Thế Tử Gia, Đừng Làm Loạn!

Chương 8




Ánh trăng nhẹ nhàng bao phủ lên khuôn mặt trắng xinh của nàng, làn gió nhẹ

đùa nghịch trên từng lọn tóc còn thoang thoảng hương thơm. Quách Hạo Nghiên

đưa tay miết nhẹ gò má nàng. Cuối cùng nàng cũng hoàn toàn thuộc về hắn,

nhưng tại sao, trong lòng hắn một chút vui vẻ cũng không có. Hạo Nghiên khẽ thở

dài, hắn từ bao giờ lại ép buộc nữ nhân phải ở bên mình, từ bao giờ lại khao khát

trái tim một nữ nhân đến thế. Có lẽ, hắn đã thay đổi rồi, vì nàng mà thay đổi rồi…

Khả Giai Dĩnh an ổn ngủ, nàng khẽ ưm một tiếng rồi quay mặt, tránh xa sự tiếp

xúc thân mật của hắn. Trong giây lắn, trái tim hắn thắt lại đau đớn. Ngay cả trong

mơ, nàng cũng không muốn lại gần hắn như vậy sao?

Giai Dĩnh khẽ ưm một tiếng, đôi mắt nàng mơ hồ hé mở, bóng dàng nam nhân

như gần như xa thật khó nắm bắt. Tuấn trang như chạm khắc đã khắc cốt ghi tâm

nàng từ bao giờ. Nàng mơ hồ cảm thấy an tâm, dòng nước ấm áp lại len lỏi trong

tim nàng. Mí mắt nặng trĩu lại lần nữa đóng chặt lại.

Với hắn, đêm hè mát mẻ này khiến hắn về sau không còn dám trực diện xuất hiện

trước mặt nàng.

Với nàng, đêm hè mát mẻ lại là giấc mộng sau cùng của nàng về hắn…

Nhưng, tất cả vẫn còn chuyện sau này nàng và hắn lại bị ông trời buộc chung một

chỗ.

Tình cảm đôi khi không phải chỉ là sự đồng điệu về hai tâm hồn, nếu vậy, chắc hẳn

hắn sẽ không đau lòng mà hiểu lầm nàng, nàng cũng không e ngại mà ngã vào

vòng tay hắn…

Gió mát rượi thổi tung bay mái tóc hắn và tà áo nàng, khung cảnh xinh đẹp như

tiên như mộng…

…………………….

Lúc Giai Dĩnh tỉnh dậy đã là chuyện của ngày hôm sau. Nàng bất giác nhìn ngó

xung quanh để lại dành cho bản thân tiếng thở dài. Dù biết là mơ nhưng nàng vẫn

muốn kiểm chứng, phải chăng lại sống động đến vậy, phải chăng hắn thực sự đã

đến đây. Nhưng, người không xuất hiện, ngay cả mùi hương thoang thoảng trên

người hắn cũng không có. Chuyện đêm qua là nàng mộng xuân với hắn sao?

…………

Tiết An Nhiên hôm nay sẽ tiến cung thăm nữ tử mình yêu thích. Từ sáng nàng đã

chuẩn bị rất nhiều món ăn mà Giai Dĩnh yêu thích. Khi nàng đã sắm sửa xong quần

áo chuẩn bị bước ra cửa thì một bóng đen mặc trang phục dạ hành xông vào cửa

lớn.

Nàng hoảng sợ định hét lên thì hắn ta đã nhanh tay bịt lấy miệng nàng, giọng nói

trầm khàn truyền đến:

- Đừng sợ là ta.

- Tước… tước thị vệ?

Hắn khẽ siết chặt tay như thầm ám chỉ sự đồng thuận với nàng. Tiết An

Nhiên bị một màn hắn xuất hiện dọa cho hoảng sợ. Chưa kể mùi máu tanh

trên cơ thể hắn khiến nàng lại thấp thỏm không yên. Thân là nữ y sĩ thấy

người bị thương tất nhiên sẽ không cầm được lòng.

Tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, từng bóng đen lao vun vút lên không.

- Người đâu?

- Hắn ta bỏ chạy rồi. Rõ ràng vừa rồi thuộc hạ còn thấy hắn ở đây.

- Vô dụng…

- Bịch, bịch…

- Thuộc hạ vô năng, thuộc hạ vô năng…

Giọng nói nam nhân càng khiến nàng giật mình. Đó là Liễu tướng quân, thủ

hạ của Hàn Tuấn Kiệt. Đôi mắt to tròn của nàng khẽ đưa lên nhìn nam nhân

trước sau vẫn bất động ôm chặt nàng. Nếu không phải hơi thở nóng hổi của

hắn phả đều đều lên gò má nàng thì nàng chắn hản người đang dựa vào

mình là một thi thể. Khí lạnh trên người hắn càng tỏa ra nhiều, trước ngực

hắn ướt đẫm, không cần nhìn cũng biết hắn ta chắc hản đã bị thương ở

ngực. Bị ôm chặt đã là khó chịu, bây giờ máu hắn còn thấm ướt sang cả

lưng nàng, cảm giác lành lạnh tanh tanh càng khiến nàng run rẩy. Dựa vào

mức độ lưu thông của huyết mạch,vết thương của hắn không hề nhỏ. Nàng

lưu loát quay lại, điểm huyệt cầm máu giúp hắn. Tước thị vệ ngay người

trong giây lát, sau khi biết được ý đồ của nàng thì trong ánh mắt lạnh lùng

ánh lên tia ấm áp, biết ơn.

- Thưa đại nhân, bên phía tây phát hiện một bộ trang phục đầy máu.

- Đi…

Trong chốc lát, đám người vô duyên vô cớ xuất hiện sau nhà nàng lập tức

biến mất không để lại một dấu vết. Lúc này Tước Thị Vệ mới buông lỏng

cảnh giác, hắn khẽ buông nàng rồi loạng choạng tiến lại bàn trà ngồi xuống.

- Ngươi bị thương rồi mau cởi áo ra đi.

Khuôn mặt hắn đăm chiêu bất động, dường như hắn đang bận chìm trong

suy nghĩ của bản thân lãng quên mất nữ tử cũng đang tồn tại trong phòng.

Tiết An Nhiên sốt sắng hơn cả vết thương của chính mình, nàng tức giận

bước chân đến gần hắn, mạnh mẽ kéo đi lớp y phục đã ướt đẫm máu.

Tước thị vệ bị hành động của nàng làm cho tỉnh táo đôi chút. Phát hiện tư

thế thân mật lại khiến hắn nhờ về chuyện ở doanh trại hôm đó. Nàng trước

giờ vẫn luôn không phép tắc như vậy.

- Ngươi xem chảy nhiều máu như vậy. Định chết sao? Muốn chết cũng đừng

đến thuốc quán của ta mà chết, lại khiến ta lại phải bận rộn lo hậu sự.

Giọng nói ngoa ngoắt của nàng không làm hắn một chút mảy may tức giận,

Hắn khẽ cười vui vẻ, đôi mắt trước sau vẫn thủy chung không dời nàng.

An Nhiên cúi đầu tỉ mỉ chăm sóc vết thương cho hắn nào đâu nhận thấy ánh

mắt tình cảm này. Nàng bỗng dưng cảm thấy, thực ra hắn cũng rất gần gũi,

không giống ai kia đã từng nói.

- Tỷ bảo Tước thị vệ sao? Hắn ta là thuộc hạ của hắn đương nhiên cũng lạnh

lạnh khó ở như hắn ta rồi.

Lúc Tiết An Nhiên xử lý xong vết thương cho hắn, nàng cũng theo phép dời

hắn xuống giường của nàng nằm. Chuyện nam nữ thời xưa nàng không phải

không biết nhưng nhìn bộ dạng thảm thương của hắn nàng cũng không nỡ

để hắn ngồi nghỉ bên bàn.

Trời đã sang tối, chuyện vào cung không thể được nữa rồi. Nàng đành mang

chỗ điểm tâm đi hâm nóng. Đợi khi hắn tình dậy chia cho hắn một ít, nàng

cũng đâu thể ăn hết.

Tiết An Nhiên vén chăn cho hắn rồi bê chậu nước ra ngoài cửa. Trên người

hắn không biết bao nhiêu vết thương, chắc hẳn đã phải rất khó khăn mới

đến được đây. Hàn Tuấn Kiệt, huynh ra tay cũng thật độc ác!

Tiết An Nhiên đi thay cho mình một bộ trang phục, nhìn trời đã đêm, bản

thân cũng lười mà vứt lại bộ trang phục đỏ thẫm máu đó. Thôi cứ để mai đi,

nàng hôm nay cũng thực mệt mỏi.

Tiết An Nhiên quay trở lại phòng thì Tước thị vệ đã ngủ say, nàng khẽ bê

ghế đến gần giường hắn. Đêm đầu tiên bị thương là quan trong nhất, vết

thương của hắn đã lâu, có lẽ là nhiễm trùng rồi. Nàng ngồi bên cũng tiện

chăm sóc hăn khi cần.

Có lẽ bản thân cũng mệt mỏi, nàng say sưa ngủ lúc nào không hay. Chờ đến

khi hơi thở của nàng ổn định, hắn khẽ mở mắt. Hắn dịu dàng bế nàng nằm

lại giường, say sưa ngắm nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn khi ngủ của nàng.

Xưa nay nữ tử xinh đẹp đã hiếm, nữ tử thông minh lại càng hiếm hơn, nàng

đặc biệt như vậy, vừa thông minh lại xinh đẹp, hắn lại chỉ đơn thuần là

thuộc hạ, làm sao có thể với tới. Hắn chấn chỉnh cảm xúc bản thân, khi hắn

lưu luyến rời mắt khỏi nàng, định nhấc đầu lên thì nữ nhân đang ngoan

ngoãn trên giường bỗng túm lấy tà áo hắn.

- Ta đã bảo ngươi phải nghe lời. Ngươi còn hư là ta về mách Tô mẫu.

Tước thị về lúc này mới biết nàng đang nói mớ. Hắn khẽ ngồi xuống bên

nàng, bàn tay thô ráp từng cầm không biết bao nhiêu vũ khí, từng tập luyện

không ngại gian khổ lại đang nhẹ nhàng nâng niu tay nàng kề lên môi mình.

- An Nhiên, cảm ơn nàng…

………………..

Giai Dĩnh phải khó khăn lắm mới xin phép được xuất cung ra ngoài. Tiết tỷ

hôm qua đã hứa với nàng tiến cung mà không có xuất hiện, phải chăng lại

có việc gì không may. Nghĩ vậy nàng sốt sắng muốn ra ngoài xem sao.

Nhưng, có lẽ nàng không ngờ rằng sự xuất hiện của bản thân lại gây ra tại

họa về sau cho chính người nàng yêu thương nhất, cũng chính một bước

giúp tỷ tỷ thoát ra hỏi con đường lẻ bóng.

Giai Dĩnh bước vào thuốc quán thấy tỷ tỷ đang ngủ say cũng yên tâm hơn.

Đưa mắt nhìn trong sân có chút lộn xộn, nàng lại sắn tay áo để tự mình dọn

dẹp. Bước vào nhà tắm, nàng bị món đồ trong chậu giặt dọa cho hoảng sợ.

Chiếc quần lụa của Tiết tỷ cư nhiên lại có máu đỏ.

Bịch bịch…

- Tiết tỷ tỷ… Hôm qua ai đến đây?

Tiết An Nhiên bị tiếng quát của nữ nhân vô duyên vô cớ xuất hiện dọa cho

hoảng sợ.

- Ngươi, sao lại tới đây?

- Chuyện đó không quan trọng, rốt cuộc ai đã đến đậy?

Tiết An Nhiên không ngần ngại dáp:

- Hôm qua Tước thị vệ có ghé qua, nhưng giờ chắc đi xa rồi. – An Nhiên khẽ

thở dài, nàng thực lo lắng cho vết thương của hắn a.

Tiếng thở dài trong mắt Giai Dĩnh lại trở thành sự uất hận, bế tắc. Nàng sấn

sổ đến bên Tiết tỷ, giơ cao tay kéo nàng ta đứng dậy.

- Hay lắm, đã động vào con gái nhà người ta còn bỏ chạy. Tỷ đứng lên, ta đi

đòi công bằng cho tỷ.

Tiết An Nhiên bị lôi ra đến cổng mới định hình được điều nàng ấy nói. Nàng

dở khóc dở cười giằng tay ra

- Giai Dĩnh muội lại phát bênh gì vậy?

- Muội thấy hết rồi, chiếc quần nhuốm máu đó, tỷ nói xem không phải là như

vậy thì còn có khả năng gì. Dì cả của tỷ chẳng phải vừa hết sao?

Bịch…

Tiếng đồ vật rơi khiến cả hai đều dồn ánh mắt về phía cửa, rõ ràng có ai đó

đã ở đây. Nhưng, rốt cuộc là ai mới được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.