Thề Ước Đỗ Quyên

Quyển 1 - Chương 34: Người tôi thương không như em nghĩ




Bánh Bao chơi xấu, cứ khăng khăng đòi ngủ ở phòng Tư Không Viêm Nghiêu, Ô Thuần Nhã đứng bên giường chống nạnh nhìn bé, cậu không phải không thể cường ngạnh ôm Bánh Bao về phòng bọn họ, nhưng bé con này dám làm vẻ mặt ‘phụ thân dám bế con đi con liền khóc cho phụ thân coi’, cậu thật sự là không có cách nào.

“Nếu không nghe lời phụ thân sẽ đánh đòn (#‵′)” Bé con này gần đây càng ngày càng bướng, được Tư Không Viêm Nghiêu sủng ái nên tên tiểu tử thúi này cư nhiên dám liên tục không nghe lời cậu, tức chết đi được!

Bánh Bao ngồi trên giường lớn, ôm chặt con thú nhồi bông hình sói xám, sói xám kia to hơn bé rất nhiều, cứ ngồi ôm như thế, mắt to ngập nước long lanh nhìn cậu, non nớt mềm nhẹ làm nũng, “Phụ thân cho Bánh Bao ngủ cùng cha đi, chỉ một ngày thôi.” Nói xong còn vươn ngón út ra khoa chân múa tay với phụ thân.

Ô Thuần Nhã hít sâu, hướng về phía cửa phòng rống lên.

“Tư Không Viêm Nghiêu ~~~~~~~!!!”

Tư Không Viêm Nghiêu đang ở thư phòng họp trực tuyến với giám đốc chia nhánh chợt sửng sốt, sau đó nói với Tôn Dương ở bên kia cũng nghe được tiếng thét rõ ràng mới vang lên, “Ngừng ở đây.”

Tôn Dương nhìn video bị gián đoạn chậc lưỡi, vừa rồi là giọng của nam sinh vọng lại, chẳng lẽ tổng giám đốc của bọn họ đổi khẩu vị? Lúc này đổi sang chơi đùa đàn ông? Không thể không nói Tôn Dương nói đúng, nhưng đó cũng không phải hoàn toàn là sự thật, tổng giám đốc của bọn họ lúc này không phải chỉ là chơi đùa thôi đâu.

Nam nhân vào phòng ngủ liền thấy Ô Thuần Nhã thở phì phì đứng bên giường, con của anh thì ngồi trên giường, hai người đang mặt đối mặt.

“Sao vậy?” Anh nhướn mày, đến bên giường ôm Bánh Bao vào lòng.

“Tôi muốn dẫn nó đi tắm, nhưng tên tiểu tử thối này không chịu nghe lời, cứ đòi ngủ ở chỗ anh.” Ô Thuần Nhã hung hăng trừng nam nhân, ý tứ rõ ràng là, đều tại anh, con tui trước kia vốn thực nghe lời, hiện tại thì hay rồi, dám làm ngược ý tui!

Nam nhân cúi đầu nhìn Bánh Bao trong lòng đang mở mắt mong chờ, chất giọng trầm ấm mang theo ý cười nói, “Vậy thì ngủ ở đây.” Không phải chỉ là ngủ cùng anh thôi sao, có gì khó đâu.

Ngủ, ngủ em gái anh ấy! (#‵′)!

Ô Thuần Nhã vươn tay chỉ vào Bánh Bao, quát nam nhân, “Trên đầu nó có vết thương không thể đè nặng lên, ngủ ở đây anh có thể trông chừng nó à? Sao hai người các người nói mãi không hiểu thế!”

Tư Không Viêm Nghiêu đảo mắt, nói với người sắp phát bệnh tâm thần kia, “Vậy em ngủ luôn ở đây là ổn rồi, ừm, cứ quyết định thế đi, anh đi tắm cho Bánh Bao, em thu dọn đi, thời gian cũng không còn sớm, không phải mai còn phải đi học sao, mau đi tắm rửa rồi lại đây ngủ là được.” Nói xong liền ôm Bánh Bao vào phòng tắm.

Ô Thuần Nhã nghe nam nhân lại nói một lèo như vậy thì có chút bất đắc dĩ, lần đầu tiên cậu gặp nam nhân này không phải anh giữ chữ như vàng sao? Hiện tại là thế nào, không có chuyện gì làm liền cho cậu một tràng dài thuyết giáo cậu, khả năng ngôn ngữ của anh vốn không tốt cơ mà!

Nghe tiếng nước vang lên trong phòng tắm, Ô Thuần Nhã chỉ có thể xoay người về phòng dành cho khách chuẩn bị quần áo cho Bánh Bao, không có biện pháp, cậu không đủ dũng khí lao vào phòng tắm giành Bánh Bao với anh đâu.

Nam nhân cởi quần áo của Bánh Bao, đứng vào bồn tắm đầy nước, rồi vươn tay ôm Bánh Bao béo trắng ngồi lên đùi mình.

“Lần sau không được chọc cho phụ thân tức giận .” Điểm lên mũi Bánh Bao, anh nghiêm mặt nói.

Tiểu Bánh Bao hai tay quẫy quẫy nước, gật đầu, non non nớt nớt nói, “Trên TV bảo, bao giờ ba mẹ ở cạnh nhau mới có bé con, Bánh Bao muốn có em trai em gái, thế thì phải để phụ thân và cha ở cạnh nhau mới được, chẳng lẽ không đúng ạ?” Ý tứ chính là, bé đây là đang tạo mưu kế tạo phúc lợi cho cha đó nha.

Tư Không Viêm Nghiêu tỏ vẻ áp lực rất lớn, bé con này quả là một lòng muốn có em trai em gái, nhưng em trai em gái dễ dàng có như vậy ư! Không biết cái đó là cần sự phối hợp của hai người ư! Không biết không phải chỉ cần ngủ chung là có thể ư! ╯▽╰, con của anh hình như là không biết thật. (Mới hơn ba tuổi biết thì có mà đại nạn nha haha!)

Anh thở dài đổ sữa tắm vào lòng bàn tay, chà sát sau đó nhẹ nhàng tắm cho thân mình trắng nõn non mềm của Bánh Bao, cười tà, “Con muốn em trai em gái đến vậy à?”

Bánh Bao gật đầu, bĩu môi, “Con còn muốn làm anh trai nữa.”

Tư Không Viêm Nghiêu hôn lên hai má bé, “Được! Nhưng mà phải đợi lâu một chút.”

“Vì sao?” Bánh Bao không hài lòng, trong mắt đầy khó hiểu.

Tẩy sạch bọt dính trên người bé, nam nhân cười nói, “Phải tẩm bổ cho phụ thân con đã.” Hôm nay lời Giang Võ nói anh đều nghe được hết, không chỉ nghe hết, còn ghi tạc trong lòng.

Bánh Bao cái hiểu cái không gật đầu, dù sao cha đã đáp ứng sẽ có em trai em gái cho mình rồi, vậy mình sẽ không sốt ruột nữa.

Ô Thuần Nhã về phòng tắm rửa thay bộ quần áo ngủ màu đen kẻ caro, cậu cầm quần đùi áo ba lỗ của Bánh Bao quay lại, đúng lúc Bánh Bao được Tư Không Viêm Nghiêu dùng khăn tắm to đùng bao quanh người đi ra từ phòng tắm.

Ô Thuần Nhã chạy nhanh đón Bánh Bao, đặt bé đứng trên giường, sau đó lau nước còn sót lại trên người bé, cúi đầu nhìn không chớp mắt mặc đồ lót cho Bánh Bao.

Tư Không Viêm Nghiêu buồn cười nhìn cậu ngoại trừ bàn chân, bàn tay, đầu lộ ra còn lại đều bị áo ngủ che kín, đây là đề phòng anh sao?

Nhìn Ô Thuần Nhã trải tấm đệm lót của Bánh Bao ở giữa giường, nam nhân mở miệng, “Em đặt vào trong đi.”

Ô Thuần Nhã mím môi, cậu cũng biết để Bánh Bao ngủ ở trong là tốt nhất, Bánh Bao buổi tối ngủ rất loạn, lúc nào cũng đạp chăn quơ chân, nghĩ một lúc cậu đặt tấm đệm lót vào trong, vỗ mông bé nói, “Không được tè dầm.”

Bánh Bao nhỏ lắc lắc mông bò vào trong, ngẩng đầu, nhăn mặt với phụ thân, “Còn lâu con mới tè dầm!”

“Được rồi được rồi, mau đi ngủ đi.” Ô Thuần Nhã dưới cái nhìn chăm chú của nam nhân đành không tình nguyện lên giường với Bánh Bao, nghiêng người đưa lưng về phía anh, nằm quay mặt về phía Bánh Bao.

Bánh Bao chu chu môi, phải cùng phụ thân hôn chúc ngủ ngon, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Ô Thuần Nhã nhẹ nhàng vỗ bụng nhỏ của Bánh Bao, vươn tay hất tóc trên trán bé sang một bên, nghe hô hấp của con chậm dần có quy luật, lúc này mới cảm thấy trái tim căng cứng giờ được buông lỏng.

Bánh Bao từ khi còn nhỏ đã rất ít bị thương, cho nên hôm nay nhìn thấy cục u to đùng trên trán con cậu đau lòng muốn chết, bằng không cậu không có khả năng nói chuyện với Tư Không Viêm Nghiêu như vậy.

Cảm giác được đệm giường bên cạnh lún xuống, còn có nhiệt độ cơ thể của nam nhân, cậu lại không tự chủ được khẩn trương.

Ô Thuần Nhã nhếch môi, đến khi bàn tay to kia cách áo ngủ nhẹ nhàng ma xát vùng thắt lưng mẫn cảm, cậu rốt cuộc không nhịn nổi nữa.

Trong bóng đêm cậu vẫn không quay đầu lại, nhưng hơi thở nam nhân phả lên cổ cậu cũng đủ khiến cậu nổi da gà.

“Anh…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.