Thề Ước Đỗ Quyên

Quyển 1 - Chương 1: Nữ 'chó săn'




01. Nhật ký mang thai

Bảy tháng mang thai...

Bụng Phạm Tử Tử bây giờ đã to ra. Nàng đi đứng khó khăn, ăn cũng không được nhiều. Quách Lưu Thần canh nàng như mèo canh chuột, hễ nàng đòi đi đâu, hắn nhất quyết sẽ ngăn cản ngoại trừ đi... vệ sinh. Nhìn nàng cực khổ như vậy hắn cũng không đành, biết vậy đã không cho nàng mang thai rồi. Nhưng như vậy cũng có ích. Từ ngày nàng có thai, mặt tròn trịa ra hẳn, trông càng đáng yêu, thân hình mập mạp như quả bóng. Nhiều lần nàng thủ thỉ với hắn, sau khi hạ sinh sẽ giảm cân, mập béo như vậy rất xấu. Hắn thở dài, lo xa gì chứ, nàng như vậy nhìn rất đẹp và dễ thương.

Tám tháng mười ngày mang thai...

Hôm nay Phạm Tử Tử suýt chút sảy thai vì thói hậu đậu của nàng. Đang ăn cơm, đột nhiên thấy con chuột ngộ ngộ ở góc cửa, nàng đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra, ai ngờ vấp phải thứ gì đó liền té, may mà Quách Lưu Thần giữ lại kịp nếu không thì bảo bối trong bụng đã không còn rồi.

Tám tháng hai mươi mốt ngày mang thai...

Đột nhiên Phạm Tử Tử dở chứng nhõng nhẽo đòi hắn dắt đi thả diều. Quách Lưu Thần sai người làm con diều thật to đầy đủ màu cho nàng. Phạm Tử Tử thích lắm ngồi chơi cả buổi chiều, hắn gọi mãi không chịu về.

Chín tháng mang thai...

Nàng ngồi trong phòng suy tư, không biết là con trai hay gái.

Chín tháng năm ngày mai thai...

Quách Lưu Thần đem cháo đến cho nàng, bắt nàng ăn hết không được chừa lại như mọi hôm.

Chín tháng chín ngày...

Phạm Tử Tử nằm trên giường, cảm giác có cái gì đó sắp chui ra khỏi bụng. Đau đớn, hồi hộp, vui mừng, lo lắng... xen lẫn vào cảm xúc của nàng.

Chín tháng mười ngày...

Phạm Tử Tử hạ sinh một trai, một gái khiến Hoàng Thái Hậu và mọi người vui mừng hết sức. Ở đây không nói về Quách Lưu Thần, là bởi vì trong lúc nàng sinh, hai tiểu tử đó ngoan cố không chịu chui ra khiến nàng sống dở chết dở. Hắn liền hối hận không muốn sinh con để nàng chịu đau khổ.

Nhìn hai đứa con nằm cạnh, Phạm Tử Tử vui mừng đến phát khóc hại hắn phải luống cuống tìm khăn lau nước mắt cho nàng.

02. Đặt tên.

Thực sự thì Phạm Tử Tử nghĩ ra rất nhiều tên hay cho hai đứa nhóc. Nàng nói với hắn liền bị hắn từ chối.

Hai người cãi nhau suốt đêm, cuối cùng Hoàng Thái Hậu phải giảng hoà và xử lí, con trai do Phạm Tử Tử đặt, con gái Quách Lưu Thần đặt.

Cuối cùng, chốt lại, con trai tên Quách Tử Lưu. Con gái là Quách Tử Ngọc. (Ôi dào~)

03. Gia đình họ thật giống nhau.

Con gái giống cha, con trai giống mẹ. Hoặc là con trai giống cha, con gái giống mẹ.

Ừ thì, quả thật là như vậy. Tử Ngọc thừa hưởng nét đẹp từ mẹ, đôi mắt to tròn, đen láy, da trắng, mày phượng đậm và dài. Nhưng tính cách lại trầm tĩnh và lạnh lùng như Quách Lưu Thần, khó gần, đặc biệt chỉ thích chơi với cha và mẹ.

Tử Lưu giống cha, môi mỏng, khuôn mặt góc cạnh, da trắng. Tính tình y như mẹ, quậy phá, linh hoạt, láu cá.

Ai nhìn vào cũng trầm trồ, đúng là gia đình họ rất giống nhau.

04. Mẩu chuyện nhỏ: Khi gia đình Hoàng Thượng ăn cơm cùng nhau.

Giờ cơm là giờ đáng sợ nhất đối với Tử Lưu, bởi vì một lý do đơn giản: Khó nuốt.

Hẳn là từ nhỏ mẫu thân cho uống sữa và ăn cháo nên đã quen, cơm lại dẻo, phải nhai nên Tử Lưu không thích là phải.

Hôm nay, giờ cơm trễ hơn mọi ngày, Phạm Tử Tử cùng Quách Lưu Thần ngồi vào bàn ăn, Tử Lưu và Tử Ngọc ngồi ở đối diện. Nàng mỉm cười:

- Các con đói chứ?

Tử Ngọc gật đầu. Tử Lưu lại giả vờ ngó đi chỗ khác.

Phạm Tử Tử huých tay nhẹ vào hông Quách Lưu Thần, hắn trừng mắt nhìn nàng, sau đó nghiêm giọng:

- Ăn đi.

Phạm Tử Tử muốn đập đầu xuống đất. Ý của nàng là bảo hắn khuyên Tử Lưu một câu đi, chẳng những không khuyên mà hắn còn làm không khí trở nên căng thẳng hơn nữa. Đúng là khổ thật mà.

Nàng gắp một miếng thịt vào chén Tử Lưu:

- Ăn đi Lưu nhi.

Tử Lưu vẫn không động đũa, Phạm Tử Tử phồng má, cắn một miếng thịt rồi nói lớn:

- Thịt ngon thế này mà có người không ăn được, đúng là buồn thay nha.

Thấy mẫu thân có ý chọc đến mình, Tử Lưu nhăn mặt, sau đó định leo xuống thì Tử Ngọc nói:

- Làm anh mà không ăn được cơm, xứng đáng làm anh của em sao?

Tử Lưu thấy động đến lòng tự trọng của mình liền nổi cáu:

- Được, ăn thì ăn.

Cuối cùng Tử Lưu cũng chịu ăn, vài ngày sau nhờ có lời trêu chọc của Tử Ngọc mới khá hẳn lên. Phạm Tử Tử thấy vậy thì rất mừng. Nhưng Tử Ngọc đã mắc bệnh giống Tử Lưu, không chịu ăn rau. Thế là Tử Lưu nói:

- Làm em mà không ăn được rau, xứng đáng làm em của Tử Lưu ta sao?

Phạm Tử Tử bó tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.