Thế Tử Hung Mãnh

Chương 25




Thượng Trang xoay người nhìn ra cửa. Nguyên Duật Diệp cau mày, mở miệng gọi: "Trương Liêu!"

Trương Liêu đẩy cửa đi vào, bẩm báo: "Hoàng Thượng, tin tức mới truyền tới, ngài..."

"Hoàng Thượng..." Thượng Trang lo lắng nhìn hắn, nàng biết hắn sốt ruột hơn tất cả mọi người. Vừa nghe tới kế sách để Linh Khuyết ve sầu thoát xác xuất cung, giờ phút này nghĩ lại nàng không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ hắn...

Nguyên Duật Diệp nhìn nàng, bỏ lại một câu "Ta đi xem" rồi lập tức ra ngoài.

Trương công công run sợ, vội vàng theo sau.

Phục Linh chạy vào, vội hỏi: "Tiểu thư, có chuyện gì vậy? Nô tỳ nghe nói phải đi lấy nước? Chuyện kia là sự thật sao?"

Lúc này, Thượng Trang lại không hề lo lắng, có lẽ là Nguyên Duật Diệp tự mình hạ lệnh. Nàng chỉ cười một tiếng, nói: "Khánh Hợp Cung bốc cháy, ngươi nghe xong không phải rất vui hay sao?" Dứt lời, nàng xoay người vòng qua tấm bình phong, ngồi ở mép giường.

Phục Linh không khỏi nhíu mày theo sau, đứng cạnh nàng, nghi hoặc hỏi: "Tiểu thư vui đùa gì vậy, tính tình của nô tỳ người còn không biết sao? Nếu thật xảy ra chuyện, người sao có thể trấn định như vậy?" Tuy nàng dù sáng hay tối cũng mắng nữ tử của Khánh Hợp Cung kia, nhưng tiểu thư nhà mình lại không phải người hả hê khi kẻ khác gặp chuyện.

Thượng Trang chỉ cười, không nói. Nếu thật sự xảy ra chuyện, nàng đương nhiên không thể cười nổi, nàng đoán bên kia hẳn sẽ không có việc gì, chỉ là không ngờ hành động của Nguyên Duật Diệp lại nhanh như vậy.

Thời điểm Nguyên Duật Diệp đuổi tới Khánh Hợp Cung, nơi này đã bị mây mù phủ kín. Trái tim hắn trầm xuống, nhanh chóng chạy qua, bên ngoài, thị vệ cấm quân đang chỉ huy cứu hỏa, cung nhân ra ra vào vào không khỏi hỗn loạn.

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài không thể qua." Thấy hắn nâng bước định xông lên, Trương công công vội kéo ống tay áo hắn lại, khuyên nhủ.

Nguyên Duật Diệp nhíu mày, không qua đó, hắn sao có thể an tâm?

Tiếp tục đi về phía trước, hắn lạnh giọng hỏi: "Tình hình sao rồi?"

Một thị vệ tiến lên bẩm báo: "Hồi Hoàng Thượng, thế lửa không lớn, chỉ là nương nương vẫn còn ở trong tẩm cung. Hiện tại lửa đã nhỏ đi rất nhiều, không thể lan ra các cung khác."

"Cái gì? Linh Thục Viện đâu?" Hắn vừa hỏi vừa tiến về phía trước.

"Hoàng Thượng!" Trương công công gấp tới độ phải lau mồ hôi, vội vàng theo sau.

Thị vệ cũng tiến lên, trầm giọng bẩm báo: "Nương nương vẫn còn trong tẩm cung."

Nghe vậy, sắc mặt Nguyên Duật Diệp lập tức thay đổi, thời điểm đi vào, nhìn cửa tẩm cung cơ bản đã bị cháy tới hư hỏng hoàn toàn, có cung nhân chuẩn bị xông vào, hắn không nói một câu đã vọt lên.

Trương công công sợ tới không kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo, một mặt hét lớn: "Có ai không? Còn không mau ngăn Hoàng Thượng lại!" Đám cháy trước mặt, hắn sao có thể để Hoàng Thượng mạo hiểm như vậy?

Sắc mặt bọn thị vệ đều thay đổi, người gần hắn nhất vội cuống quít duỗi tay nhưng vẫn không kịp, chỉ biết vội vàng đuổi theo.

"Linh Khuyết! Linh Khuyết!" Trong tẩm cung không bị thiêu rụi, chỉ có khói mù bốn phía.  Hắn không khỏi dùng ống tay áo che mũi, hết lần này tới lần khác gọi, "Linh Khuyết! Linh Khuyết!... Khụ khụ..."

Không thấy gì cả, hắn mở miệng, lại nhịn không được mà ho khan.

"Tìm Hoàng Thượng! Mau tìm Hoàng Thượng!" Phía sau truyền tới thanh âm lo lắng của Trương công công.

Giờ phút này, Nguyên Duật Diệp không quản nhiều như vậy, chỉ trực tiếp xông lên. Bên giường, hắn tựa hồ nhìn thấy một nữ tử ngã dưới đất.

Trái tim thoáng động, hắn vội xông lên, gọi: "Linh Khuyết!"

Nữ tử nhắm chặt hai mắt, có gọi thế nào cũng không tỉnh, dường như đã mất tri giác. Nguyên Duật Diệp cúi người ôm lấy nàng, xoay người lao ra.

Trương công công mơ hồ nhìn thấy một bóng người, còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đụng phải người nọ. Chăm chú nhìn một lúc, hắn giật mình mở to hai mắt, thì ra là Hoàng Thượng!

"Hoàng..." Vừa mở miệng, Trương công công đã thấy Nguyên Duật Diệp ôm nữ tử trong lòng vượt qua hắn, lao thẳng ra ngoài.

Người bên ngoài thấy Nguyên Duật Diệp ra, ai nấy cũng đều đưa mắt nhìn nữ tử trong lòng hắn.  Hắn không dừng bước, trực tiếp đi thẳng về phía trước, lớn tiếng kêu: "Truyền thái y!"

Cẩn thận đặt nữ tử trên giường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này tựa hồ đã không còn nhịn được mà liên tục ho khan.

Trương công công vội đỡ hắn, mở miệng hỏi: "Hoàng Thượng sao rồi?"

Hắn lắc đầu, chẳng qua là hít chút khói đặc mà thôi. Ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt tái nhợt của nữ tử, trái tim hắn căng cứng, nàng ngàn vạn đừng xảy ra chuyện!

"Hoàng Thượng có bị thương ở đâu không?" Trương công công tỉ mỉ kiểm tra một hồi, thấy y phục hắn không có chỗ nào tổn hại mới thoáng yên tâm.

Nguyên Duật Diệp lúc này mới hoàn hồn, trầm giọng phân phó: "Cho người điều tra nguyên nhân hỏa hoạn." Nội cung luôn nâng cao phòng bị, nước đều để sẵn trong vạt của các cung, lần này Khánh Hợp Cung đột nhiên bốc cháy, hắn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

Trương công công vội vàng gật đầu, nhận lệnh: "Vâng, nô tài đi ngay." Dứt lời, hắn lập tức xoay người ra ngoài.

Thái y đã tới, nghiêm túc tiến lên bắt mạch cho Linh Khuyết, trầm ngâm một lát mới mở miệng: "Hồi Hoàng Thượng, nương nương là vì hít quá nhiều khói nên mới ngất xỉu, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một lát sẽ không sao."

"Thật sự không có chuyện gì?" Nguyên Duật Diệp xác nhận.

"Vâng, xin Hoàng Thượng yên tâm." Thái y trịnh trọng gật đầu, "Thần lập tức cho người đi nấu thuốc."

Thấy Nguyên Duật Diệp gật đầu, lúc này hắn mới đứng dậy lui xuống.

Hai cung nữ khom người tiến vào, run rẩy quỳ xuống.

Nguyên Duật Diệp liếc nhìn các nàng, thanh âm bình tĩnh mà hỏi: "Bên người Linh Thục Viện tại sao một kẻ hầu hạ cũng không có hả?"

Cung nữ sợ tới nức nở: "Hoàng Thượng, nương nương nói... Nương nương nói không cần người hầu hạ, cho nên nô tỳ mới dám dẫn mọi người lui xuống."

Cung nữ còn lại phụ họa: "Đích thật là nương nương hạ lệnh, xin Hoàng Thượng minh xét."

Nguyên Duật Diệp chỉ nhìn các nàng, lạnh giọng: "Hầu hạ chủ tử không tốt, các ngươi còn ở lại làm gì? Người đâu, lôi bọn họ xuống..."

"Hoàng Thượng... Khụ khụ..." Nữ tử trên giường đã tỉnh, đúng lúc nghe thấy giọng hắn tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.