Thề Ước Đỗ Quyên

Quyển 3 - Chương 89: Vẫn Luôn Yêu Thương Sâu Đậm (Kết Thúc Hoàn Mỹ)




“Ha ha! Đi, yên tâm, tất nhiên ta sẽ đi, chẳng qua là, có một số thứ, không thể không trả, Tô trắc phi, ngươi nói có đúng hay không?” Ánh mắt Phượng Thiên Mị nhìn về phía Tô Nhị Tịch đầy khiêu khích, giọng nói càng quỷ dị mê hoặc, làm cho người ta cảm thấy âm u lạnh lẽo.

Tô Nhị Tịch run lên, không biết rốt cuộc Phượng Thiên Mị ám chỉ chuyện gì? Bởi vì nàng tự nhận thấy là mình không có nhược điểm gì rơi vào tay Phượng Thiên Mị, mà những việc nàng làm chỉ có tâm phúc của nàng biết, Phượng Thiên Mị không thể nào biết được.

Nhưng mà, ánh mắt và nét mặt của Phượng Thiên Mị như đang nói cho nàng biết, ả ta đã biết một số chuyện của nàng, hơn nữa, chuyện đó cũng không phải là chuyện nhỏ.

Cảm giác được sự bất an của Tô Nhị Tịch, Thương Lan Hiên cũng nghi ngờ nhìn Tô Nhị Tịch, sau đó lại nhìn Phượng Thiên Mị nói: ” Ngươi có ý gì?”

“Có ý gì ư? Ngài sẽ sớm biết thôi, có điều không phải là bây giờ, còn nếu như ngài muốn biết sớm, thì có thể hỏi ái phi của ngài, đứa nhỏ, cũng không thể chết một cách vô ích.” Nụ cười trên mặt Phượng Thiên Mị càng rõ hơn, cũng càng quỷ dị hơn.

Nghe được hai chữ ‘đứa nhỏ’ này, sắc mặt Tô Nhị Tịch và Thương Lan Hiên đều thay đổi, nhưng lí do thì hoàn toàn khác biệt.

Tô Nhị Tịch là do khủng hoảng, cả người run rẩy, chẳng lẽ, ả đã biết gì rồi? Không, không thể nào, ả không thể nào biết được.

Người biết chuyện này chỉ có năm người là nàng và Thanh Nhi, Lục Nhi, còn có Lâm thái y, phụ thân, bọn họ sẽ không thể nào tiết lộ bí mật được.

Nhưng mà, sắc mặt Thương Lan Hiên trở nên lạnh hơn, trầm xuống, mấy ngày nay hắn bị chuyện của Phượng Thiên Mị làm cho đầu óc rối loạn, trong lúc nhất thời quên mất chuyện đứa nhỏ, nhưng mà hôm nay, Phượng Thiên Mị lại chủ động nhắc tới đứa bé.

Chỉ có điều Thương Lan Hiên là người thông minh, tất nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của Phượng Thiên Mị, nhưng mà bởi vì quá tin tưởng Tô Nhị Tịch, nên không vì lời của Phượng Thiên Mị mà có bất kỳ hoài nghi gì đối với Tô Nhị Tịch.

Nhưng mà tại sao? Tại sao Phượng Thiên Mị lại muốn hắn hỏi Tịch Nhi, bây giờ trong đầu Thương Lan Hiên một mảnh hỗn loạn, hắn như có điều suy nghĩ liếc nhìn Tô Nhị Tịch, chỉ thấy vẻ mặt Tô Nhị Tịch hoảng sợ, giống như đã làm sai chuyện gì, chứ không phải là thương tâm do mất đi đứa bé.

Thương Lan Hiên nghi ngờ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

“Đứa nhỏ, đứa nhỏ của ta, đứa nhỏ số khổ của ta, Phượng Thiên Mị, là ngươi, là ngươi hại đứa nhỏ của ta.” Rất nhanh, Tô Nhị Tịch đã kịp phản ứng lại, chỉ vào Phượng Thiên Mị, bộ dạng thương tâm như muốn chết gào khóc nói.

Mặc dù Tô Nhị Tịch là nữ tử yếu đuối, thế nhưng dù sao cũng là đệ nhất tài nữ, tất nhiên cũng có tâm cơ. Mặc dù mới vừa rồi bị những lời nói của Phượng Thiên Mị làm cho hoảng sợ, nhưng mà, Vương gia sủng ái nàng, tin tưởng nàng như vậy, đương nhiên sẽ không tin lời Phượng Thiên Mị nói.

Nàng không biết có phải là Phượng Thiên Mị đã biết sự thật hay không, cũng không biết lúc trước Phượng Thiên Mị giả ngốc hay ngốc thật, thế nhưng, vì an toàn, nàng phải đổ tội cho Phượng Thiên Mị, thừa nhận ả chính là hung thủ hại chết con nàng.

Lát nữa nàng phải dặn dò Thanh Nhi, Lục Nhi, ngàn vạn lần chớ có hé miệng, tuy Lâm thái y là môn sinh của phụ thân mình, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, nàng cũng phải dặn dò lại một lần nữa, nếu chuyện này mà bại lộ, nhất định Vương gia sẽ lạnh tâm với nàng.

Nghe được tiếng khóc tan nát cõi lòng của Tô Nhị Tịch, trong nháy mắt hoài nghi vừa xuất hiện bị Thương Lan Hiên ném lên chín tầng mây, đau lòng ôm chặt Tô Nhị Tịch, quay đầu nhìn Phượng Thiên Mị, ánh mắt ánh lên lửa giận, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:” Phượng, Thiên, Mị.”

“Ừm! Làm sao?” Phượng Thiên Mị ngạo mạn hất cằm lên, không sợ ánh mắt của Thương Lan Hiên, không cho Thương Lan Hiên cơ hội nói chuyện, ánh mắt Phượng Thiên Mị thâm thúy lại nhìn Tô Nhị Tịch.

“Tô trắc phi, ngươi chắc chắn, là ta đã hại chết đứa nhỏ của ngươi sao? Những việc ngươi đang làm, đều bị ông trời nhìn thấy đấy! Chớ đổ oan cho người tốt, sẽ gặp phái báo ứng đấy. ” Trong giọng nói tràn đầy mùi vị khiêu khích cùng cảnh cáo.

“Ngươi, ngươi ….” Tô Nhị Tịch biến sắc, trong lòng không ngừng run rẩy, báo ứng, thật sẽ bị báo ứng sao? Bây giờ, có phải Phượng Thiên Mị đã bắt đầu trả thù nàng hay không!

Nàng không phải người ngốc, nghe những lời này của Phượng Thiên Mị, có lẽ ả đã biết chút gì đó, không, có lẽ đã biết hết rồi?

Sao có thể như vậy? Làm sao ả biết được? Không quan tâm ả ta có chứng cớ hay không, nếu để Vương gia nảy sinh nghi ngờ với nàng, thì nhất định sẽ tra hỏi Thanh Nhi cùng Lục Nhi.

Tuy Thanh Nhi, Lục Nhi là tâm phúc của nàng, nhưng không thể chống lại được uy nghiêm của Vương gia, có thể sẽ nói ra tất cả.

“Vương gia, đuổi nàng ta đi đi, thần thiếp không muốn nhìn thấy nàng ta, không muốn nhìn thấy nàng ta nữa.” Bây giờ Tô Nhị Tịch sợ nhất là Phượng Thiên Mị sẽ nói ra tất cả, mặc kệ Thương Lan Hiên có tin tưởng hay không, nhưng nhất định hắn sẽ nảy sinh hoài nghi, cho nên, việc suy nhất mà bây giờ nàng có thể làm, đó là đuổi Phượng Thiên Mị đi.

Chỉ có điều ả đã đánh giá Phượng Thiên Mị quá thấp rồi, Phượng Thiên Mị còn chưa muốn nói ra hết mọi chuyện ở đây! Mặc dù nàng không thích làm việc lề mề, thế nhưng nàng lại muốn làm cho người ta khổ sở sống không bằng chết, vì vậy đầu tiên nàng muốn Tô Nhị Tịch chịu đựng giày vò trong lòng là được rồi.

Kiếp trước, nàng không có tâm tư, cũng không có thời gian mà từ từ đấu, từ từ chơi. Thế nhưng kiếp này, chơi, nàng có rất nhiều thời gian, nếu mà lập tức xong việc, như vậy nàng không có thời gian chơi đùa, không phải sao?

Phượng Thiên Mị cũng không có ý định ở chỗ này xem cuộc vui, xoay người liền đi ra ngoài, thế nhưng dường như Thương Lan Hiên không muốn để nàng đi, đang muốn buông Tô Nhị Tịch ra để đi tới chỗ Phượng Thiên Mị, nhưng mà Tô Nhị Tịch đã sớm nhìn ra hành động của hắn, vì vậy vội giả bộ hôn mê bất tỉnh.

“Tịch Nhi, Tịch Nhi.” Thương Lan Hiên giật mình, vội vàng ôm lấy Tô Nhị Tịch, không để ý đến Phượng Thiên Mị nữa, nhìn quản gia kêu lên: ” Còn không mau đi mời thái y.”

“Dạ” Quản gia sợ tới mức cả người đầy mồ hôi lạnh, đáp lại, sau đó vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.

Phượng Thiên Mị khinh thường cười lạnh một tiếng, xoay người đi ra cửa, đợi hai tên thị vệ khiêng rương vàng đặt lên sau xe ngựa xong, bọn họ cũng nghênh ngang rời đi.

Trên xe ngựa, toàn thể không một ai nói chuyện, Phượng Thiên Mị đang suy nghĩ một số chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.