Thề Ước Thầm Lặng

Chương 15




Chủ nhật này là ngày rất quan trọng với nhà họ Kim, vì hôm nay Kim Thuần Hy phải tham dự một kì thi rất quan trọng. Nghe bác gái bảo nếu qua được kì thi này, thì Thuần Hy muốn vào trường đại học danh tiếng nào cũng không thành vấn đề nữa.

Tôi đứng trong phòng khách ngáp ngắn ngáp dài, hôm này chẳng có chút tinh thần nào cả.

Chắc là do hôm qua tôi đã đan áo len theo sách bác gái đưa cho quá khuya mới chợp mắt, sáng sớm nay lại bị bác gái hứng chí kéo dậy để cùng làm bữa sáng.

Thực ra bác gái cũng muốn giúp tôi đan áo, nhưng tôi không chịu. Đùa à, đây là trận chiến sống còn giữa tôi và mụ phù thủy, sao có thể mượn tay người khác được.

Có điều buồn một nỗi là cho dù tôi làm đến khuya nhưng tiến độ vẫn vô cùng chậm T_T haizzz, chắc do tôi quá ngốc, cứ đan rồi tự gỡ ra, đan rồi lại gỡ ra, tôi không muốn thua mụ phù thủy kia. Thật không biết đến bao giờ mới xong, xin đừng để qua giáng sinh nhé!

Thuần Hy phải đến nơi thi rồi, bác gái hình như cũng rất hồi hộp, tuy bác cứ nói với tôi đứa con trai thiên tài không cần bác lo lắng.

"Thuần Hy có quên gì không? Giấy báo thi?"

"Có"

"Thuần Hy, hộp bút?"

"có"

"Thuần Hy bảng viết?"

"Con có rồi" Thuần Hy rõ ràng đã nóng nảy.

"Còn nữa, ăn bữa sáng Tiễn Ni làm chưa?" Bác gái lại nhắc đến với Thuần Hy, đó là nỗi đau sâu sắc của tôi, chắc đối với Thuần Hy cũng thế.

"Mẹ mong con thi không đậu à?" Thuần Hy cười với bác gái vẻ nham hiểm.

"Gì thế? Sao mẹ không hiểu?" Bác gái tò ra hoang mang, tôi biết, chỉ có tôi hiểu thôi.

"Con có chắc chắn sẽ tìm ra nơi thi không?" Bác trai căng thẳng nhìn Thuần Hy.

"Con có phải trẻ con đâu? " Thuần Hy vừa nói vừa chuẩn bị đi

"Em thấy hay cứ để Tiễn Ni đưa Thuần Hy đến trường thi là được, cho đến khi nó vào trong thì thôi! Như vậy cũng yên tâm hơn."

Bác gái đề xuất ý kiến với bác trai, lập tức nhận được sự đồng thuận. Nhìn thấy hai ngón tay chữ V bác gái lén ra hiệu, tôi hiểu ra kì thực bác gái chẳng lo Thuần Hy lạc đường như bác trai, mà chủ yếu muốn tạo cơ hội cho chúng tôi.

Hehe, bác gái thật tốt! tôi hiểu ý chớp chớp mắt với bác, cùng Thuần Hy ra cửa.

"chắc anh căng thẳng lắm?" Trên đường đi tôi bỗng mở miệng hỏi.

Tôi biết câu hỏi này là thừa, ai cũng biết Thuần Hy chẳng xem trọng kì thi nào cả. nhưng cũng đâu cần tỏ ra nặng nề như thế, phải tìm ra chuyện gì để nói chứ, đoạn đường không phải gần, tôi lo anh ta sẽ buồn, mà thực ra là lo tôi buồn thì đúng hơn =^-^= hehe

"không!" Thuần Hy trả lời dứt khoát

"Anh lợi hại thật! Lúc tôi thi lên cấp ba, không biết đã đi vệ sinh mấy lần...." Đúng là vớ vẩn

quá.

Tên ấy sao cứ sầm mặt xuống thế nhỉ? Chẳng lẽ anh ta không một chút căng thẳng? Cứ nghĩ đến kì thi quan trọng như vậy đôi chân tôi cũng mềm nhũn cả ra.

"Thuần Hy, đố anh vài câu nhé! Có một con heo đang chạy rất nhanh....Bỗng trước mặt có một bức tường, rõ ràng nó nhìn thấy, nhưng vẫn chạy đến đâm sầm vào rồi chết. Anh bảo đó là vì sao?" Để thay đổi không khí, tôi lại chọn đề tài khác.

Anh ta lườm tôi một cái, không nói gì.

"không nghĩ ra chứ gì? Nếu không thì tôi gợi ý...." Tôi đắc ý nhìn anh ta. Xem ra anh ta cũng không phải lúc nào cũng thông minh.

"Vì cô không biết suy nghĩ!" Anh ta bỗng nói.

"Sai, Vì con heo không biết suy nghĩ, nó ngốc lắm! he he" Tôi tuyên bố trịnh trọng "Ngốc!” Oa oa sao lại mắng tôi ngốc nữa.

Khoan đã, hình như hơi là lạ! "Vì cô không biết suy nghĩ”, "Vì con heo không biết suy nghĩ" Thế quá là tôi bằng con heo à? Dám mắng tôi là heo??? Hừ, trên thế gian này có con heo nào vừa thông minh mà ra xinh đẹp như tôi không?

Kim Thuần Hy, nể tình bác gái cưng chiều tôi, nể tình kì thi anh phải tham gia rất quan trọng, tiểu thư đây không thèm chấp, không so đo với anh!

"hừ, tôi nghe nói ăn đậu đỏ sẽ khiến người ta thi đậu, Thuần Hy, tôi mời anh ăn chè đậu đỏ nhé!" Lúc đi trên đường tôi chợt dừng bước.

"Chỉ hiệu nghiệm với kẻ ngốc thôi!" Hai tay anh ta đút vào túi quần, vẫn đi không thèm ngoái lại.

"này!” tôi đứng tại chỗ, huơ huơ nắm tay sao lưng anh ta, anh chẳng xúc động trước tình cảm của người ta gì hết

Tên đó càng đi càng xa, dáng vẻ lạnh lùng. Tức chết đi thôi! Tôi là nghĩ cho anh ta mà, tại sao anh ta đối xử với tôi như vậy? Không được, tôi phải đuổi theo lý luận với anh ta mới được!

"Oạch..." chết tiệt, cái gì mà trơn thế? Suýt nữa tôi vồ ếch! Cũng may tôi phản ứng nhanh, kịp thời sử dụng "Ni thức bát trảo thần công", vật vã ôm lấy thân cây to bên đường.

Thuần Hy cuối cùng cũng quay lại, nhìn tôi bằng ánh mắt sát thủ lạnh lùng như "kim loại", quăng cho một câu: "thật không hiểu lúc nhỏ cô đi đứng thế nào!"

Đáng ghét, rõ ràng là rất quan tâm đến tôi, tại sao cứ làm ra vẻ mặt cá ươn đó chứ?! Đúng là cái đồ đáng ghét mà.

"Woa...đẹp trai chết mất thôi!" khó khăn lắm mới đứng vững, tôi bỗng nhìn thấy một cô bé mê trai đứng bên đường đang đắm đuổi nhìn Thuần Hy và chảy nước rãi.

Thuần Hy nhà chúng tôi đương nhiên là đẹp trai rồi, có điều, tôi có phê chuẩn cho cô ta nhìn không chứ?

Thấy dáng vẻ xấu xí với ánh mắt phát quang của cô bé, tôi dám cá, chỉ trong năm bước chân cô ta sẽ gặp chuyện xui xẻo, ha ha!

"5-4-3-2.."Tôi nhìn cười, thầm đếm ngược,

"Í!"

Binh. Cô bé xui xẻo kia cuối cùng đã như tôi đoán, đâm sầm vào cột điện trước mặt một cách chuẩn xác! Tôi nói rồi mà, đi đường không nên chỉ nhìn trai đẹp, cột điện cũng có lực sát thương cực mạnh đó. He he!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.