Theo Đuổi Ngươi, Hảo Cực Khổ

Chương 7: Dương cầm




Ào ào ào!

Không gian hải dương đỏ tươi khổng lồ này, trong đó linh khí cuồn cuộn không ngừng bắt đầu bay lên, ngưng tụ thành linh vụ, mà nương theo một ít linh vụ dũ nồng nặc, chúng nó liền trực tiếp hóa thành linh vân, tiếp theo, chính là Linh Vũ che ngợp bầu trời bay xuống, đem trên mặt biển nổi lên từng cơn sóng gợn.

Tuy rằng hải dương nơi này vẫn là do tinh huyết của vô số thần thú hàng đầu biến thành, nhưng lạ kỳ chính là không có bất kỳ huyết tinh chi khí nào, đây lại là linh lực tinh khiết, trước kia bản thân Mục Trần chưa bao giờ nhìn thấy khu vực nào giống thế này.

Dựa theo suy đoán của hắn, cho dù đem mấy toà Tụ Linh trận cao cấp nhất đặt kề nhau, cũng không cách nào ngưng tụ ra mênh mông linh lực như vậy.

Mà lúc này, lại một mảnh Linh Vũ rớt xuống, Mục Trần đang ngồi xếp bằng ở trên mặt biển, tùy ý để Linh Vũ lạnh lẽo kia hạ xuống trên thân thể, mà mặt ngoài thân thể của hắn, kim quang đang phun trào, đem những Linh Vũ kia tham lam hấp thu hết mức vào trong cơ thể, trải qua luyện hóa,, khiến cho linh lực bản thân càng hùng hậu.

Rầm!

Ngoài khơi sóng nổi dập dờn, chỉ thấy được một con cá voi như thần thú khổng lồ phóng lên trời, cuối cùng lao xuống, trực tiếp là xuyên thấu thân thể Mục Trần, lần thứ hai rơi lại xuống biển.

Thân thể Mục Trần, vẫn không nhúc nhích, tùy ý để những bóng mờ giống như thần thú này xuyên tới xuyên lui, hai mắt của hắn đóng chặt, vẻ mặt không hề lay động, không có bất kỳ cử động nào.

Bất tri bất giác, thời gian hắn tu luyện ở phía trên vùng biển này đã qua một tháng, bất quá một tháng này hắn vẫn kiềm chế được việc trở nên điên cuồng hấp thu linh lực nơi đây để đột phá.

Bởi vì ở trước đây không lâu, hắn mới mượn sức mạnh Cửu Chuyển Thanh Liên đột phá đến thất phẩm chí tôn, như vậy trong thời gian ngắn, nếu như hắn lại tiến hành đột phá, hay là dựa vào sự thần dị nơi đây vẫn có thể làm được, nhưng nếu như thế, rất có thể sẽ khiến căn cơ tu luyện của Mục Trần mất đi sự vững chắc, do đó ngày sau chắc chắn sẽ lưu lại một ít di chứng.

Mục Trần không phải ngốc khi ham muốn cái lợi trước mắt mà mất đi sự sáng suốt, vì lẽ đó hắn áp chế lý trí lại, hắn không phải là loại tu luyện giả theo đuổi việc đột phá, mà lựa chọn lẳng lặng tu luyện, tùy ý để linh lực trong cơ thể lưu chuyển, dần dần hấp thu linh lực ngoại giới.

Hắn cần chính là thời khắc linh lực tràn đầy khắp tứ chi bách hài không còn chỗ lưu trữ thì mới đột phá.

Loại đột phá này, tuy rằng chậm, nhưng bước tiến là kiên cố nhất, hơn nữa mượn quy tắc thay đổi thời gian của vùng không gian này, thì thời gian của Mục Trần là không bao giờ thiếu.

Vì lẽ đó, hắn cũng không nóng lòng, mà lựa chọn biện pháp chậm chạp tu luyện.

Bất quá, đối với lựa chọn này, ba vị Thú Tôn kia đều âm thầm gật đầu, người bình thường nếu tiến vào bảo địa tu luyện bực này, lập tức liền bị linh lực nơi này dọa bất tỉnh, đâu còn nghĩ đến cái gì gọi là kiềm chế bản thân, khẳng định trước hết đem linh lực nơi này, có thể hấp thụ bao nhiêu liền hấp thụ bấy nhiêu.

Loại biện pháp kia, giống như là uống rượu độc giải khát vậy, đây chỉ là biện pháp của những kẻ ngu xuẩn có tầm nhìn thiển cận.

Riêng biện pháp của Mục Trần, tuy rằng hiệu suất chậm, nhưng có thể bảo đảm được sự vững chắc trong từng bước, ngày sau trên con đường tu luyện cũng có thể đi được xa hơn.

Trong vòng một tháng này, Mục Trần tuy rằng vẫn chưa chấp nhất việc tu luyện linh lực, nhưng cũng không thể nói hắn không hề có thu hoạch, chí ít, ở mặt khác, hắn đạt được tiến triển kinh người.

Trên mặt biển, Mục Trần lẳng lặng ngồi xếp bằng, hai mắt của hắn đột nhiên hơi mở, chợt bàn tay hắn vừa nhấc, nhất thời ngoài khơi kịch liệt nổi sóng, một cái chớp mắt tiếp theo, ngoài khơi liền bị xé rách, chỉ thấy được hai tia sáng gào thét mà ra.

Hai tia sáng xoay quanh thân Mục Trần, kim quang tỏa ra, đó chính là Chân Long Chân Phượng Chi Linh.

Bất quá, chúng nó lúc này, như là có biến hóa to lớn, chúng nó thân thể nguyên bản là hư ảo, một tháng này trải qua việc điên cuồng hấp thụ rất nhiều tinh huyết thần thú, dần dần có cảm giác ngưng hình, tuy nói khoảng cách thành hình thật sự thì vẫn cực kỳ xa xôi, nhưng ít ra so với cảm giác hư huyễn lúc trước, có vẻ chân thực hơn rất nhiều.

Hơn nữa, thân thể chúng nó lúc đầu là màu vàng óng, lúc này dần dần có biến hóa, trong lúc mơ hồ dường như xuất hiện màu ám kim, nhìn qua càng kiên cố mạnh mẽ.

Chân Long Chân Phượng Chi Linh quay xung quanh Mục Trần, từng luồng sóng linh lực mạnh mẽ, không ngừng lan ra.

Mục Trần nhìn Chân Long Chân Phượng Chi Linh, trong mắt cũng có vẻ thán phục, bởi vì chỉ cần thời gian một tháng này, Chân Long Chân Phượng Chi Linh đã được chút trưởng thành, thực sự là quá mạnh mẽ.

Bây giờ Chân Long Chân Phượng chi linh, vì linh lực ngưng tụ đã đủ mạnh mẽ, vì thế chúng nó đã có thể thoát ly thân thể Mục Trần, thậm chí ở trong phạm vi nhất định, có thể tự do tác chiến.

Dựa theo suy đoán của Mục Trần, nếu như Chân Long Chân Phượng Chi Linh rời thân thể hắn để chiến đấu, vậy thì không cần hắn ra tay, chúng nó cũng đủ sức để chống lại một vị cường giả thất phẩm chí tôn.

Điều này tương đương với việc đã mang theo bên người một vị cao thủ, hơn nữa, vị cao thủ này còn có tiềm lực trưởng thành rất lớn, Mục Trần không hoài nghi chút nào, nếu như sau này Chân Long Chân Phượng Chi Linh thật sự trưởng thành, sức mạnh của chúng nó sẽ khiến cho 1 vị chí tôn chân chính phải kiêng kỵ.

Nói theo nghĩa nào đó, Chân Long Chân Phượng chi linh này, e mới là chiêu lợi hại nhất.

Đương nhiên, khoảng cách đến bước kia vẫn còn xa xôi quá, Mục Trần không hi vọng một bước lên trời, trước mắt hắn nghĩ chỉ cần tập trung bồi dưỡng Chân Long Chân Phượng Chi Linh này là được, một ngày nào đó, chúng nó sẽ thành trợ lực mạnh mẽ nhất của hắn.

Vừa nghĩ tới đó, Mục Trần liền không nghĩ nhiều nữa, tầm mắt nhìn về phía một hòn đảo nhỏ đang trôi nổi trên biển máu dưới kia. Ở 1 phía khác, Cửu U cũng là ngồi xếp bằng, trên thân thể mềm mại của nàng, có ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.

Đó là bất tử chi viêm, ở quá khứ, bất tử chi viêm của Cửu U là màu tím, bất quá bây giờ màu sắc của nó đang dần dần nhạt đi, thay vào đó là có thiên hướng tiến hóa thành Bất Tử Điểu thủy tinh chi viêm.

Mục Trần biết, điều này là do Bất Tử Điểu Thú Tôn đang chỉ điểm cho Cửu U, nàng thân là Bất Tử Điểu tự nhiên là biết được cách để tiến hóa Bất Tử chi viêm, và cũng vì nàng là hậu duệ của vị Bất Tử Điểu kia nên có thể chỉ điểm đặc biệt cho nàng, khiến cho con đường tiến hóa của nàng, không phải đi đường vòng, do đó lại khiến cho nàng tiến hóa càng hoàn mỹ.

Có Bất Tử Điểu Thú Tôn chỉ điểm, Mục Trần đã có thể đoán được, đợi lần bế quan khổ tu này kết thúc, thực lực Cửu U sẽ chân chính tăng mạnh.

Đến thời điểm, nói không chừng sự nhọc nhằn khổ sở lần thứ hai này sẽ qua đi.

"Từ Bắc Thương Linh Viện ra đi cũng gần ba năm rồi "

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, thở một hơi thật dài, thời gian mấy năm qua, hắn từ lúc vừa tới Bắc Giới chỉ là thiếu niên ngây ngô nay đã dần dần trưởng thành, cuối cùng trở thành 1 trong mười vương của Đại La Thiên Vực, hơn nữa đợi đến lúc kết thúc lần bế quan tu luyện này, hắn cảm thấy, sợ là tam hoàng Đại La Thiên Vực sẽ đổi thành tứ hoàng cũng không chừng.

Những năm này tôi luyện, khiến cho sự ngây ngô của hắn đã không còn, mà hết thảy những nỗ lực này, ngoại trừ việc phải cứu mẫu thân ra ngoài, còn là vì hứa hẹn với nữ nhân kia khi còn ở trong Bắc Thương Linh Viện.

Đó là hứa hẹn của cái thế cường giả.

"Lạc Ly ngươi có khỏe không?"

Mục Trần nhìn lên bầu trời, nơi đó linh vụ bốc lên, 1 thân hình tuyệt mỹ lại hiện ra trong tâm trí hắn, với gò má tinh xảo, hai mắt trong suốt như lưu ly nhìn giống như một thiếu nữ tuyệt mỹ, làm nội tâm Mục Trần gợi lại những kỷ niệm đã qua.

Mục Trần khẽ mím môi, chợt khuôn mặt dần dần trở nên kiên định, những năm này hắn chịu đựng gian khổ, nhưng hắn vẫn biết rằng, Lạc Ly trong Lạc thần tộc, tất nhiêncũng không rảnh rỗi, cô gái kia, bề ngoài mềm mại nhưng lại lạnh như băng, cùng với hắn lại có điểm chung là tâm trí cực kỳ kiêng định.

Nàng cần phải chống đỡ 1 Lạc thần tộc khổng lồ đang dần tan rã, đó là một thế lực to lớn cách xa Đại La Thiên Vực, nàng lúc này là đang dùng ý chí kiên định để gánh vác.

"Lạc Ly chờ ta, lần thứ hai đi tới trước mặt ngươi, là lúc ta thực hiện lời hứa trước kia "

Mục Trần nắm chặt bàn tay, chợt không do dự nữa, đem tưởng niệm trong lòng áp chế lại, hai mắt cũng dần dần nhắm lại, sóng linh lực quanh thân, bắt đầu hình thành vòng xoáy, đem linh lực bàng bạc, cuồn cuộn không ngừng hấp thụ vào.

Sau một quãng thời gian dài tiếp theo, hắn sẽ tiến vào tu luyện sâu.

Mà khi Mục Trần cùng Cửu U bắt đầu tiến vào tu luyện sâu thì thời gian cũng lặng yên trôi qua.

Rèn luyện trên Thần Thú Chi Nguyên, khi bọn Mục Trần tiến vào không gian thần hải khoảng nửa tháng, thì chính là lúc chuyến đi này kết thúc, đội ngũ ở khắp nơi, sau khi gặp đủ các loại cơ duyên, thì bắt đầu rút đi, trở lại chủng tộc của từng người.

Khi Thần Thú Chi Nguyên kết thúc, hầu như tất cả mọi người đều biết đến cuộc chiến kinh thiên bên trong Thần Mộ Viên, đồng thời cũng biết đến tên Mục Trần.

Tông Đằng của tộc Thiên Bằng sau khi gặp phải Tông Thanh Phong của Côn Bằng tộc, hắn còn chưa kịp hỏi đối phương có giáo huấn Mục Trần hay không, chính là bị Mục Trần lấy một loại ngữ khí nói cho hắn, ngày sau có gặp lại Mục Trần, thì không nên trêu chọc hắn, miễn cho tự rướt họa vào thân.

Tông Đằng bị lời nói của Tông Thanh Phong dọa đến toát mồ hôi lạnh, đặc biệt sau khi biết được việc Mục Trần đánh bại Băng Hoàng Tộc Bạch Minh, sắc mặt cứng đờ, cuối cùng chật vật mang theo đội ngũ rời đi Thần Thú Chi Nguyên, không dám tiếp tục đối phó Mục Trần, nhân vật như vậy, ngày sau tất nhiên sẽ không còn là người thường, nếu đắc tội, cái được không đủ bù cái mất.

Mặt khác những đội ngũ đã cùng giao thủ với Mục Trần, là âm thầm khiếp đảm, cuối cùng ảo não rời đi.

Cái tên Mục Trần này, trong lúc vô tình, đã truyền đến tai của tất cả thần thú trẻ tuổi ở mỗi chủng tộc.

Mà với tình huống như vậy, hai huynh muội Mặc Phong cùng Mặc Linh cũng đã rời đi Thần Thú Chi Nguyên, trở lại Cửu U Tước tộc, sau khi trở về, lập tức được tộc trưởng cùng với tất cả trưởng lão trong tộc triệu kiến, đồng thời bắt đầu hỏi về thu hoạch trong Thần Thú Chi Nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.