Theo Đuổi Chàng! Vạn Kiếp Không Buông

Chương 5




Hoắc Kỷ Thành thấy dáng vẻ cô ưm trong lòng có thể có phổ, xiết chặt yên ngựa, một kẹp bụng ngựa, con ngựa nhất thời chạy.

Con ngựa đột nhiên chạy dọa cho Tần Lạc sợ tới mức tê liệt ở trong lòng Hoắc Kỷ Thành, hai cái tay lại càng bám chặt lấy cánh tay anh, miệng không nhịn được thét to: "Chậm một chút! Tôi không chịu nổi! A - - 

Tần Lạc hoàn toàn bị dọa, ngay cả nói cũng không nói rõ ràng lắm . . . 

Hoắc Kỷ Thành dịu dàng trấn an nói: "Thả lỏng, hít một hơi thật sâu."

Một tay anh nắm dây cương ngựa, một tay ôm eo nhỏ của cô, ở bên tai cô liên tục thổi khí, giọng trầm thấp làm cho người ta có cảm giác yên bình.

Ngay sau đó lại nói thêm một câu: "Có tôi ở đây, đừng sợ."

Tần Lạc cảm thấy tim mình nhảy "Thình thịch" không ngừng, giống như bất cứ lúc nào sẽ nhảy ra, giờ phút này mình hoàn toàn chịu dày vò...

Rất muốn để cho ngựa dừng lại, nhưng lại không cam lòng buông tha như vậy.

Hai tay Hoắc Kỷ Thành vừa vặn phủ ở trên hai tay cô, trấn an cảm xúc khẩn trương của cô...

"Con ngựa chạy nhanh có tiết tấu, cô phải theo tiết tấu của nó, như vậy cô sẽ không sợ hãi, ngược lại là một loại hưởng thụ."

Giọng anh trầm thấp dịu dàng thì thầm làm cho Tần Lạc an tâm không ít, không còn sợ hãi cùng khẩn trương như vừa rồi.

Dần dần, con ngựa càng chạy càng nhanh, cả người cô đã theo nó lên xuống mà nhấp nhô, đằng sau Hoắc Kỷ Thành luôn thổi khí bên tai cô, thỉnh thoảng một dòng điện đánh qua, làm cô mau chóng phát điên.

Quả thực là cảm giác khó có thể hình dung!

"Đây mới là cưỡi ngựa, cảm nhận gió ụp vào mặt, hai bên cỏ xanh dần dần đi xa, mở to mắt nhìn phía trước."

Giọng Hoắc Kỷ Thành như ma chú, khiến Tần Lạc an tâm rất nhiều, cảm xúc cũng từ từ vững vàng...

Bất tri bất giác, con ngựa chạy ra ngoài đồng cỏ, chạy về phía con đường nhỏ bên cạnh, Tần Lạc được Hoắc Kỷ Thành cổ vũ từ từ mở to mắt, nhìn hai bên xanh biếc gào rít mà qua, quả thật rất kỳ diệu!

"Thật sự rất có cảm giác."

"Đó là đương nhiên! Tự mình cưỡi ngựa là một loại hưởng thụ."

Tần Lạc không nói gì, chỉ là để mặc cho mình đi hưởng thụ.

Đột nhiên, cảm thấy được rất tuyệt vời.

Một lát sau, cô chợt phát hiện đồng cỏ xung quanh càng ngày càng sâu, không giống đồng cỏ có người xử lý quá, lập tức hỏi: "Con ngựa có phải đi nhầm rồi không?"

"Sẽ không, ngựa sống ở đây quen thuộc đường hơn chúng ta."

Hoắc Kỷ Thành rất tự tin nói, anh thật không lo lắng lạc đường, ngược lại cảm thấy nơi này không có người ở thì càng tốt.

Tần Lạc tin lời của anh, lúc này cũng chỉ có thể tin tưởng anh.

Cứ như vậy chạy băng băng chừng mười phút đồng hồ, Tần Lạc cũng hưởng thụ cảm giác ở trên ngựa rong ruổi, quả nhiên rất kích thích, kích thích đến cô muốn hét to vài tiếng!

Không ngờ cưỡi ngựa là một phương pháp phát tiết cảm xúc tốt thế!

Trong lòng dễ chịu không lí do, một chút cảm giác khẩn trương cũng không có, có một loại buông thả thể xác và tinh thần tự do!

Con ngựa chạy một lúc cũng mệt mỏi, Hoắc Kỷ Thành để cho nó thả chậm tốc độ.

Tần Lạc đang ở hưởng thụ, chợt thấy con ngựa dừng lại, không khỏi quay đầu hỏi: "Sao nó dừng..."

Môi đúng lúc sát qua cánh môi Hoắc Kỷ Thành, ánh mắt hai người nháy mắt dán ở một chỗ.

Có một làn sóng điện khác thường ở trong đó chạy tán loạn...

Một giây sau, Hoắc Kỷ Thành phủ kín đôi môi cô - -

"Ưm..."

Tất cả âm thanh cũng chưa chìm ngập ở trong nụ hôn này, có lẽ dáng ngồi Tần Lạc quá khó khăn, Hoắc Kỷ Thành dứt khoát ôm lấy cô, để cô ngồi đối diện mình.

"A - - "

Tần Lạc hét lên một tiếng bị ép ngồi vào trên người Hoắc Kỷ Thành, bởi vì ở trên ngựa, cô không thể không vòng lên cổ Hoắc Kỷ Thành, để tránh cho mình ngã xuống.

Nụ hôn này đến mãnh liệt, cho dù gió thổi nhẹ, cũng không giảm bớt nội tâm khô nóng của hai người...

Lúc hai người triền miên, con ngựa bỗng nhiên giẫm lên một cục đá, xóc nảy một cái.

Này đối với Hoắc Kỷ Thành mà nói, là rất thoải mái chua xót!

Tần Lạc biết chuyện gì xảy ra, hai tay để ở trước ngực muốn cách xa anh, nhưng Hoắc Kỷ Thành không cho cô như mong muốn...

"Cô gái, cô cố ý!"

Đột nhiên, hơi thở Hoắc Kỷ Thành không ổn định thấp giọng ở bên tai cô vang lên.

Hai gò má Tần Lạc nóng đến đỏ bừng, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Đâu có... Tôi vốn muốn cách xa một chút..."

Trong con ngươi đen Hoắc Kỷ Thành hiện lên âm u, giờ phút này anh chỉ cảm thấy có một ngọn lửa thiêu đốt ở trong ngực, có loại khát vọng ngay cả chính anh cũng không rõ ... 

Hoàn toàn không giống anh.

"Tôi... muốn đi toilet."

Tần Lạc vội vàng tìm cớ, để tiêu tan bầu không khí xấu hổ này.

Lúc này ở bên ngoài, lại còn ở trên ngựa, nên khẩn trương rời nơi nguy hiểm thì tốt hơn.

Quả nhiên, cách người đàn ông này quá gần thì sẽ không an toàn...

Lời của cô làm cho Hoắc Kỷ Thành tỉnh táo không ít, ngọn lửa trong mắt từng chút từng chút tắt dần.

May mắn thời tiết bây giờ vào cuối thu, cho dù trong lòng có lửa cũng sẽ bị gió mát thổi tan đi...

"Ừ, chúng ta đi về trước."

Dứt lời, Hoắc Kỷ Thành ôm lấy Tần Lạc để đổi tư thế, cũng ép buộc mình đè nén chút khát vọng với cô.

Cuộc sống về sau còn rất dài, nhưng bước ra một bước, còn có việc cấp bách phải làm!

Một đường trở về, hai người đều rất im lặng, may mắn không ai thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tần Lạc, cô không ngừng hít sâu, muốn để mặt mình nhìn tự nhiên chút...

Nếu không đợi Đường thiếu vừa nhìn thấy mình đã muốn trêu chọc rồi...

*****

Trong toilet.

Tần Lạc nhìn thoáng qua trong gương mặt mình, chỉ cảm thấy rất xa lạ, cô không nên nảy sinh tình cảm không cần thiết với Đại Ma Vương, quan hệ giữa bọn họ chỉ có thể là cấp trên với cấp dưới.

Bọn họ không phải người cùng một thế giới, mặc dù bây giờ anh có hứng thú với mình cũng chỉ là nhất thời, cô không thể bị những biểu hiện giả dối này mà bị mê hoặc!

Bạn trai cũ Hoắc Cẩm Dương là một bài học kinh nghiệm sống động!

Cô nhất định phải rút ra từ vết xe đổ đó!

Kiên quyết không thể để cho mình sa vào trong tình cảm không có tương lai này.

Buổi tối trở về trang trại, Tần Lạc cố gắng duy trì khoảng cách nhất định với Hoắc Kỷ Thành, cô không muốn tiếp tục phát sinh những chuyện không nên nữa.

Đợi ngày mai sau khi trở về, cô nên nhanh chóng tìm một người bạn trai thôi!

Để cho cuộc sống trở về bình thường.

...

Ban đêm, sau khi Tần Lạc trở về phòng ngủ, Đường Triều lặng lẽ lẻn vào trong phòng bạn tốt.

"A Thành, buổi chiều cậu mang trợ lý tiểu Tần đi đâu vậy? Tôi nhìn khuôn mặt cô ấy lúc trở về đỏ bừng, chẳng lẽ cậu làm chuyện xấu với người ta?"

Đường Triều cười tít mắt nói, lần này anh ta cố ý mang Tần Lạc đến đây, vì muốn bồi dưỡng tình cảm giữa cô ấy với A Thành.

Ai bảo A Thành người này chỉ số thông minh cao, còn tình cảm thì thấp chứ!

Làm anh em không giúp cậu ấy một chút thì sao được?

Hoắc Kỷ Thành mới vừa tắm xong, vừa lau khô nước trên tóc vừa nói: "Chỉ hôn cô ấy."

Đường Triều kinh ngạc há to mồm: "What? Chỉ hôn mà mặt cô ấy đã đỏ thành như vậy rồi hả? Vậy nếu quan hệ, chẳng lẽ cô ấy không có biện pháp đi làm sao?"

Hoắc Kỷ Thành liếc mắt nhìn bạn tốt một cái: "Ngược lại cậu lo lắng quá nhiều!"

Đường Triều gật đầu không ngừng: "Đương nhiên rồi! Nói ra vấn đề tình cảm của mấy chúng ta đều rất phức tạp, đầu tiên là cậu! Rõ ràng mẹ ruột của con trai đã xuất hiện, cậu vẫn còn chưa bắt được."

Hoắc Kỷ Thành để khăn long xuống: "Sao không nói bản thân cậu? Cả ngày cà lơ phất phơ không cái chính đang hình, ông cụ nhà cậu thúc giục cậu rất nhiều lần?"

Đường Triều xòe tay hai bên, không sao cả nói: "Đương nhiên thúc giục! Nhưng tai trái tôi tiến vào tai phải đi ra, trò chơi cuộc sống trần gian quá thoải mái! Tại sao tôi phải trói chặt mình trong phần mộ hôn nhân sớm như vậy?"

Hoắc Kỷ Thành nhìn tình cảm của anh ta không đáng đánh giá: "Trở về phòng ngủ của cậu đi."

Đường Triều giống như không nghe thấy: "Cậu có biết gần đây Đông tử lại dây dưa không rõ với vợ trước của cậu ta sao?"

Chân mày thâm thúy của Hoắc Kỷ Thành nhếch lên: "Không phải đã sớm ly hôn rồi sao?"

Đường Triều gật đầu: "Đúng vậy! Cậu ta với người phụ nữ kia đã ly hôn ba năm, nhưng gần đây không biết tại sao lại đụng phải, nghe nói người phụ nữ kia vừa tìm một " tiểu bạch kiểm ", đoán chừng Đông tử nuốt không trôi khẩu khí này! Dù sao là người phụ nữ mà mình từng ngủ, lại có đôi có cặp với người đàn ông khác xuất hiện ở trước mặt mình, dù là ai cũng không chịu nổi?"

Hoắc Kỷ Thành không nói gì, trong đầu anh nghĩ đến hình ảnh lúc trước Tần Lạc với Hoắc Cẩm Dương có đôi có cặp ra ngoài, quả thật rất chướng mắt!

Thế cho nên anh mới cố tình trợ giúp để hai người bọn họ nhanh chóng chia tay.

"Mấy ngày hôm trước ông cụ nhà cậu lại gọi điện thoại đến cho tôi, bảo tôi quan tâm việc chung thân đại sự của cậu nhiều hơn, tôi nghĩ, cảm thấy Ngũ tiểu thư nhà họ Ninh kia không tệ lắm, có lẽ tôi nên gọi điện thoại cho ông cụ, nói ông giúp cậu sắp xếp một cuộc hẹn gặp mặt."

Đường Triều vừa nghe, lập tức chuồn mất so với con thỏ còn nhanh hơn, miệng lại càng nhắc tới: "Lão Đại, nhưng ngàn vạn lần đừng! Cậu cũng biết ông cụ nhà tôi có bao nhiêu khủng bố! Một năm nay đã sắp xếp cho tôi vài chục lần xem mắt, gần đây rất vất vả mới yên tĩnh một chút, tôi không muốn tiếp tục cuộc sống địa ngục."

Hoắc Kỷ Thành hừ lạnh một tiếng: "Tôi sẽ cân nhắc một chút."

Đường Triều nặn ra vẻ mặt tội nghiệp: "Xin nhờ!"

Sau đó nhanh chóng trở về phòng mình.

Sau khi anh ta rời đi, khóe miệng Hoắc Kỷ Thành không nhịn được cong lên, mỗi lần dùng chiêu này đối phó Triều quả thực là lần nào cũng đúng! Thật ra từ đầu ông cụ Đường không gọi điện thoại cho mình, cho dù là gọi, anh cũng sẽ không ra hạ sách này với anh em.

Dù sao, chuyện tình cảm là của mình, người ngoài không có quyền can thiệp.

*****

Buổi tối hôm sau.

Đến sân bay thành phố A, Tần Lạc mơ mơ màng màng duỗi thắt lưng, rốt cục về nhà rồi!

Xuống máy bay, Đường Triều đề nghị: "Đi! Tôi mời hai người ăn khuya!"

Tần Lạc vội vàng xua tay: "Ta vừa ăn ở trên máy bay, không đói bụng, tôi muốn về nhà."

Đường Triều nhìn cô một cái: "Không nể mặt như vậy sao?"

Vẻ mặt Tần Lạc bất đắc dĩ: "Không phải không nể mặt, hai người cũng biết, phụ nữ đều thích bảo dưỡng dáng người của mình, loại chuyện ăn khuya này tôi luôn luôn không thích, ai muốn mình béo chứ?"

Lí do thoái thác này của cô làm cho Đường Triều không thể nghĩ được từ phản kích.

Lập tức đánh giá nhìn trên dưới cô một chút: "Tôi nhìn dáng người của cô, phải là loại ăn không mập."

Tần Lạc thở dài: "Đường Thiếu, anh đã đoán sai, dáng người tôi đây là giảm béo thành công, trước đây tôi 130 cân, ngay cả uống nước cũng béo, khi ở trường học đừng nhắc đến có bao nhiêu khổ sở, cho dù có thích nam sinh cũng không dám thổ lộ, bởi vì chỉ có bị cự tuyệt thôi! Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ!"

Cô nói rất nghiêm túc, giống như đang nói thật.

Đường Triều nghe mà líu lưỡi: "130 cân giảm đến trình độ bây giờ sao? Tôi đi! Mỹ nữ Tiểu Tần cô cũng quá khỏe mạnh rồi!"

Sắc mặt Tần Lạc không thay đổi: "Đương nhiên rồi ! Con gái mà! Vì đẹp nhất định phải trả giá rất đắt! Cho nên nói, buổi tối không ăn khuya là lựa chọn chính xác."

Hoắc Kỷ Thành đứng ở một bên luôn không tiếng, nếu Tần Lạc không muốn đi anh cũng không muốn miễn cưỡng.

Về phần cô nói trước kia nặng 130 cân, rõ ràng là nói dối Đường Triều, nhưng cậu ta vẫn tin

Tần Lạc thấy thành công lừa được Đường thiếu, tâm tình thật tốt phất tay với bọn họ: "Bye bye! Hai vị lãnh đạo ăn vui vẻ...!"

Hoắc Kỷ Thành gọi cô lại: "Để tôi bảo tài xế đưa cô về."

Tần Lạc xua tay: "Không cần, cửa sân bay rất thuận tiện gọi xe."

Đường Triều vội vàng nói: "Khách khí nữa thì chúng tôi không vui a...! A Thành có thể ngồi xe của tôi rời đi, cô yên tâm ngồi xe A Thành trở về đi, cô an toàn về đến nhà chúng ta cũng an tâm."

Nói nói đến đây, Tần Lạc già mồm cãi láo nữa cũng có vẻ không cần thiết.

"Được rồi."

Cô mới vừa lên xe thì nhận được một cái tin nhắn, còn là Đại Ma Vương gửi!

【Bản lĩnh nói dối của cô càng ngày càng lợi hại! 】

Ách

Tần Lạc trong nháy mắt đỏ mặt, Đại Ma Vương lại có thể nghe ra mình lừa dối người khác, nhưng Đường thiếu vẫn tin rốt cuộc mình lừa dối người lợi hại hay Đại Ma Vương thâm sâu khó lường!

Cô nghĩ, trả lời: Mặc dù chưa từng béo như thế, nhưng bảo trì dáng người là thật sự, tôi chỉ rất thiện ý tìm viện cớ cho mình mà thôi.

Đầu kia rất nhanh đáp lại: Vậy cô thổ lộ với ai bị cự tuyệt hả?

Quẫn...

Trên trán Tần Lạc liên tục toát ra mồ hôi lạnh, trả lời: Nếu đã lừa dối người khác, đương nhiên đều có liên tục!

Sau khi gửi xong, cô nghĩ thầm: Cùng cấp trên nói đùa nên cần cẩn thận!

Lần này sau khi trở về, nên duy trì khoảng cách an toàn thích hợp!

Đối với mình và anh đều tốt!

******

Mấy ngày liên tiếp ở công ty, Tần Lạc không gặp Hoắc Kỷ Thành nữa, làm phiên dịch cô cũng không cần đi lên tầng 59, cứ như vậy, khả năng nhìn thấy Đại Ma Vương càng nhỏ.

Chiều hôm đó, công việc rảnh rỗi nhiều, cô đứng dậy đến phòng trà nước rót cho mình ly coffee, mới vừa bưng đi ra ngoài thì nghe thấy hai cô gái tổ một nghị luận nói: "Nghe nói Đại thiếu muốn sắp xếp đại công tử đến công ty rèn luyện."

"Đại công tử không phải học phân tích đầu tư à?"

"Cô không biết! Thật ra Đại công tử còn học thêm quản lý thương nghiệp, đã chuẩn bị từ lâu..."

"Suỵt! Nhỏ giọng một chút!"

Các cô nhìn thấy Tần Lạc thì không nói nhiều nữa.

Mặc dù các cô không nói ra tên họ, nhưng coi như Tần Lạc đã hiểu, Hoắc Cẩm Dương muốn đi làm ở tập đoàn Đế An, trước kia không phải anh ta nói muốn cùng bạn bè hợp tác mở một công ty sao?

Ha ha!

Thật đúng là buồn cười!

Trước kia mình vẫn khờ dại tin, dù sao lúc đó không biết thân phận của anh ta, mong ước đó vẫn có giá trị tin tưởng.

Có mơ ước! Muốn thực hiện cũng rất bình thường.

Bây giờ nghĩ lại chuyện giữa họ, quả thật giống như câu truyện cười!

Cô mới từ phòng trà nước ra ngoài thì gặp Lương Tinh, vẻ mặt đối phương hưng trí bừng bừng: "Tần Lạc, cô nghe nói chưa? Đại công tử muốn đến công ty giữ chức tạm thời! Nghe nói dáng vẻ anh ta tuấn tú lịch sự! Thật ra nghĩ đến tổng giám đốc, cũng biết Đại công tử nhất định sẽ không kém!"

Tần Lạc căn bản không muốn nói, lập tức đi về vị trí của mình.

Nhưng Lương Tinh không định buông tha cô: "Này! Cô nghe thấy tôi nói chuyện không? Thật ra cô đã từng gặp Đại công tử, ở trong buổi tiệc chúc mừng công ty tròn 60 năm lần trước, cô còn nhìn chằm chằm vào người ta rất lâu đấy! Không phải đại công tử là mẫu người cô thích chứ?"

Tần Lạc lạnh lùng ngắt lời cô ấy: "Không phải! Không phải mẫu người tôi thích!"

Lương Tinh không đoán được cảm xúc của cô bỗng chốc kích động như vậy, "Ách... Cô làm sao vậy?"

Tần Lạc biết mình có chút thất lễ: "Không có gì, có thể gần đây quá nhiều việc! Thật xin lỗi."

Sau đó, liền đi.

Nhìn bóng lung cô rời đi, Lương Tinh chỉ cảm thấy không giải thích được.

Tần Lạc trở về chỗ ngồi của mình uống một ngụm cà phê lớn, thiếu chút nữa bị sặc, thật sự người càng không muốn gặp, lại càng dễ dàng nhìn thấy!

Cô gửi tin nhắn cho bạn tốt Bùi Tử Ninh: Buổi tối mấy giờ tan tầm? Đến nhà mình?

Bùi Tử Ninh đáp lại một câu: Được.

Sau khi hẹn với bạn tốt, Tần Lạc không lập tức tập trung vào công việc, mà không có mục đích mở trang web ra, nhìn xuống tin tức giải trí thì đóng lại.

Bỗng nhiên, QQ vẫn yên lặng không động tĩnh có tin tức truyền đến, cô mở ra vừa nhìn, là trong lớp trung học (9) có người nói chuyện.

Thông báo: Buổi tối thứ sáu này ở khách sạn Hải Ninh tổ chức gặp gỡ nhân dịp chúng ta nhập học tròn mười năm, mọi người nhớ thông báo cho nhau!

Mặt khác, tất cả chi phí lần này đều do bạn học Cố Nam Châu nhận thầu, những bạn học nữ phải tích cực!

Thấy thông báo này, Tần Lạc không nhịn được nở nụ cười, không cần đoán cũng biết đây là lớp trưởng Tiếu Tiến gửi thông báo, cậu ta luôn là phần tử sôi nổi trong lớp học, hàng năm đều tích cực tổ chức họp lớp, nhưng tham gia cũng chỉ lác đác vài người.

Năm nay, xem như muốn nổi bật rồi.

Cố Nam Châu người này, trong ấn tượng của cô giống như một nam sinh rất ngại ngùng lịch sự, ngoại trừ chơi bóng rổ, thì chỉ thấy cậu ta ôm sách giáo khoa đi lại ở trong sân trường.

Nghe nói cậu ta đứng đầu trong thi tốt nghiệp trung  học vào trường đại học nổi tiếng trong nước, học lớp vài năm nay gần như cậu ta chưa từng xuất hiện, năm nay bỗng nhiên xuất hiện, còn ngay lập tức lên giọng như vậy.

Thật sự làm cho người ta ngoài dự liệu.

Chỉ chốc lát sau, không ít bạn học trong lớp đã ló đầu, không chỉ nữ sinh, ngay cả nam sinh cũng bắt đầu bàn tán.

【 Tên nhóc Cố Nam Châu này đã nhiều năm không xuất hiện, lần này phát tài sao? 】

【 Đúng a! Cũng không nghe nói nhà cậu ta rất nhiều tiền!】

【Có phải Cố Nam Châu là nam sinh có khuôn mặt rất thanh tú lịch sự à! 】

【 Đúng vậy!】

【 Oa! Tôi nhất định phải đi!】

【Cô gái chưa lập gia đình đều được tham gia! Nói không chừng bạn học Cố chúng ta là vì tìm kiếm mối tình đầu mà tổ chức họp lớp lần này】

Nhìn mọi người bàn tán nhao nhao, tâm tình Tần Lạc tốt hơn rất nhiều, quả nhiên bạn học cũ là một tồn tại thần kỳ, có thể dễ dàng khơi mào ký ức tốt đẹp trước kia.

Cô phát hiện Tử Ninh không có trong đám người thảo luận, đoán rằng lúc này co ấy đang bận rộn.

Lớp trưởng Tiếu Tiến vào lúc này đang làm thống kê số bạn học tham gia họp lớp, Tần Lạc cũng báo danh cho mình với Tử Ninh, dù sao buổi tối thứ sáu cũng không có việc gì, đi gặp bạn học cũ cũng tốt! ( ),.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.