Thề Ước Đỗ Quyên

Quyển 1 - Chương 28: Bàn xát!




Ô Thuần Nhã trong bếp bận bịu mấy tiếng, cậu cũng không làm gì phức tạp, buổi sáng cậu đã ủ sẵn bột bánh, giờ tay chân lưu loát chuẩn bị nhân, làm cho hai nhóc Bánh Bao và Cảnh Hoán ít bánh bao hấp.

Bởi vì làm cho hai đứa nhỏ, cho nên bột bánh mềm mềm đều được tạo thành các loài động vật nhỏ đáng yêu như nhím con, thỏ con, cún con, mèo con vân vân các loại. Cậu còn cẩn thận ép các loại rau thành nước, và cà rốt, bí đỏ, khoai lang tím, rồi cùng trộn với bột, tạo thành các khối bột nhiều màu.

Ngửi thấy mùi thơm, Tư Không Cảnh Hoán đứng ngồi không yên, nhóc chầm chậm đi đến phòng bếp, liền nhìn thấy Ô Thuần Nhã đang đưa tay lau vết bẩn dính trên mặt.

“Thúc thúc cái gì đây ạ, thơm quá đi.” Cái mũi nhỏ ngửi ngửi, Cảnh Hoán nuốt nước miếng.

“Ha hả, thúc làm ít bánh bao nhiều màu cho con và Bánh Bao ăn, chờ một chút, lập tức xong ngay đây.” Nhéo nhéo mũi nhóc, Ô Thuần Nhã đứng thẳng đấm đấm thắt lưng, vừa rồi cúi người nặn bánh bao, nên giờ thắt lưng cậu hơi đau.

Đang nói chuyện thì Tào quản gia cầm điện thoại đưa cho Ô Thuần Nhã nói: “Nhị thiếu gia tìm cậu.”

Cười với Tào quản gia , cậu nhận điện thoại nhẹ giọng nói, “Là tôi.”

“Phụ thân! Bánh Bao đói bụng!” Chất giọng mềm mại non nớt của Bánh Bao vang lên từ đầu bên kia, Ô Thuần Nhã cười khẽ, cậu có thể tưởng tượng biểu tình của bé có bao nhiêu đáng thương.

Nắm tay Cảnh Hoán dắt nhóc vào phòng khách, Ô Thuần Nhã cười nói với Bánh Bao: “Buổi trưa không có ăn no sao?”

Bánh Bao dựa trên bàn làm việc bằng gỗ mun của Tư Không Viêm Nghiêu , chổng mông đè lên tay cha bé, bất mãn chu miệng, “Cơm ở căng tin của công ty cha không thể ăn được, phụ thân, con đói quá.”

Tư Không Viêm Nghiêu  nâng tay vỗ vỗ mông bé, thằng bé này không thích ăn đồ trong căng tin, anh đã nói sẽ đưa bé ra ngoài ăn rồi,nhưng bé lại không đồng ý, vậy mà giờ lại đi cáo trạng với phụ thân bé.

Lấy điện thoại từ tiểu móng vuốt của Bánh Bao, Tư Không Viêm Nghiêu nói vào điện thoại, “Hôm nay bận, đến đưa cơm.”

Ô Thuần Nhã khóe miệng co rúm, vừa định cự tuyệt thì bên kia đã cúp máy.

Tư Không Cảnh Hoán ngẩng đầu lên nhìn cậu, khó hiểu kéo kéo ống tay áo cậu, “Là Bánh Bao ạ?” Vừa rồi nhóc nghe được giọng Bánh Bao nha.

“Ừ, Nhị thúc con tăng ca, Bánh Bao nói đói bụng, đợi chút nữa thúc sẽ mang cơm đến cho họ.” Thở dài, Ô Thuần Nhã không tình nguyện nói với nhóc.

Cảnh Hoán gật đầu, “Bảo lái xe đưa thúc đi.” Nhóc vẫn luôn lo lắng cho Bánh Bao, muốn em ấy có cơm canh nóng hổi ăn.

“Đã biết, thưa tiểu thiếu gia.” Điểm điểm mũi nhóc, Ô Thuần Nhã xoay người đi vào phòng bếp, bánh bao hấp đã xong. Thôi kệ, dù sao làm cũng nhiều, đủ cho bọn họ ăn.

Chuẩn bị hai chiếc hộp giữ ấm, Ô Thuần Nhã mặc áo khoác lần trước Tư Không Viêm Nghiêu  mua cho, thu đến, chẳng mấy chốc thời tiết cũng trở lạnh, thân nhiệt cậu vốn hơi thấp, cho nên khi mặc chiếc áo khoác dài mỏng màu kem này cũng không cảm thấy nóng. Nghĩ nghĩ cậu lại quay vào lấy thêm áo khoác cho Bánh Bao, sợ tối về trời sẽ lạnh.

“thúc  đi đường cẩn thận.” Cái miệng nhỏ nhồi đầy bánh , Tư Không Cảnh Hoán thấy cậu đi ra liền phất phất tay nhỏ nói.

“Ừ, con ngoan ngoãn ở nhà, ăn no nghỉ một chút rồi bảo Tào quản gia  đỡ về phòng, không được tự mình cậy mạnh biết chưa.” Nhóc con này rất hiếu thắng, nếu không dặn dò nhất định nhóc sẽ tự mình đi về phòng.

Ngoan ngoãn gật đầu, Tư Không Cảnh Hoán cười cười với cậu.

Quản gia đưa hai chiếc hợp giữ ấm cho Ô Thuần Nhã, “Đã phân phó lái xe đưa cậu đi, cậu đi thong thả.”

“Cảm ơn.” Trên mặt mang theo tươi cười, Ô Thuần Nhã lễ độ cảm ơn. Cậu vẫn luôn khách khí như vậy.

Tư Không Viêm Nghiêu  chăm chú đọc văn kiện rồi kí tên, sau đó ngẩng đầu nhìn Bánh Bao ngồi một góc trên sofa ở đối diện chơi nặn đất nặn. Anh đi lại ngồi xuống bên cạnh bé, chỉ vào một vật thể đặt trên bàn hỏi, “Đây là cái gì?”

Bánh Bao không ngẩng đầu, hai tay bé còn đang bận nặn nặn, “Thỏ ạ.”

…Thỏ? Thỏ nhà ai lại đầu to người nhỏ, thỏ nhà ai lại màu tím như thế này!

“Còn đây?” Chỉ vào vật thể màu lam bên cạnh, Tư Không Viêm Nghiêu lại hỏi.

“Mèo.” Lúc này bé con ngẩng đầu lên, mắt to lóe sáng đầy chờ mong nhìn cha bé.

“…Giỏi lắm, Bánh Bao làm tiếp đi.”

Đối với việc con mình nặn cái này cái nọ, Tư Không Viêm Nghiêu  tuyệt đối sẽ không theo bé động thủ động não, ai quan tâm bé nặn ra hình dạng gì chứ, loại hình thủ công này anh cũng không am hiểu lắm.

Ô Thuần Nhã đến cửa chính của công ty nhà Tư Không thì xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà chọc trời cao ngất, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy tòa nhà nào khí thế như thế.

Cậu nói lời cảm ơn với lái xe, “Anh về trước đi, không cần chờ tôi.”

Lái xe gật đầu, rời đi. Những người giúp việc ở biệt thự của Tư Không Dực Dương đều là từ nhà chính của nhà Tư Không tới, cho nên việc xuất hiện một cậu trai trẻ và một đứa nhỏ khiến tất cả bọn họ đều ngạc nhiên.

Vẻ ngoài Ô Thuần Nhã rất thanh tú, cao 1m78, dáng người hơi gầy, càng khiến thân hình cậu nhìn thêm thon dài.

Tiếp tân ở đại sảnh nhìn thấy cậu bước vào liền sửng sốt, thấy cậu đi về phía mình, cô mỉm cười, “Tiên sinh, xin hỏi ngài tìm ai?”

Ô Thuần Nhã không biết chức vị của Tư Không Viêm Nghiêu , đành phải nói, “Tôi đến tìm Tư Không Viêm Nghiêu.”

Dương Hân bị nụ cười của cậu mê hoặc chớp mắt mấy cái, sau đó khi nghe thấy cái tên cậu nói thì khẽ nhíu mày, cao thấp đánh giá cậu, nhìn thì nhã nhặn lịch sự, chẳng lẽ lại cũng đến quyến rũ tổng giám đốc?

Tống Thụy vào cửa nhìn thấy tiếp tân đang nói chuyện với Ô Thuần Nhã, hắn đi tới đứng cạnh cậu, nhìn cậu một cái, sau đó nói với Dương Hân, “Tôi đến tìm tổng giám đốc, hôm qua tôi đã tới rồi.”

Dương Hân nhớ rõ hắn, cho nên gật đầu, “Tổng giám đốc đang ở trong văn phòng, anh có thể trực tiếp đi lên.” Vị này cô coi như biết, là tiểu công tử nhà họ Tống, nghe nói mới từ nước ngoài trở về, không ngờ cũng quen biết tổng giám đốc.

Ô Thuần Nhã nhướn mày nhìn Tống Thụy xoay người rời đi, tuy cậu chưa từng làm việc ở các công ty lớn, nhưng cậu biết những người này coi trọng gia cảnh.

Bị người ta coi nhẹ rõ ràng cậu cũng không tức giận, lấy điện thoại ra, sau đó đi đến một góc vắng, nhấn nút gọi.

Tư Không Viêm Nghiêu  đang bế Bánh Bao ngồi trên sofa xem sách ảnh của trẻ con, Bánh Bao chỉ vào chú heo màu hồng nhạt nói, “Phụ thân bảo đây chính là con, con mới không có béo như nó đâu, có đúng không cha?”

Tư Không Viêm Nghiêu  cúi đầu nhìn khuôn mặt phúng phính tròn xoe của con, lại nhìn chú heo béo mà đầu ngón tay nho nhỏ thịt thịt của bé chỉ vào, gật đầu, “Con đẹp hơn nó.” Cũng béo hơn nó, nhưng vế sau anh không nói ra, nếu không bé lại giận lẫy.

Lúc này di động của anh vang lên, anh cầm lên vừa thấy tên liền lập tức nghe máy, “Tới rồi?” Trong giọng nói còn có chút kinh hỉ.

“Ừ, ở dưới lầu.” Ô Thuần Nhã thình lình nghe phải giọng điệu kia của anh còn không thích ứng kịp.

“Tôi bảo thư kí xuống đón em.” Nói xong anh cúp máy, đứng dậy gọi thư kí đi đón tiếp Ô Thuần Nhã.

Anh vừa muốn xoay người quay về văn phòng đã nghe có tiếng người gọi mình từ phía sau.

“Viêm Nghiêu ca ca~”

Tư Không Viêm Nghiêu  nhíu mày, sao người này lại tới nữa. Hôm qua khi hắn tới anh đã lấy cớ có cuộc họp quan trọng đuổi người đi, giờ lại đến làm gì.

“Có việc?”

Tống Thụy tiến lên giữ chặt tay anh, lắc lắc, hắn một chút cũng không để ý toàn thân Tư Không Viêm Nghiêu  đang tản mát khí lạnh khác thường.

“ Viêm Nghiêu ca ca hôm nay anh không phải họp nữa đúng không? Sắp đến giờ tan làm rồi, hay là buổi tối anh đi ăn với em đi, hôm qua em tìm được một nhà hàng chuyên đồ Thượng Hải rất đặc sắc, anh đi cùng em nhé.” Cặp mắt hoa đào to thiệt to nhìn Tư Không Viêm Nghiêu đầy chờ mong, khuôn mặt Tống Thụy rất giống búp bê, tuy hắn cố ý làm biểu tình này nhưng thật ra cũng được coi là đáng yêu.

Cơ mà đối với Tư Không Viêm Nghiêu, lúc này anh chỉ thấy phiền toái, anh ghét nhất là bị kẻ khác quấn quýt lấy mình như thế này, mặc kệ là nam hay nữ, nhất là khi một chàng trai trưởng thành 24 tuổi ở trước mặt mình làm vẻ mặt thẹn thùng đáng yêu, chỉ khiến anh thấy chán ghét, nào có đáng yêu như con nhà mình?

“Tăng ca.” Nói xong liền đẩy cửa vào phòng.

Tươi cười trên mặt Tống Thụy cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, hắn đi theo Tư Không Viêm Nghiêu  vào văn phòng, “Vậy em chờ  Viêm Nghiêu ca ca tan làm là được rồi, dù sao chút nữa anh cũng phải ăn cơm, em còn chưa đói, chờ anh bận xong cùng đi cũng được.” Hắn căn bản không phát hiện trong phòng còn một vật sống, trong mắt chỉ có mỗi bóng dáng Tư Không Viêm Nghiêu .

“Không rảnh.” Sắc mặt Tư Không Viêm Nghiêu  trầm xuống, nếu không phải đời trước nhà Tống và nhà Tư Không quan hệ không tồi, thì anh đã sớm đá văng tên bám dai này.

“Sao lại không rảnh,  Dực Dương ca ca nói gần đây anh cứ tan làm là trở về nhà, Viêm Nghiêu ca ca anh gạt em.” Tống Thụy ủy khuất mím môi, nếu hắn làm biểu tình này với người đàn ông khác, có thể còn được an ủi dỗ dành, đáng tiếc, Tư Không Viêm Nghiêu lại  không có hứng thú ấy.

Bạn nhỏ Ô Trạch Vũ híp mắt, người đàn ông chạy sau mông cha mình là ai đây? Lớn lên khá xinh đẹp, nhưng sao lại quấn người thế, không thấy sắc mặt cha rất lạnh rồi à!

Cầm tập tranh để qua một bên, Bánh Bao ngồi trên sofa kêu, “cha, bế con!” Đôi giầy thể thao của bé sớm đã bị quăng đi từ lúc nào, lúc này tất cũng không đi, đôi chân đầy thịt giẫm lên sofa lắc lư.

Tư Không Viêm Nghiêu  xoay người ôm bé ngồi lên người mình, trên tay còn cầm một chiếc tất hình con ếch xanh, ngốc nghếch mang vào cho bé, dáng vẻ thâm tình chuyên chú kia, nhìn không biết còn tưởng anh đang kí kết hợp đồng gì quan trọng!

Bánh Bao ngoan ngoãn để Tư Không Viêm Nghiêu  đùa nghịch, tuy rằng bị đùa nghịch rất không thoải mái, nhưng vì cần chú ý người kia, nên bé nhịn!

Tống Thụy trợn to mắt, kinh ngạc nhìn một lớn một nhỏ trên sofa.

“Bé này là ai vậy?” Vừa rồi hắn nghe đứa nhỏ gọi Viêm Nghiêu ca ca là cha, không không không, nhất định không phải như hắn nghĩ đâu.

“Con tôi.” Tựa hồ muốn đả kích hắn, Tư Không Viêm Nghiêu  lạnh lùng trả lời.

“Em…”

“Tổng giám đốc, người ngài bảo tôi đến đón đã tới.” Thư kí đẩy cửa, cắt ngang lời Tống Thụy.

Nghiêng người, Ô Thuần Nhã mỉm cười cảm ơn thư kí, sau đó đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.