặp lúc bình thường, chắc hẳn Bonnie đã chọc vào hông bạn mình mà bảo “Mình cũng thế” bằng giọng đẩy đưa rồi. Thầy Alaric là một trong những anh chàng bảnh trai nhất mà cô tưng gặp, ngay cả khi thầy đã hai mươi hai tuổi, già chat. Nhưng lúc này, Bonnie chỉ buồn bã siết tay Meredith.

“Cậu không tìm cách gọi điện được à?”

“Gọi qua Nga ấy hả? Mình còn không biết lúc này anh ấy đang ở cái xó xỉnh nào bên Nga nữa kia”

Bonnie cắn môi.

Rồi cô ngồi thẳng lên, Meredith đang lái xe xuôi xuống phố Lee, và trong bãi đỗ xe của trường học có một đám đông đang tụ tập.

Bonnie và Meredith nhìn nhau, và Meredith gật đầu. “Bọn mình thử xem,” cô nói. “Biết đâu họ hiểu chuyện hơn các bậc phụ huynh thì sao?”

Bonnie nhìn thấy những khuôn mặt giật mình quay lại khi chiếc xe từ từ tiến vào bãi. Khi cô cùng Meredith bước ra, mọi người lùi về sau, tránh đường cho họ đi đến chính giữa trung tâm của đám đông.

Caroline đang ở đó, hai tay ôm lấy cùi chỏ, hất mớ tóc tung về phía sau một cách lơ đãng.

“Gia đình tôi sẽ không ở lại ngôi nhà đó nữa, cho đến khi nó được sửa sang lại,” cô nàng run rẩy nói trong chiếc áo lên màu trắng. “Bố tôi nói, từ giờ đến đó cả nhà sẽ tìm một căn hộ ở Heron để ở.”

“Vậy thì có khác gì đâu? Mình chắc chắn là hắn có thể bám theo cậu đến Heron mà” Meredith bảo.

Caroline quay lại, nhưng đôi mắt xanh như mắt mèo có vẻ như không dám nhìn thẳng vào Meredith. “Ai cơ?” Cô nàng thờ ơ hỏi.

“Ôi Caroline, cả cậu cũng vậy nữa sao?” Bonnie nổi điên lên.

“Mình chỉ muốn ra khỏi đây thôi,” Caroline nói, ngước mắt lên và trong khoảnh khắc, Bonnie nhận ra cô nàng hoảng sợ đến mức nào. “Mình không thể chịu nổi nữa đâu.” Như thế muốn chứng minh cho lời nói của mình ngay tức khắc, Caroline chen qua đám đông bỏ đi.

“Để cậu ta đi đi, Bonnie,” Meredith bảo. “Chả tích sự gì đâu.”

“Chính cậu ta mới chả được tích sự gì ấy,” Bonnie điên tiết nói. Nếu như ngay cả Caroline, người biết rõ mọi chuyện, mà còn như thế thì những người khác sẽ thế nào đây?

Bonnie nhìn thấy câu trả lời trên những khuôn mặt xung quanh mình. Ai ai cũng tỏ ra sợ sệt, như thể cô và Meredith đang mang theo trong mình một thứ ôn dịch ghê gớm nào đó. Như thể chính cô và Meredith mới là vấn đề vậy.

“Mình không thể nào tin nổi.” Bonnie lầm bầm.

“Mĩnh cúng không tài nào tin nổi,” Deanna Kennedy, một người bạn của Sue, nói. Cô gái đang đứng ngay hàng đầu tiên. Trông cô ít căng thẳng hơn những người còn lại. “Mình mới nói chuyện với Sue ngay chiều hôm qua, lúc đó cậu ấy còn vui tươi biết bao. Không thể nào cậu ấy đã mất được.” Deanna nấc lên. Anh bạn trai vòng tay ôm lấy cô, và một vài nữ sinh khác cũng bắt đầu khóc. Lũ con trai trong nhóm khé rục rịch, khuôn mặt họ đanh lại.

Bonnie thoáng thấy một tia hy vọng lóe lên. “Sue sẽ không phải là người duy nhất thiệt mạng đâu,” cô nói thêm. “Elena nói với bọn tôi rằng cả thị trấn đang gặp nguy hiểm. Elena bảo rằng…” Bonnie thấy giọng mình từ từ tắt lịm. Cô có thể nhận ra điều đó qua cách ánh mắt họ đờ đẫn đi khi nhắc đến tên Elena. Meredith nói đúng, họ đã bỏ lại tất cả những chuyện xảy ra hồi mùa đông năm ngoái sau lưng. Họ không còn tin vào điều đó nữa.

“Mọi người bị sao hết vậy hả?” Bonnie kêu lên tuyệt vọng, cô thấy muốn chọi cái gì đó. “Mọi người không thực lòng nghĩ Sue tự té ra khỏi ban công đấy chứ!”

“Thiên hạ đang đồn đại là..” Bạn trai của Deanna lên tiếng rồi so vai lại, cảnh giác. “Ừm, các cậu đã khai với cảnh sát là lúc đó Vickie Bennett có trong phòng, đúng không? Và bây giờ cô ta lại dở điên dở dại. Mà trước đó ít lâu có phải các cậu nghe thấy tiếng Sue la lên, “Không, Vickie, không!?”

Bonnie cảm thấy như không khí bị ép ra khỏi phổi mình. “Cậu nghĩ rằng chính Vickie đã..ôi Chúa ơi,các người điên thật rồi! Nghe tôi nói đây.Có một thứ trong ngôi nhà đó đã túm lấy tay tôi,và đó không phải là Vickie.Vickie chả liên quan gì đến chuyện Sue bị ném ra khỏi ban công cả.”

“Trước tiên là cậu ấy không đủ sức.” Meredith chỉ ra vấn đề . “Có đem nhúng nước thì cậu ấy cũng chỉ nặng chừng bốn mươi ba kí lô là cùng.”

Ai đó phía cuối hàng lẩm bẩm rằng người điên hay sở hữu sức mạnh phi thường. “Vickie vốn có tiền sử bệnh tâm thần…”

“Elena bảo với chúng tôi rằng đó là một gã đàn ông!” Bonnie gần như hét lên,mất cả tự chủ.Những khuôn mặt đang hướng về phía cô hoàn toàn trơ lì và vô cảm.Rồi Bonnie nhìn thấy một khuôn mặt khiến cô nhẹ cả người. “Matt ! Nói với họ cậu tin chúng tôi đi.”

Matt Honeycutt đang đứng bên lề,hai tay đút túi,đầu cúi gằm.Giờ cậu ta mới ngẩng lên,và điều Bonnie trông thấy trong đôi mắt xanh đó khiến cô phải hít vào một hơi.Ánh mắt Matt không đanh lại và cô cảm như những người,nhưng lại chất chứa nỗi vô vọng chán chường,mà điều đó có khi còn tệ hơn.Cậu ta nhún vai,thậm chí không thèm rút tay khỏi túi quần.

“Ừ thì coi như tôi tin các cậu đi.” Matt nói. “Nhưng cũng có khác gì đâu ?Đằng nào thì cuối cùng mọi chuyện cũng thế cả mà.”

Lần đầu tiên trong đời,Bonnie hoàn toàn không thốt lên lời.Matt đã rất đau khổ từ lúc Elena chết,nhưng đến mức này thì…

“Nhưng mà cậu vẫn tin chúng tôi.” Meredith nói nhanh,tận dụng giây phút đó . “Bây giờ,bọn tôi phải làm gì để thuyết phục những người còn lại đây?”

“Bắt liên lạc với Elvis (*Elvis Presley : 1935-1977:vua nhạc rock & roll người Mỹ) cho tụi này nói chuyện chẳng hạn.” một giọng nói cất lên,ngay lập tức khiến Bonnie sôi máu.Tyler.Tyler Smallwood,đang cười nhăn nhở như đười ươi trong cái áo len hiệu Perry Ellis xa xỉ của hắn ta,nhe hàm răng trắng ởn.

“Trò đó tuy không hay ho bằng e-mail tâm linh từ một Nữ hoàng hồi hương đã chết,nhưng cũng là một bước khởi đầu kha khá đấy” Tyler nói thêm.

Matt lúc nào cũng bảo rằng cái nụ cười nhăn nhở đó đáng bị nhận một đấm.Nhưng Matt,chàng trai duy nhất trong đám có thể hình sánh ngang được với Tyler,lúc này lại đang lạnh nhạt nhìn xuống đất.

“Im đi,Tyler! Cậu đâu có biết chuyện gì đã xảy ra trong căn nhà đó!” Bonnie nạt.

“Rõ ràng là mấy người cũng đâu có biết.Nếu mấy người không trốn chui trốn nhủi trong phòng khách thì biết đâu đã nhìn thấy được chuyện xảy ra rồi.Lúc đó họa may ra mới có người tin.”

Đòn phản kích của Bonnie tắt ngúm trên đầu lưỡi.Cô nhìn Tyler trừng trừng,há miệng ra rồi ngậm miệng lại.Tyler chờ đợi.Khi thấy Bonnie không nói gì,hắn lại nhe răng ra.

“Tôi dám đem tiền ra đánh cược rằng chính con nhỏ Vickie là thủ phạm.” Tyler nháy mắt với Dick Carter,bạn trai cũ của Vickie. “Cô em bé bỏng đó dung sức lắm mà,đúng không Dick?Dám cô ta làm lắm chứ.” Hắn quay đầu lại và cố tình nói với thêm “Hoặc là cái tên Salvatore đó đã quay lại thị trấn rồi.”

“Đồ tồi!” Bonnie kêu lên. Ngay cả Meredith cũng giận dữ buột mình rủa thành tiếng. Bởi vì đúng như Tyler đã tính trước, thiên hạ nhốn nháo cả lên ngay khi thê của Stefan được nhắc tới. Người này quay sang nhìn người kia, kêu lên hoảng hốt, sợ hãi, và cả phấn khích. Phấn khích nhất chủ yếu vẫn là bọn con gái.

Đám đông giải tán ngay tức thì. Trước đó người ta đã len lén tìm cách lảng đi sẵn rồi, giờ thì họ tản ra thành từng nhóm hai, ba người đứng tranh cãi, sau đó vội vã chuồn mất.

Bonnie đứng nhìn theo, giận tím cả người.

“Giả sử họ có tin cậu đi, thì cậu muốn họ làm gì bây giờ!” Matt hỏi. Nãy giờ, cô không để ý cậu ta đứng bên cạnh

“Tôi không biết. Nhưng cũng không thể ngồi yên đợi tới lượt mình lên đĩa mà chẳng làm gì.” Bonnie cố nhìn thằng vào mặt cậu ta “Matt, cậu không sao đấy chứ?”

“Tôi không biết, còn cậu?”

Bonnie ngẫm nghĩ. “Tôi ổn. Ý tôi là, một mặt tôi thấy ngạc nhiên làm sao mình có thể bình tĩnh đến như thế, trong khi cái hồi Elena chết, tôi không thể nào chịu đựng nổi. Tuyết đối không luôn. Nhưng tôi với Sue thì không thân thiết đến mức đó, với lại.., Tôi không biết nữa!” Cô lại thấy muốn chọi cái gì đó “Mọi chuyện thật quá sức!”

“Cậu đang giận dữ.”

“Đúng thế, tôi đang giận dữ.” Bonnie chợt hiểu ra cảm giác gặm nhấm bên trong cô suốt cả ngày hôm nay. “Sát hại Sue không chỉ là việc làm sai trái, mà còn rất xấu xa. Thực sự xấu xa. Và cho dù thủ phạm có là ai đi nữa thì hắn cũng không thoát tội được đâu. Như thế thì quá – nếu cuộc đời này mà như vậy, một kẻ gây ra một tội ác như thế mà không bị trừng phạt… nếu thật sự cuộc đời là như vậy thì…” Cô không tìm ra lời để nói hết câu.

“Thì sao chứ? Cậu sẽ không muốn sống nữa à? Rủi như thật sự cuộc đời là như vậy thì sao?”

Ánh mắt Matt thật lạc lõng và cay đắng. Bonnie lặng người đi, nhưng cô vẫn nói cứng, “Tôi sẽ không để điều đó xảy ra đâu. Và cả cậu cũng không.”

Cậu ta chỉ nhìn cô như nhìn một đứa trẻ đang khăng khăng rằng ông già Noel hoàn toàn có thật.

Meredith lên tiếng. “Nếu muốn người khác tin chúng ta, bản thân chúng ta phải tin vào việc mình làm trước đã, Elena thật sự đã liên lạc với bọn tôi. Cậu ấy muốn bọn tôi làm gì đó. Nếu đã tin như thế, tốt nhất chúng ta phải tìm hiểu xem nó là cái gì.”

Khuôn mặt Matt co rúm lại khi nghe nhắc đến tên Elena. Chàng trai tội nghiệp, cậu vẫn còn yêu cô ấy nhiều lắm chứ gì, Bonnie thầm nghĩ. Chẳng biết có cách nào khiến cậu quên được Elena không nữa. “Cậu sẽ giúp bọn tôi chứ, Matt?” cô hỏi.

“Tôi sẽ giúp.” Matt khẽ đáp.”Nhưng tôi vẫn không biết hai cậu định làm gì cả.”

“Bọn tôi sẽ ngăn cái tên sát nhân man rợ đó lại trước khi hắn giết thêm người nào nữa.” Bonnie trả lời. Đây là lần đầu tiên bản thân cô nhận ra đó chính là sứ mệnh của mình.

“Chỉ mình hai cậu thôi sao? Bởi vì cậu biết đấy, các cậu hoàn toàn đơn độc.”

“Chúng ta hoàn toàn đơn độc.” Meredith sửa lưng. “Nhưng đó là chuyện Elena muốn nói. Cậu ấy bảo chúng ta phải thực hiện một câu thần chú triệu tập để gọi người đến giúp.”

“Một câu thần chú đơn giản với hai nguyên liệu.” Bonnie nhớ lại giấc mơ của mình. Cô thấy nôn nao trong dạ. “Và Elena bảo, cậu ấy đã nói cho mình nghe đó là gì rồi – nhưng làm gì có.”

“Đêm qua Elena có nói rằng thế lực xấu đang làm nhiều liên lạc giữa cậu ấy và bọn mình.” Meredith nói, “Mình thì thấy, có vẻ như đó chính là chuyện đã xảy ra trong giấc mơ. Cậu có chắc người mà cậu uống trà chung thực sự là Elena không?”

“Chắc.” Bonnie khẳng định. “Ý mình là, mình biết không phải hai đứa đang thực sự tham dự một buổi tiệc trà vớ vẩn tại Warm Springs, nhưng mình nghĩ chính Elena đã gửi thông điệp đó vào trong óc mình. Rồi giữa chừng, có cái gì đó chen vào và đẩy cậu ấy sang bên. Nhưng Elena đã chống cự, và vào giây phút cuối cùng thì giành lại được quyền kiểm soát giấc mơ.”

“Hiểu rồi. Vậy tức là chúng ta phải tập trung vào đoạn đầu tiên, lúc chính bản thân Elena vẫn đang liên lạc với cậu. Nhưng nếu những gì cậu ấy nói đã bị làm méo mó đi bởi thế lực bên ngoài, thì có khi nó lại thành ra kì cục. Biết đâu không phải những gì Elena nói ra miệng, mà là những gì cậu ấy làm..”

Bonnie đưa tay lên chạm vào những lọn tóc trên đầu. “Tóc!” cô kêu lên.

“Cái gì?”

“Tóc! Mình hỏi ai làm tóc cho cậu ấy, thế là hai đứa bàn chuyện đó, rồi Elena bảo, “Tóc là thứ rất quan trọng.” Mà Meredith ơi – đêm qua khi cậu ấy định nói cho tụi mình nghe hai nguyên liệu đó là gì, một trong hai thứ bắt đầu bằng chữ T!”

“Đúng thế!” Đôi mắt đen của Meredith long lanh. “Giờ bọn mình chỉ cần tìm ra thứ còn lại thôi.”

“Nhưng mình cũng biết luôn rồi!” Bonnie bật cười khanh khách. “Elena nói ngay sau khi bọn mình bàn chuyện tóc tai. Vậy mà mình cứ tưởng cậu ấy bị chạm thần kinh hay sao chứ. Cậu ấy bảo “máu cũng rất quan trọng.”

Meredith ngỡ ngàng nhắm mắt lại, “Và đêm qua, bàn cầu cơ hiện ra chữ ‘Máu máu máu’. Mìnhc ứ nghĩ đó là cái thứ kia đang đe dọa bọn mình, nhưng hóa ra không phải,” cô nói và mở mắt ra. “Bonnie, cậu có chắc đó đúng là nguyên liệu không, hay bọn mình phải lo đi kiếm bùn, sandwich, chuột với trà đây?”

“Chính xác mà,” Bonnie nói chắc như đinh đóng cột. “Hai chữ nguyên liệu đó mà dùng làm thần chú triệu tập thì nghe rất có lý. Mình chắc chắn sẽ tìm ra được một nghi lễ nào đó liên quan đến chúng trong mấy cuốn sách pháp thuật Celtic của mình. Giờ bọn mình phải nghĩ xem người cần phải triệu tập là ai nữa thôi…” Một ý nghĩ xẹt qua đầu cô, và giọng Bonnie tắt ngúm giữa chừng.

“Tôi cũng đang tự hỏi đến khi nào cậu mới để ý chuyện đó đây,” đến tận lúc này Matt mới lên tiếng. “Cậu đâu có biết đó là ai đâu, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.