Thề Ước Đỗ Quyên

Quyển 1 - Chương 33: Giả say đòi hôn




Nhà họ Giang đã nhiều đời làm nghề y, nghe nói năm xưa cụ tổ nhà họ Giang còn ở trong cung chuyên bắt mạch cho quý nhân, cái nghề Đông y này cứ thế nối tiếp đến hiện tại, Giang Võ là người duy nhất kế thừa Đông y trong nhà, anh hắn Giang Hán đã sớm chuyển sang học Tây y, giờ là chủ nhiệm ngoại khoa bệnh viện Nhân dân của X thị, còn hắn thì tự mở một phòng khám, kiêm luôn chức vụ bác sĩ cho hai vị thiếu gia nhà Tư Không, tuy nhiên, mấy người nhà Tư Không toàn là yêu quái biến thành, tám năm mười năm cũng không thấy sinh bệnh, vừa rồi nhận được điện thoại của Tư Không Viêm Nghiêu làm hắn còn sửng sốt một lúc, thẳng đến khi nam nhân cúp máy hắn mới biết mình không nghe nhầm.

Giao phòng khám lại cho một y tá, hắn lái xe đến biệt thự của Tư Không Dực Dương, trên đường hắn còn ngẫm nghĩ, mình chưa nghe nói nhị thiếu gia nhà Tư Không kết hôn mà? Vậy người vốn chưa kết hôn lại rống lên con tôi là sao? Hay mình thật sự đã nghe lầm? Thực ra là nói con của Tư Không Dực Dương?

Tư Không Viêm Nghiêu bế Bánh Bao về phòng ngủ siêu lớn của anh, Ô Thuần Nhã không nói gì, thấy anh đặt Bánh Bao lên giường xong thì xoay người vào phòng vệ sinh lấy khăn lông thấm ướt ra lau khuôn mặt khóc lóc tèm lem như diễn viên hí kịch của bé, cậu không dám chạm vào cục u sưng xanh xanh tím tím trên trán bé, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng.

Tư Không Viêm Nghiêu ngồi một bên nhìn cậu nôn nóng, “Thuần Nhã, đừng cuống quýt, bác sĩ sắp đến rồi.”

Không phòng bị đột nhiên bị anh gọi thân mật như vậy, Ô Thuần Nhã ngượng ngùng rồi…

Bánh Bao nhỏ ngồi dựa vào phụ thân bé, lúc này không đau như ban nãy nữa, thấy phụ thân ngượng ngùng mặt đỏ ửng, bé con kia còn vỗ vỗ móng cười nói, “Phụ thân xấu hổ xấu hổ (^O^)”

Ô Thuần Nhã trừng mắt, “Đầu hết đau rồi đúng không!”

Móng nhỏ lập tức ôm đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn từ cười hì hì chuyển qua đáng thương hề hề, “Đau ghê lắm (>_

Ô Thuần Nhã nhìn bé làm xấu cũng không so đo với nó, nghe thấy bước chân bên ngoài liền mau chóng ra mở cửa.

Tào quản gia đang định gõ cửa, thì bỗng dưng cánh cửa đã mở ra trước, hắn buông tay, hơi cúi người chào Ô Thuần Nhã, “Thuần Nhã thiếu gia, đây là Giang tiên sinh, bác sĩ của nhà Tư Không.”

Ô Thuần Nhã ngẩng đầu lên nhìn, sửng sốt, “Là anh?”

Giang Võ cũng sửng sốt, còn kinh ngạc chớp mắt mấy cái, ngu si tuôn ra một câu, “Tiểu mĩ nhân, lại gặp rồi.”

Đang ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ với con Tư Không Viêm Nghiêu lập tức hung hăng nhíu mày, cúi đầu hỏi Bánh Bao , “Phụ thân con từng gặp cậu ta?”

Bánh Bao nghi hoặc lắc đầu, “Chưa gặp….thì phải….”

Tư Không Viêm Nghiêu bị hai từ cuối cùng của bé làm cho hơi nghẹn một chút, sắc mặt trầm xuống. Anh nâng tay nhéo mặt cảnh cáo bé.

Tiểu tử thối, ranh mãnh mưu mô.

Giang Võ đáng khinh lách qua người Tào quản gia, tiến lại gần Ô Thuần Nhã, “Tiểu mĩ nhân, đã ba năm không gặp, thân thể vẫn tốt chứ? Bé con của cậu chắc lớn lắm rồi.”

Ô Thuần Nhã gật đầu, “Tôi ổn lắm, bác sĩ Giang mau kiểm tra vết thương trên đầu con tôi đi.” Nói xong cậu quay người về phòng trước. Không có biện pháp, cậu đối với những kiểu thân thiết như thế này luôn không biết ứng đối thế nào.

Tư Không Viêm Nghiêu lạnh lùng nhìn người đi sau Ô Thuần Nhã, giọng điệu lạnh băng nói, “Nhanh lên.”

Giang Võ run run, lập tức thu vẻ cười đùa trên mặt nhìn về một lớn một nhỏ trên giường, nghi hoặc nghiêng đầu, “Hóa ra anh thực sự đã kết hôn, con lớn thế này rồi, chậc chậc, quá phũ phàng, còn không nói cho tôi biết.”

“Câm miệng.” Gân xanh trên trán giật giật, Tư Không Viêm Nghiêu đột nhiên hối hận đã tìm tên điên khùng này tới khám cho con mình.

Giang Võ thức thời ngậm miệng, xoay người tiến sát Bánh Bao, nhìn trái nhìn phải, vươn tay nâng cằm bé lên, xem xét kĩ lưỡng.

Tư Không Viêm Nghiêu gắt gao nhìn chằm chằm vào cái móng đang chạm vào da thịt trắng nõn non mềm của con anh, nếu không phải tên này còn có chỗ dùng, thì nhất định anh sẽ dùng dao xẻ cái móng đó xuống! (#‵′)

“Sao rồi? Có vấn đề gì không?” Ô Thuần Nhã thấy hắn không nói lời nào mà chỉ quan sát khuôn mặt Bánh Bao, không khỏi khẩn trương hỏi.

“Chậc chậc, Tư Không Viêm Nghiêu, đời anh đã tu luyện được phúc khí gì, cư nhiên lại có đứa con xinh đẹp như vầy.” Giang Võ buông móng, động mồm.

Ô Thuần Nhã đứng một bên có vẻ không hài lòng cho lắm. Sao người này không nói về vết thương của Bánh Bao trước, không biết cậu đang lo lắm à!

Tư Không Viêm Nghiêu hung tợn trừng hắn một cái, “Nói mau!”

Giang Võ mở hộp thuốc tùy thân, lấy ra một đống chai chai lọ lọ đặt lên giường, “Nào, ngồi ngoan, để chú bôi thuốc cho cháu, bôi thuốc xong sẽ không đau nữa.” Hắn dáng vẻ hệt như một con sói ba đuôi, nhìn thấy Bánh Bao nhích dần về phía sau, lẽ nào vòng tay của cha bé ấm áp hơn.

Vươn tay đoạt lấy chai thuốc trong tay Giang Võ, Tư Không Viêm Nghiêu ôm con, “Để thuốc lại, nhớ ghi rõ hướng dẫn sử dụng rồi đi đi.”

Giang Võ cũng không để ý, đưa mấy lọ nhỏ cho Ô Thuần Nhã, “Lọ màu tím mỗi ngày bôi cho bé hai buổi sáng tối, còn lọ màu vàng thì để uống, một ngày một lần, đó là thuốc vitamin. Bé con này chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng lo. Bôi thuốc ba năm hôm là có thể tiêu sưng, cam đoan sẽ khôi phục hoàn toàn, nhưng mấy ngày này nhớ ăn ít đồ dầu mỡ, lúc ngủ chú ý cẩn thận không đè lên vết thương là được.” Nói xong hắn duỗi tay hẩy hẩy Ô Thuần Nhã, “Cậu ngồi xuống, để tôi xem cho cậu.”

Ô Thuần Nhã sửng sốt, bị hắn kéo ngồi xuống, sau đó cổ tay trái lập tức bị hắn nắm lấy.

Giang Võ cẩn thận xem mạch, sắc mặt không tốt nói, “Thân thể cậu cứ tiếp tục như vậy mai sau muốn sinh con lần nữa sẽ rất khó khăn!” Lời này nói xong còn trừng Tư Không Viêm Nghiêu.

Ô Thuần Nhã bị hắn nói đỏ ửng mặt, theo phản xạ nhìn nam nhân đang nhíu mày bên kia.

Bánh Bao nghe lời này cũng không yên, cố bỏ qua cái trán còn ẩn ẩn đau, bé mau chóng chạy tới tựa vào người phụ thân bé, khẩn trương cực kì hỏi, “Chú bác sĩ, phụ thân còn có thể sinh cho Bánh Bao thiệt nhiều thiệt nhiều em trai em gái nữa đúng không!”

“Phụt!” Giang Võ nhìn đôi mắt to ngập nước tràn đầy khẩn trương cùng chờ mong kia, không nhịn được bật cười.

“Có thể, chỉ cần phụ thân cháu điều trị cho tốt, có thể sinh cho cháu cả một đội bóng em trai em gái.” Nói xong lời này tự mình cảm thấy buồn cười trước, bé con này có suy nghĩ thật sáng tạo, coi phụ thân nó là heo sao! Còn sinh thiệt nhiều thiệt nhiều…

Tư Không Viêm Nghiêu đối với cuộc đối thoại giữa Bánh Bao và Giang Võ cảm thấy vô cùng hài lòng, không tồi, chỉ có một mình Bánh Bao sẽ rất cô đơn, hẳn là nên sinh nhiều thêm mấy đứa, hơn nữa khi ấy Bánh Bao cũng có chuyện để làm, sẽ không gây trở ngại thế giới hai người của bọn họ nữa.

Ô Thuần Nhã thật là hết chỗ nói, sao có thể nói chuyện trên người cậu như thế chứ.

“Thuốc.” Tư Không Viêm Nghiêu nhìn biểu tình của cậu liền biết cậu không thèm để tâm đến chuyện này, cho nên tự mình mở miệng đòi Giang Võ thuốc.

Giang Võ cũng không giấu diếm gì, nói, “Tôi về phối tốt thuốc sẽ gọi điện cho anh, anh bảo quản gia đến lấy. Đúng hạn uống thuốc một hai năm sẽ thấy hiệu quả.” Nói xong còn quăng một ánh mắt “Anh hiểu đấy” với anh…

“Rồi, tiền đưa cậu sau, đi đi.” Dùng xong thì vứt, đây là phương pháp thực hiện số một của Tư Không Viêm Nghiêu.

“Được, mai bảo quản gia đến chỗ tôi lấy thuốc, nhưng mà tôi phải nói cho anh biết, thân thể hiện tại của cậu ấy không chịu nổi nhu cầu sinh lí của anh đâu, cho nên anh phải nhẫn nhịn chịu đựng thỏa đáng đấy.”

Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, anh đã cấm dục ba tháng rồi đó được không.

Ô Thuần Nhã ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện mà mặt đỏ bừng, tuy rằng cậu đã quyết định thử ở cùng Tư Không Viêm Nghiêu, nhưng cũng không có nghĩa hai người có thể tiến triển nhanh đến như vậy.

Nhưng mà Nhã Nhã yêu quý của chúng ta à, cậu không nghĩ tới, nhưng không có nghĩa là cha của thằng con cậu không nghĩ tới, lại càng không có nghĩa con cậu cũng không nghĩ tới nhé! Cậu không nghe con cậu nói thích có thiệt nhiều thiệt nhiều em trai em gái đó sao!

“Tôi đi đây, tạm biệt.” Thu dọn tốt hòm thuốc, Giang Võ tiêu sái phất tay với ba người, rời đi.

Ô Thuần Nhã tiễn người xong liền đi về phòng bếp, nói với đầu bếp hôm nay làm đồ ăn thanh đạm một chút.

Trong phòng, Bánh Bao nhỏ ngồi trên đùi Tư Không Viêm Nghiêu, ngẩng đầu nhìn cha bé , đôi mắt kia còn vô cùng nghiêm túc yêu cầu với cha, “Muốn em trai em gái.”

Nam nhân nở nụ cười, cơn tức giận còn sót dưới đáy lòng vì yêu cầu này của con mà bay sạch.

“Được.” Con anh muốn có em trai em gái, anh thân là cha tất nhiên phải cố gắng chút rồi.

Ô Thuần Nhã không biết, Bánh Bao nhỏ lại một lần nữa bắt cậu đem bán, đương nhiên, bây giờ không phải là vì bánh ngọt, mà là Bánh Bao muốn có em trai em gái cơ. Cho nên…mọi người hiểu rồi đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.